Hoàng đế rốt cuộc nghĩ như thế nào, hắn lại muốn thẳng thắn với mình thế nào, để mình nhìn thấy chân tướng gì?
Nghi hoặc như vậy, Lăng Tiêu không khỏi bước nhanh tới cửa cung điện Hiền phi.
Cung nữ vào cửa thông báo, Lăng Tiêu theo sát.
Trong cung điện Hiền phi, hoàng đế đã ngồi trên chủ vị, Hiền phi cùng Hồng Diệp đang quỳ gối trước người hoàng đế.
Nhìn dáng vẻ của hoàng đế, tựa hồ cũng không có ý gọi các nàng đứng dậy.
Lăng Tiêu rũ mắt, đi đến bên người hoàng đế, đang định hành lễ, hoàng đế vươn tay kéo y qua.
“Lễ liền miễn.”
Hắn nói xong, dưới tay dùng sức, đã kéo Lăng Tiêu vào trong ngực của mình, để Lăng Tiêu ngồi trên đùi mình.
Lăng Tiêu sửng sốt, muốn giãy dụa, lại thấy hai nữ tử nhìn lén phía dưới, thân thể cứng ngắc, hoặc oán hoặc ao ước nhìn mình.
Y hơi dừng lại, cảm thấy liền thay đổi chủ ý, thả lỏng thân thể, nhu thuận ngồi trên đùi hoàng đế, thuận theo nằm trong ngực hoàng đế.
Hoàng đế hơi hơi nhướng mày, ánh mắt thông thấu lăn một vòng trên người Lăng Tiêu cùng Hiền phi, Hồng Diệp đang quỳ, cảm thấy liền hiểu dụng ý của Lăng Tiêu.
Nhìn trên mặt người này một mảnh đắc sắt, cùng hai má kề sát ngực mình kia, vẻ mặt tư thái tựa như một con mèo bảo vệ thức ăn, tuyên cáo quyền sở hữu của y với kẻ địch.
Hoàng đế tâm tình rất tốt, ôm chầm Lăng Tiêu, dưới ánh mắt kinh ngạc của y, mềm nhẹ hôn y một hơi.
Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, giương mắt liền thấy hoàng đế biểu tình ôn nhu, mặt mày mang theo nụ cười phong hoa tuyệt đại, khí thế sắc bén quanh thân, một khắc mình đến cũng hóa thành nhu hòa, tựa như gió xuân giữa trời đông giá rét, thổi tan hơi lạnh.
Trái tim Lăng Tiêu đột nhiên nhảy lên, trên mặt không khỏi nóng lên, rõ ràng cái gì cũng đã làm, nhưng vẫn tựa như người yêu mối tình đầu, ngại ngùng thẹn thùng.
Hiền phi kinh ngạc nhìn, ảm đạm rũ mặt mày, theo hoàng đế đã lâu nàng chưa từng nhìn thấy hoàng đế không để ý trường hợp như vậy qua, cũng chưa từng nhìn thấy hoàng đế ôn nhu như vậy qua.
Người này thật sự vào tim hoàng đế.
Các nàng vô luận là ai, đều không có hy vọng.
Hiền phi trong lòng cũng hiểu rõ, thuận theo cúi thấp đầu, hành lễ với Lăng Tiêu: “Hoàng quân khang an.”
Hồng Diệp theo sát mà hành lễ: “Hoàng quân khang an.”
Hai tiếng hành lễ, ngược lại là gọi hồn Lăng Tiêu trở về, tầm mắt của y vội từ trên người hoàng đế dịch ra, nhìn về phía Hiền phi cùng Hồng Diệp.
Dáng vẻ Hiền phi thuận theo dưới tầm mắt y, nhìn không sót gì, mà Hồng Diệp mang theo tư thái không cam lòng, cũng không tránh được ánh mắt Lăng Tiêu.
“Đều đứng lên đi.” Hoàng đế mở miệng.
Lăng Tiêu nhếch môi, thuận theo ngồi trong ngực hoàng đế, chờ hoàng đế hiện ra cho y cảnh tượng y muốn nhìn thấy.
“Tạ chủ tử.” Hiền phi cùng Hồng Diệp đều lên tiếng, thản nhiên đứng dậy.
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, Hồng Diệp gọi hoàng đế là “Chủ tử”, bởi vì nàng là ám tuyến của hoàng đế, Lăng Tiêu biết, nhưng Hiền phi sao cũng theo Hồng Diệp gọi hoàng đế là “Chủ tử”?
Cùng kinh ngạc không chỉ có Lăng Tiêu còn có Hồng Diệp, Hồng Diệp ánh mắt nghi hoặc từ đầu đến cuối ở trên người Hiền phi, Hiền phi cảm nhận được, mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Đó cũng là chủ tử hy vọng ta như thế, muội muội không cần kinh ngạc.”
Hồng Diệp cùng Lăng Tiêu nghe nói lời này, đều sửng sốt, hoàng đế như rất vừa lòng mà híp mắt thở dài: “Ngươi cuối cùng cũng hiểu trẫm.”
