Ngự Y Dữ Thần Y

Chương 3

Quyển 1 - Chương 3
Hôm nay trời vừa sáng, thái y đã tới thái y viện làm nhiệm vụ, vừa mới bước vào cửa đã bị tỳ nữ của Tam Nhi công tử lôi đi. Cô tỳ nữ khóc đến lê hoa đái vũ, nói rằng Tam Nhi công tử không giảm được sốt, đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Thái y bấm bấm ngón tay tính toán, cái tên gia hỏa kia cũng thật là giỏi đi, một tháng sốt bốn lần, bình quân mỗi lần sốt hai ba ngày, hắn còn không có sốt đến phát ngu, đúng thực là kỳ tích nha.

Tóm lại cũng chỉ vì bát cơm ăn, nếu không bỏ công bỏ sức ra làm việc thì không nhận được lương bổng, hơn nữa vị công tử này hiện nay chính là bảo bối trong tim hoàng đế, vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, thái y có mấy cái đầu cũng không đủ để chém. Thái y đành lão lão thật thật nhấc hòm thuốc chạy theo tỳ nữ đi xem bệnh.

Vị tam công tử này rốt cục là thần thánh phương nào?

Chính là con út của đương kim thừa tướng, ở trên có hai vị ca ca một văn một võ, thanh niên tài tuấn hơn người, mà hắn nhỏ nhất, văn không thạo, võ không thông nhưng lại thiên sinh lệ chất, lão cha thừa tướng của hắn vừa thấy đã lắc lắc đầu: ai, Tam Nhi a, nhà chúng ta đời đời trung quân ái quốc, đại ca, nhị ca ngươi, một người ở trên triều dùng văn thị quân (hầu hoàng đế), một người ở nơi biên cương dùng võ thị quân, còn ngươi…. Ai, chắc không phải muốn lấy sắc thị quân chớ?

Kết quả lão thừa tướng đúng là độc miệng, nói một câu thành thật.

Năm đó, trong yến tiệc, lão Tam nhà thừa tướng lọt vào mắt xanh hoàng đế, ác mộng của thái y viện chính thức bắt đầu…

Tam Nhi công tử liều mạng phản kháng, không muốn như nữ tử thuần phục dưới thân người khác, kết quả bị hạ dược XXOO, sau đó thì… Tam Nhi công tử hai lần cắt cổ tay, một lần thắt cổ, ba lần nhảy hồ, cuối cùng còn có ý đồ hành thích nhà vua. Hắn không chết được đã đành, còn liên lụy toàn bộ thái y viện tử thương trầm trọng, người của thái y viện một người bị chém, một người bị biếm (giáng chức), một người bị cắt JJ (ờ thì, cái đó đó … =))) làm thái giám, còn có một người còn sống nhưng lúc nào cũng bị hành cho mệt chết.

Thái y viện thoáng cái trở thành đơn vị công tác tối bất hạnh trên toàn quốc, ăn bữa hôm phải lo bữa mai a.

Cuối cùng thừa tướng lão cha cũng đã ra mặt, hiền lành xoa đầu đứa con út, nói xa xôi: Nhà chúng ta thừa tướng , tướng quân, thái phó đều đủ hết, chỉ còn thiếu một hoàng hậu thôi.

Tam công tử, một hơi cũng không thở nổi, miệng sùi bọt mép, ngã cái phịch xuống giường không dậy nổi.

Hoàng đế đẩy cửa vào thấy thế giận tím mặt, cho rằng thừa tướng lão cha đến đây giáo huấn nhi tử, sai người đem lão nhân gia ra ngoài đánh trượng, lão thường tướng ai u ai u không ngừng, gân cốt thiếu chút ngữa bị hủy, đến khi Tam Nhi công tử thổ huyết cầu hoàng đế tha cho cha hắn, hoàng đế mới cười tà mị, nâng cằm Tam Nhi công tử: ngươi theo hay không theo?

Tam công tử nước mắt lưng tròng, rưng rưng cắn răng: Chỉ cần ngươi tha cho già trẻ trên dưới của nhà ta, ta làm sao không dám theo ngươi?

Lão thừa tướng nằm ngay đơ trên đất bị kéo xuống phía dưới, về nhà tĩnh dưỡng, ở nhà nửa tháng liền rung đùi đắc ý tán gẫu với thằng con lớn nhất – thái phó: Lão đại a, sau này ngươi chính là quốc cữu nha.

Thái phó nhẹ vung chiết phiến (quạt giấy) gật gù nói: Ủy khuất cho tam đệ rồi.

Lão thừa tướng nói: nhanh nhanh, phái người thông báo cho lão nhị một tiếng, đệ đệ của hắn phải lập gia đình.

Thái phó: trước tiên đừng nói vội, lão nhị mà biết không chừng lại kéo binh Nam hạ, đánh về đế đô mất, ai, ta đi xem lão tam.

Tam Nhi công tử thấy đại ca liền khóc đến lê hoa đái vũ, thê thảm vô cùng, thái phó ôm lấy đệ đệ nhà mình, nhẹ nhàng an ủi, lại bị hoàng đế bắt gặp, suýt chút nữa bị lôi ra ngoài cho ăn bản tử. Thái phó gặp nguy không hoảng, còn bình tĩnh tìm cách biện giải, cuối cùng buồn bã cười: Tam Nhi, nếu sau này ca ca không còn được gặp ngươi, vậy thì ngươi ở thâm cung này ngay cả một người nói chuyện cũng không có…

Thuyết tới đó liền lấy ống tay áo che mặt, khóc thút thít, nói không nên lời.

Tam Nhi nghe thế khóc càng thê thảm, hai người đống thanh khóc rống lên, sắc mặt hoàng đế lúc xanh lúc trắng, bị tiếng khóc rung trời đánh bại, đành đóng cửa chạy ra khỏi phòng, ôm đầu ngồi xổm ở phòng ngoại, buồn bực ngồi đếm kiến.

Đợi hoàng đế ra cửa, Tam Nhi thê thê thảm thảm nói: đại ca, ngươi véo ta đau quá.

Thái phó móc ra khăn tay, giúp đệ đệ lau khô mặt: hắn dám khi dễ ngươi, ngươi liền gắng sức mà khóc, che miệng khóc , khóc trộm, khóc gào lên cũng được, trước mặt hắn khóc, sau lưng hắn cũng khóc luôn. Thứ này ngươi cầm lấy, giấu kĩ một chút, đại ca hai ngày sau sẽ trở lại nhìn ngươi.

Tam Nhi công tử mở cái bình nhỏ tinh xảo ra nhìn, hơi cay bốc lên khiến hắn nhất thời lệ rơi đầy mặt, là một lọ dầu ớt lấy từ trù phòng.

Thái phó xoa xoa đầu đệ đệ, sau đó an nhiên về nhà ăn cơm chiều.