Ái Tình Thái Giám

Chương 14

Bà Đời Nhân có linh tính , bà Văn Cổng sai Tư Vạn đi đón bà , chắc chắn việc quan trọng . Tự nhiên bà hồi hộp lạ thường vì chẳng mấy khi bà Văn Cổng có hành động bất thường như vậy . Sự ấp úng nửa kín, nửa hở của Tư Vạn làm bà bực mình nhưng cũng phải dằn lòng chịu trận khi bà lại nhìn ©ôи ŧɧịt̠ của Tư Vạn vẫn lòng thòng ngoài quần hắn . Côи ŧɧịt̠ Tư vạn đổi hẳn hình hài cho đến màu sắc . Không biết trong thâm tâm hấn nghĩ gì và đang chuẩn bị hành động gì mà ©ôи ŧɧịt̠ hắn cương cứng . Hắn nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ trong lúc nói chuyện . Mào ©ôи ŧɧịt̠ to bự , đỏ gay trợt hẳn ra ngoài da ©ôи ŧɧịt̠ . Bà rạo rục trong lòng và nhớ đến buổi sáng nầy trủớc khi rời khỏi nhà , ông Đời Nhân đã đè ra bú l*и , thế mà bây giờ thấy ©ôи ŧɧịt̠ Tư Vạn bà vẫn thấy nổi sùng l*и .

Một lần nữa bà kiểm chứng được bà vô cùng sung sức và ©ôи ŧɧịt̠ vẫn quyến rũ bà vào du͙© vọиɠ hơn là chồng cứ bú l*и từ năm này sang năm khác . Lý do ấy , nó nằm trong tiềm thức mà bà dễ dãi , cảm tình với Tư Vạn . Bà còn cho Tư Vạn thành thật trong chuyện ăn nằm với bà . Hắn nói năng lúng búng mà chứa chất sự đáng yêu . Bỗng dưng tan biến sự phập phồng về việc bà Văn Cổng đang đợi bà ở ngôi nhà nghỉ mát của bà ấy . Bà Đời Nhân xích lại bên Tư Vạn và nhanh tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ Tư Vạn , nói sổ sàng mà rất tự nhiên cởi mở:

– Ai làm cái gì mà ông nứиɠ lên thế nầy ? Cầm ©ôи ŧɧịt̠ ông là thấy sướиɠ …nứиɠ l*и tức khắc . Ông biết yếu điểm của tôi dễ nứиɠ l*и nên ông cứ khoe ©ôи ŧɧịt̠ ra ngoài .

Côи ŧɧịt̠ Tư Vạn sừng sỏ , cứng ngắc đang nằm trong lòng bàn tay của bà Đời Nhân . Bà vuốt ©ôи ŧɧịt̠ vài lần rồi cho đầu ©ôи ŧɧịt̠ lọ ra . Bà toan cúi mặt vào liếʍ nhanh một cái thì Tư Vạn lên tiếng làm bà dừng lại :

– Bà làm tôi lái xe đâm xuống ruộng bây giờ. Bà Đời Nhân cụt hứng với cử chỉ đưa mặt ra ngoài khung cửa xe , nhìn vớ vẫn cảnh vật bên lề đường nhưng tay bà vẫn giữ ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ , cương chặt trong lòng bàn tay . Hầu như không cản ngăn được sự nứиɠ l*и , bà quay lại với Tư Vạn rồi guc mặt xuống bú ©ôи ŧɧịt̠ . Bà nút mào . Đưa toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ vào lút trong mồm rồi vuốt ©ôи ŧɧịt̠ bằng đôi môi . Côи ŧɧịt̠ nứиɠ của Tư Vạn lấm đầy môi son rồi bà kéo ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi mồm , hôn lên đó , đoạn nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào quần , kéo khóa quần cho Tư Vạn . Côи ŧɧịt̠ Tư Vạn lồm cộm trong quần .

Như còn tiếc rẻ , bà Đời Nhân vuốt ©ôи ŧɧịt̠ một lần nữa ©ôи ŧɧịt̠ đang như muốn đâm thủng vải quần Tư Vạn . Rồi trở về thế ngồi ngay ngắn . Xa xa ngôi nhà mát của bà Văn Cổng dưới rặng cây um tùm .

