Dương Ý ít khi mắc nợ cuộc đời, và người y nợ nhiều nhất là Trịnh Thiếu Diệp.
Bất kể là lý do gì, sự thật là y cùng anh trai Trịnh Thiếu Diệp một tháng nữa sẽ kết hôn.
Y có thể lý giải rằng Trịnh Thiếu Diệp sẽ hận hắn, và điều y hối hận nhất là y đã đồng ý ở bên Trịnh Thiếu Diệp vì tư tình ích kỷ của bản thân.
Không nên đồng ý, y nên sớm minh bạch rằng trong cuộc đời mình y chẳng bao giờ chân chính có được gì.
Cho dù có được trong tay, nó cũng sẽ sớm mất đi mà thôi.
Một khi đã như vậy, còn cố chấp giữ lấy nó ngay từ đầu làm gì.
"Rời khỏi Trịnh gia đi."
Ngay khi Dương Ý quỳ xuống, liền nghe thấy Trịnh Thiếu Diệp ở trước mặt nói.
Dương Ý trầm mặc: "Tôi không đi."
Hô hấp Trịnh Thiếu Diệp nặng đi vài phần "Làm sao, làm anh to bụng rồi không chịu trách nhiệm?"
Dương Ý không chút do dự nói: "Đúng vậy."
Những lời này hiển nhiên đã chặn miệng Trịnh Thiếu Diệp, Trịnh Thiếu Diệp im lặng.
Dương Ý đổi tư thế, chậm rãi nghĩ ngợi.
Nhớ tới đứa nhỏ trong bụng, nhớ tới Trịnh Thiếu Chân, Trịnh Thiếu Diệp, nhớ tới Dương gia.
Kỳ thật y không nhất thiết mặt dày vô sỉ như vậy, một hai đều phải lưu tại Trịnh gia. Chính là Dương Ý không muốn nghĩ, ít nhất cho tới hiện tại.
Trịnh Thiếu Diệp: "Anh yêu anh tôi sao?"
Dương Ý không trả lời.
Trịnh Thiếu Diệp: "Hẳn là không đi, loại người như anh...... Sao có thể có tình."
Nếu Trịnh Thiếu Diệp muốn trút giận, Dương Ý trước nay đều là nhẫn nhục chịu đựng.
Y rất ít thật sự nổi giận với Trịnh Thiếu Diệp, ngay cả sự việc buổi tối ba tháng trước Trịnh Thiếu Diệp hãm sâu vào kì mẫn cảm, thần trí không rõ, ở trong thân thể y mạnh mẽ thành kết, dẫn tới khi xong việc Dương Ý phát sốt ước chừng một tuần, thậm chí dù mang thai, Dương Ý cũng chưa từng tức giận.
Y chỉ cảm thấy khổ sở, rồi lại cảm thấy bản thân không tư cách để khổ.
Trịnh Thiếu Diệp không nói tiếp, hắn đứng lên: "Nếu muốn ở tại Trịnh gia thì đem đứa nhỏ bỏ đi."
Dương Ý nhìn người cha còn lại của đứa nhỏ, bình tĩnh nói: "Được."
Trịnh Thiếu Diệp: "Tôi sẽ sắp xếp cho anh một bác sĩ."
Hắn xoay người ra khỏi linh đường, thời điểm lướt qua Dương Ý, nhẹ giọng nói: "Đây là điều cuối cùng tôi làm cho anh."
Dương Ý rũ mắt: "Cảm ơn."
Trịnh Thiếu Diệp rời khỏi linh đường, không còn hai người, linh đường trở nên trống trải rất nhiều.
Dương Ý đi tới di ảnh Trịnh Thiếu Chân, nhẹ giọng xin lỗi: "Em không phải cố ý bắt nạt em trai anh."
"Kỳ thật em cũng không biết phải làm sao."
"Thiếu Chân, nếu là anh, anh sẽ làm gì?"
Thẳng đến khi hừng đông, Dương Ý mới kết thúc việc túc trực bên linh cữu.
Sau đó y liền ngã bệnh, bị bệnh ước chừng nửa tháng, mới chậm rãi tốt lên.
Bởi vì thân thể suy yếu, bác sĩ Trịnh Thiếu Diệp cho y không kiến nghị y phá thai.
Dương Ý nằm trên giường, nhìn sắc mặt khó coi của Trịnh Thiếu Diệp, y chủ động nói: "Tôi không sao."
Bác sĩ cùng Trịnh Thiếu Diệp đồng thời nhìn phía y, Dương Ý áy náy nói: "Kỳ thật không thành vấn đề."
Trịnh Thiếu Diệp để bác sĩ ra ngoài, hắn đứng trước giường của Dương Ý, ánh mắt u ám hỏi han, như muốn xác nhận lời nói của Dương Ý có thật không.
Trịnh Thiếu Diệp "Cho dù anh nóng lòng muốn đem đứa nhỏ phá đi cũng không thể bất chấp"
Dương Ý: "Tôi biết, tôi chỉ là cảm thấy không vấn đề."
Lúc này bác sĩ bỗng nhiên tiến vào, hướng Trịnh Thiếu Diệp nói: "Tôi phát hiện một chút tình huống."
Trịnh Thiếu Diệp: "Cái gì?"
Bác sĩ kinh ngạc nhìn Dương Ý: "Dương tiên sinh...... Ngài chỉ còn một quả thận?"