Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 3: Chương 3

Lúc Kỳ Bạch trở về thiếu niên đã tỉnh, lúc này hắn mới nhìn rõ bộ dáng thiếu niên như thế nào. Thiếu niên vóc dáng không cao, đại khái khoảng hơn 1m6, trên người không có mấy lượng thịt, thoạt nhìn nho nhỏ. Mặt cậu thấy không rõ lắm, phủ đầy vết bẩn, hai má đã lõm xuống, bất quá đồ mặc trên người càng tả tơi rách nát hơn, chính yếu là, trên đó còn phủ đầy vết bẩn màu đen.

Nhìn vậy, Kỳ Bạch không khỏi nghĩ tới thân thể này của mình, hẳn là cũng bẩn chẳng khác gì thiếu niên! Nghĩ vậy, Kỳ Bạch cảm thấy cả người đều ngứa ngáy. Hắn nhìn nhìn đôi tay của mình, ban đầu không chú ý, hiện tại mới phát hiện bên trong kẽ móng tay còn mang theo vết bẩn màu đen.

Trời ơi không thể nghĩ nữa!

“Thạch Đầu, anh đi đâu vậy?” Thiếu niên thấy Kỳ Bạch, lập tức lại đón.

Kỳ Bạch lắc đầu, nói, “Không đâu cả, chỉ là tùy tiện đi một chút!”

Thiếu niên gật gật đầu, nói, “Nếu anh về rồi, thì chúng ta đi mau!”

Đi? Đi đâu cơ?

Kỳ Bạch không biết họ phải đi đâu, thế nhưng vẫn thuận theo thiếu niên.

Cân nhắc, Kỳ Bạch mở miệng nói, “Á, đúng rồi! Ngày hôm qua tỉnh lại anh cảm thấy đầu óc của mình có chút không rõ ràng! Cậu là ai a? Nơi này là nơi nào? Anh là ai a?” Không biết thiếu niên có tin không, thế nhưng nghĩ nghĩ, Kỳ Bạch vẫn hỏi ra nghi vấn của mình.

Hắn hiện tại không hiểu biết tí gì về nơi này, thế nhưng chỉ bằng hoàn cảnh xung quanh, hắn cũng biết địa phương này không phải an toàn gì. Hắn bây giờ, trước hết phải biết rõ ràng tình huống xung quanh, nếu không thì xảy ra chuyện gì, khi đó hắn muốn khóc cũng không kịp. Chỉ qua tiếp xúc cùng thiếu niên một phen, hắn đã có bước đầu nhận thức đối với người này.

Thiếu niên có ánh mắt trong sáng, vừa thấy liền biết không phải người có tâm cơ.

Cước bộ thiếu niên đột nhiên ngừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn Kỳ Bạch, đối diên với ánh mắt xa lạ của hắn, cậu mới xem như tin lời Kỳ Bạch nói.

“Tại sao lại như vậy?” Thiếu niên bộ dáng như gặp đả kích, chỉ ngược vào mình vội vàng hỏi, “Em là Vương Lạc, anh cũng không nhớ sao?”

Kỳ Bạch thành thực lắc đầu, nói, “Không nhớ!”

Vương Lạc có chút thất vọng, thế nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần, nói, “Chiều nay chúng ta đi tìm ông Mạc xem xem, anh bây giờ còn có chỗ nào không thoải mái không?” Nhìn dấu vết xanh tím trên người Kỳ Bạch, cậu không khỏi nhíu mày, tức giận nói:

“Ngày hôm qua Cao Viễn chắc chắn là tìm anh gây sự!”

Ông Mạc? Cao Viễn?

Kỳ Bạch suy đoán, ông Mạc này hẳn là bác sĩ các loại, hắn còn tưởng rằng nơi này không thể nào có bác sĩ nữa! Mà Cao Viễn kia, chắc chắn có thù oán với thân thể này, về sau gặp, nhất định phải tránh!

Kỳ Bạch nhất thời hạ quyết tâm.

Vương Lạc tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói, “Được rồi, nếu anh đã quên, em sẽ nhắc lại cho anh!”