Bà Đời Nhân chợt nhớ , hỏi Tư Vạn :

– Bà Văn Cổng …Tôi không hiểu nổi . Đáng ra bà ấy phải trực tiếp với tôi … Lôi thôi quá mà tôi chẳng biết chuyện gì ra chuyện gì !

Tư Vạn hiểu ý bà Đời Nhân muốn nói những điều bà đang ước đoán nhưng bà cũng chẳng biết việc gì cả . Đã đến lúc Tư Vạn phải tiết lộ cho bà biết sự thật . Một sự thật , Tư Vạn sắp xếp kỹ lưỡng có kế hoạch cho một bà chịu bú l*и và một bà chịu đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и với cái tròng du͙© vọиɠ . Tư Vạn âm thầm tạo mối tình tay ba .

Hắn tâm lý mấy bà nầy không dám tiếc lộ vì phải giữ thể trong cái tỉnh nhỏ bé nầy . Đã gần đến nơi bà Văn Cổng dang đợi bà Đời Nhân vì những lời khích bác của Tư Vạn . Bây giờ với bà Đời Nhân , Tư Vạn cũng đem lời khích bác đế tạo

thế gọng kềm thì hắn tha hồ bú l*и và đυ. hai bà danh giá nhất tỉnh . Tư Vạn nói như trả lời sự thắc mắc của bà Đời Nhân:

– Tôi thấy toàn những chuyện đơn giản Hết sức đơn giản mà mấy bà cứ tạo thành vấn đề quan trọng cho mệt cái thân xác . Bà Văn Cổng đón trủớc rào sau với ông Văn Cổng đó mà. Bà ấy vắng nhà hôm qua, nói là đi đậu chén nhưag bà ấy đến nhà mát ngủ lại …Bây giờ nhờ bà , khi ông Văn Cổng vui miệng hỏi bà về canh bạc thì bà nói có chơi với bà ấy hôm qua . Thế thôi . Tôi bảo đơn giản là vậy có phải không nào .

Tư Vạn dừng lại , thấm giọng trong khi bà Đời Nhân chăm chú theo dõi và hỏi bâng quơ :

– Mà bà ấy ngủ lại cái nhà mát thênh thang một mình …Ông đưa bà ấy , có thấy ai ở đó nữa không ?

– Không .

– Quái nhỉ ?

Tư Vạn im lặng khá lâu với chiều suy nghĩ rồi nói :

– Tôi cũng thú nhận với bà …Bà coi như những lời thú tội và tôi thật lòng tâm sự nổi lòng . Tôi vốn kín đáo và cũng chẳng lòng phản bội ai cả .

Bà Đời Nhân cắt nhanh lời của Tư Vạn , nhìn thẳng vào mặt hắn và nói như quát:

– Tôi hiểu ngay rồi …Hôm qua ông ngủ với bà ấy phải không ? . Một lũ mắc toi cả rồi …Ông hãy trả lời ngay vào câu hỏi của tôi …Được không?

Tư Vạn ra chiều lúng túng ấp úng trả lời:

– Đúng vậy nhưng bà để cho tôi trình bày hơn thiệt . Tôi có lỗi với mấy bà nhưng xét cho cùng thì những điều trắc ẩn của mấy bà , qua những giây phút yếu lòng mới ra nông nổi như bà thấy . Và tôi cũng chủ quan , dù sao tôi cũng giãi quyết sự bế tắc du͙© vọиɠ cho các bà …

Bà Đời Nhân lại sùng bố , có chất ghen tương trong đó , lại cắt ngang lời của Tư Vạn :

– Thật không ngờ con mẹ ấy . Tôi tưởng con mẹ cử xổ giọng đạo đức , nề nếp , chung thủy mà rốt cuộc thế đó. Thông gia với con mẹ nầy đội quần thấy rõ …

Tư Vạn mở cờ trong bụng . Chiến dịch gom trọn hai bà đã đi tới giai đoạn chung cuộc của ngư ông thủ lợi . Hắn thấy bà Đời Nhân ghen bóng ghen gió . Tư Vạn tiến sâu thêm tí nữa :

– Bà quá nặng lời với bà ấy . Tôi thấy bà Văn Cổng có hoàn cảnh ngang trái đâu có kém gì bà .

– Hoàn cảnh nào ?. Ham đυ. , nứиɠ l*и sảng…Có nứиɠ thì có thằng chồng sờ sờ… ..ấy Còn bà thì sao ?. Nhìn người mà quên nhìn mình là bậy bạ …

– Bây giờ ông ăn nói hồ đồ thế à !

Bà Đời Nhân trả lời như muốn khóc mà Tư Vạn không biết bà muốn khóc vì hối hận đã đưa l*и cho hắn đυ. hay bà ghen tương với bà Văn Cổng hoặc hối hận với chồng con . Tư Vạn vừa trấn an vừa tiết lộ cho đề huề giữa hai bà :

– Thật lòng tôi , không muốn nói ra những chuyện đã nói . Nhưag với bà làm sao tôi không thành thật . Bà Văn Cổng có niềm riêng đau khổ . Mấy năm này bà bị bênh liệt âm nhưng chưa phải đến thời kỳ trầm trọng . Ông Đái Văn Cổng sung sức đòi đυ. tối ngày mà bà không muốn . Ông ấy đi đυ. ngoài thường xuyên . Rồi một thời kỳ sau , bà để cho ông bú l*и . Bú l*и kéo dài bà nhàm chán vì ông ấy bú l*и quá xoàng . Bà ấy vô tình thấy ©ôи ŧɧịt̠ tôi trong sòng bài . Bà lén nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ tôi ngồ ngộ , lại có phần khác lạ với ông ấy nên bà ấy dụ tôi .

– Rồi thế nào nữa?…Ông bú l*и bà ấy …cứu vản được không ?

– Bà để tôi nói cứ dồn dập làm sao nói được . Bà ấy bằng lòng lắm rồi .

– Biết nứиɠ l*и trở lại chứ gì ?… Ông đυ. chưa?.

– Bà táo bạo làm tôi ngượng . Chưa!

– Có chó nó tin . Nhưng thôi bỏ qua mọi thứ. Tôi không muốn nghe những cái chuyện trời ơi đất hởi nầy nữa, hỏng tai . Tôi muốn hỏi ông điều quan trọng : ông khẳng định giùm tôi , để tôi xử sự.

– Bà cứ hỏi , tôi thành thật khai báo mà làm sao tôi dấu diếm với bà có ích lợi gì cho tôi …Bà hỗi đi… tôi sẳn sàng …

– Ông có tiết lộ cho bà ấy là ông ngủ với tôi ông bú l*и và đυ. tôi da diết không ?.

Tư Vạn không ngờ bà Đời Nhân vô đề một cách mau chóng , đường đột . Hắn tỉnh khô trả lời

– Có Tại sao lại không . Tôi đã nói tôi là người thành thật . Miễn sao khi tôi đυ. được bất luận người đàn bà nào mà đi học lại với đàn ông thì không phải lẽ . Tôi không khốn nạn như thế . Còn ở đây tôi kể lại với đàn bà , kia mà ! Hơn nữa trong lúc ăn nằm với nhau , tình cảm chan chứa , lý trí chôn vùi nhường lại du͙© vọиɠ thì cái chuyện đó phải kể cho nhau nghe …thông thường quá mà !

Lập luận của Tư Vạn , bà Đời Nhân ngao ngán nhưng bà cũng phải hỏi cho rõ thêm tình trạng :

– Bà ấy phản ứng thế nào ?

– Cũng như bà …Tôi thiết nghĩ đàn bà khá giống nhau…

– Giống ở chổ nào ?

– Bà ấy bảo: tưởng con mụ ấy sang sảng tối ngày là người vợ trung thành , hóa ra là phường mèo mã gà đồng, nhỡ nhầm thông gia với bọn chẳng ra cái thể thống . Bà ấy dạy một loạt không ngán lời. Tôi điếc tai lẫn cả mũi .