“Anh tên Thạch Đầu, còn em tên Vương Lạc! Hai chúng ta lớn lên cùng nhau, mà địa phương này, là khu Tam!”

Khu Tam?

“Chẳng lẽ còn có khu Nhất khu Nhị?” Kỳ Bạch hỏi.

Vương Lạc gật đầu, trong mắt phát ra tia sáng hâm mộ, “Khu Nhất khu Nhị tốt hơn nhiều so với khu Tam chúng ta, chỗ đó đường sá rộng lớn sáng sủa, phòng ốc cũng rất sạch sẽ! Có thể nói là nơi mà người trong khu Tam chúng ta hướng tới, a, Thạch Đầu, chỉ cần chúng ta cố gắng một chút! Tìm được năm mươi viên Ngọc thạch, chúng ta sẽ có thể tiến vào khu Nhị!”

Kỳ Bạch nghiêng đầu, Ngọc thạch? Là Ngọc thạch mà hắn nghĩ kia sao?

Hai người quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đi tới một tường vây. Nói là tường vây, lại ước chừng cao hơn mười mét, gần như bao bọc toàn bộ khu Tam.

Ngục giam!

Vừa thấy tường vây, Kỳ Bạch trong đầu liền hiện ra từ ấy.

Phía dưới tường vây có một cái cửa nhỏ, lúc này đang có người trật tự xếp hàng, bên cạnh còn có người mặc đồng phục màu lam, trong tay cầm gậy gộc đứng canh giữ ở một bên, Vương Lạc vội vàng kéo Kỳ Bạch đứng ra sau.

Ánh mắt Kỳ Bạch quét nhìn người xếp hàng phía trước, những người này giống bọn hắn, ăn mặc rách rưới, sắc mặt cũng vàng như nến, rõ ràng không đủ dinh dưỡng. Trên mặt bọn họ, Kỳ Bạch không có nhìn thấy bất cứ sức sống nào, chỉ có tê liệt.

Dọc theo đường đi tại đây, đã là ban ngày, nhưng ở trong này, lại vẫn có đại bộ phận người vẫn còn đang trong mộng đẹp. Nét mặt bọn họ không có bất cứ hy vọng gì đối với sinh mệnh, chỉ có chết lặng, Kỳ Bạch nhìn mà lòng kinh ngạc. Ở trong đây, hắn phát hiện có sức sống nhất lại chính là người phía trước hắn này.

Chỉ chốc lát sau, đội ngũ đã tiến đến chỗ bọn họ, trước cửa nhỏ có người cấp cho mỗi người họ một chiếc xẻng để họ đi qua.

Đi vào cửa nhỏ, tầm mắt nhất thời rộng mở sáng láng.

Đây là một mảnh đất cực kỳ rộng lớn, có chút cùng loại với khu vực mỏ khai thác, khắp nơi là đá tảng lăn lóc. Mà sự thật cũng báo cho Kỳ Bạch biết, nơi này đích thực chính là khu vực mỏ khai thác.

Cùng người đằng trước tiến lên, ước chừng ở nơi cách một trăm mét, có một tiểu động chỉ đủ cho một người thông qua. Kỳ Bạch đi vào, mới phát hiện trong đó còn khủng hơn, là một địa phương cực kỳ rộng lớn, có thể chứa được cả vạn người. Ở bên trong, lại có năm cái huyệt động.

Ở đó, Kỳ Bạch lại thấy được người mặc đồng phục màu lam.

“Vẫn là quy củ cũ, một khối Ngọc thạch, một miếng bánh! Nếu có dư, các người cũng có thể tự mình lưu trữ!” Một nam nhân mở miệng quát.

Kỳ Bạch cùng Vương Lạc lựa chọn cái động thứ ba từ bên trái đi vào.

Hai bên huyệt động đều khảm nạm một loại đá màu lam, phát ra ánh sáng màu trắng, chiếu cho nơi này thực sáng sủa, không xảy ra chuyện nhìn không thấy đường.

Đi về phía trước, lại thêm vài cái huyệt động, Vương Lạc không thèm nhìn liền lựa chọn một con đường hướng vào bên trong. Lặp lại như thế, qua khoảng mười phút, Kỳ Bạch rốt cuộc thấy đích đến.