– Rồi ông lặng nghe mà không bào chữa cho tôi một lời…dù là tượng trưng…

– Bà khỏi phải nói …Tôi bảo với bà ấy như tôi đã bảo với bà …Là chỉ thấy người ta mà không thấy mình …Vờ vịt không thấy mình …

– Thế thì ông đưa tôi về . Gặp gỡ bà ấy để làm gì nữa. Xấu cả đám rồi .

– Chẳng ai biết , chỉ có ba người chúng mình mà thôi . Bà ấy không câu nệ mà sao bà câu nệ thái quá như vậy . Hơn nữa bà ấy biết chuyện mà can đảm gặp bà , há bà lép vế với bà ấy chăng ? Bà có tâm sự riêng . Bà ấy có tâm sự riêng . Hai bà cần đả thông với nhau để có không khí bình thường , thông gia tương kính lẫn nhau , chẳng có gì thừa thải mà lại hợp tình hợp lý với đời. Thiên hạ ai dám cạy miệng hai bà về chuyện bú l*и , bú ©ôи ŧɧịt̠ và đυ. đéo.

Tư Vạn như nhà hùng biện ăn khứa thời đại . Hắn dò thấy khuôn mặt của bà Đời Nhân nhủn xuống . Bà không có một phản ứng nào thêm . Và thĩnh thoảng tỏ nét đanh lại trong đăm chiêu. Có lẽ bà đang đấu tranh tư tưởng về cuộc gặp gỡ bà Văn Cổng . Bà đang sắp xếp phải nói gì , phải đối phó gì . Đối với bà là đang đứng trước một vấn đề nan giãi và kỳ quái nhất trong đời .

Bà lại nhìn ra khung cửa xe , ngữa mặt đón gió cho vơi niềm suy nghĩ mà kết luận vô tận cho sự việc xẩy ra giữa bà với bà Văn Cổng , ăn ra làm sao , nói ra làm sao , bí lối cho bà lúc nầy . Tư Vạn không để lỡ cơ hội , hắn bồi thêm trong khi bà Đời Nhân tiến thoái lưỡng nan :

– Khách quan mà nói , tôi thấy bà Văn Cổng chẳng có một tí nào cay cú , giận hờn bà cả. Ngược lại bà ấy rộng lòng thông cảm không những cho bà mà cả chính cho bà ấy nữa . Bà còn đem sự lập luận số phận đàn bà cho tôi nghe . Khi bà ấy thông cảm là ông Phí Đời Nhân có ©ôи ŧɧịt̠ mà coi như không có ©ôи ŧɧịt̠ thì càng thương số phận bà . Dù bà ấy có vài lúc nặng lời ở ban đầu nhưng sau đó như tự động rút lời . Vì thế bà ấy cầu khẩn tôi mời bà đến đây cho thuận tình mà lại được một công đôi việc .

Bỗng bà Đời Nhân vặn hỏi :

– Một công hai việc là việc gì ?

– Thì việc tru,ớc tiên là giãi tõa chuyện công ty ba đứa …Sau là tránh mắt hai ông nhà và cả thiên hạ . Bà ấy còn nói rằng quan trọng là ba chúng mình . Thời đại nầy có chồng mà còn có tình nhân để tìm xúc giác , tìm cảm hứng lạc thú lạ để hưởng là chuyện thông thường, chẳng có gì hiếm thấy . Nói trắng ra , đυ. xong , lau rũa là hết chuyện , sứt mẽ , hao mòn chi mà sợ . Đến tuổi nầy tận hưởng , hưởng món lạ , hết lạp xưởng đến chuối già cho sướиɠ cuộc đời .

Bà Đời Nhân xuôi lòng , lắng tai nghe Tư Vạn thuyết trình chân lý và bà tự nhủ thầm , hắn nói có lý ra phết , sá chi không gặp bà Văn Cổng . Lòng bà dịu xuống , bà hết nhìn Tư Vạn , đưa mắt nhìn ười , hớn hở trở về với bà vì bà thầm bảo , đẹp mãi tận chân trời .