Nói xong, hoàng đế tạm dừng một chút, thần sắc hơi dịu đi: “Cũng bởi vì điều này, trẫm cho ngươi làm Hiền phi, mà không phải nàng.”
Hoàng đế mắt lạnh nhìn Hồng Diệp, Hồng Diệp thân thể cứng đờ, trên mặt một mảnh khổ sở, trong mắt ẩn ẩn nổi lên hơi nước.
“Nhưng… dù sao muội muội mới là vị hôn thê của chủ tử ngài.”
“Ngươi thấy trẫm khi nào mà coi loại hứa hẹn vô căn cứ này là thật?” Hoàng đế xùy một tiếng.
Hiền phi trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài, dời đi đề tài.
“Chủ tử, là muốn hoàng quân biết chuyện của thuộc hạ cùng muội muội sao?”
Hoàng đế im mà không nói, Hiền phi hiểu, mỉm cười nói: “Vậy xin chủ tử cho thuộc hạ mượn hoàng quân một khắc.”
Lăng Tiêu nghe vậy, nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế nhẹ nhàng gật gật đầu với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hiểu ý, nhíu mày đứng dậy, đi tới trước mặt Hiền phi: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
Hiền phi ảm đạm cười, hữu lễ nhường cho Lăng Tiêu một con đường, nói: “Hoàng quân cùng thủ hạ đi Ngự Hoa viên một chút đi.”
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn hoàng đế, hoàng đế nhẹ nhấp một miếng trà, thở phào một cái nói: “Đi đi, trẫm có việc nói với Hồng Diệp.”
Lăng Tiêu nghe vậy, mím môi đi đằng trước, Hiền phi vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo sau Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vẫn luôn chờ Hiền phi chủ động mở miệng, nhưng Hiền phi vẫn luôn chưa từng mở miệng, đi tới sâu trong Ngự Hoa viên, nàng vẫn không có ý mở miệng.
Lăng Tiêu nhịn không được quay đầu lại mở miệng: “Nói đi, chỗ này đủ xa.”
Hiền phi thấy thế cười khẽ một tiếng: “Thuộc hạ còn đang suy nghĩ, hoàng quân có thể nhịn tới khi nào đây.”
Nàng nói xong, trên mặt mang theo một chút bỡn cợt, Lăng Tiêu thấy thế, không vui nhíu mày.
Hiền phi vội hỏi: “Hoàng quân đừng nóng giận, thuộc hạ chỉ là muốn biết ngài đối với chủ tử có phải cũng giống chủ tử đối với ngài hay không thôi.”
Lăng Tiêu miệng co rút, mắt lạnh liếc nàng nói: “Ngươi đi theo ta một đường, có thể biết?”
Hiền phi khẽ gật đầu: “Trên mặt ngài thấp thỏm bất an, trong lòng lo lắng vạn phần, nhìn ra, ngài rất để ý chủ tử.”
Lăng Tiêu buồn bực, y… rõ ràng như vậy sao.
“Rất rõ ràng, hoàng quân.” Hiền phi như nhìn thấu suy nghĩ Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói.
Lăng Tiêu kinh ngạc giương mắt, Hiền phi tự tin nói: “Đừng kinh ngạc, sức quan sát của thuộc hạ không tồi, chính vì vậy, chủ tử mới có thể để thuộc hạ làm Hiền phi.”
Hiền phi nói xong, ánh mắt lướt qua Lăng Tiêu hướng ra xa nói: “Thuộc hạ là ám vệ của chủ tử, tin tưởng hoàng quân cũng có thể nghĩ ra, an bài một ám vệ ta đây ở hậu cung, là vì chủ tử càng dễ khống chế hậu cung.”
“…” Y đã có suy nghĩ, nhưng Hiền phi chính mồm nói ra trong lòng vẫn rất kinh ngạc, ám vệ của hoàng đế quả nhiên không chỗ nào không có, đời trước mình đến tột cùng làm sao mà tránh được ánh mắt của hoàng đế làm việc cho Mạc Khởi?
Có lẽ, đời trước mình và Mạc Khởi căn bản không tránh được ánh mắt hoàng đế, cho nên cuối cùng hoàng đế mới có thể gϊếŧ Mạc Khởi…
Lăng Tiêu mím môi, liền nghe thấy Hiền phi thay đổi giọng điệu nói rằng: “Tức là ám vệ, ta cùng với chủ tử liền là quan hệ chủ tớ, thân phận bên ngoài chỉ là che dấu tai mắt người, hoàng quân có hiểu?”
“…” Lăng Tiêu gật đầu, hỏi: “Ta cũng không muốn biết lai lịch của ngươi, là Hồng Diệp…”
Hiền phi cười nhẹ một tiếng, đánh gãy Lăng Tiêu: “Ngẫm lại cũng đúng, ta tuy là Hiền phi, nhưng chủ tử chưa bao giờ ‘sủng’ ta qua, hoàng quân vốn cũng không phải người keo kiệt…”
Nói xong, Hiền phi thở dài nói: “Hồng Diệp là muội muội thân sinh của ta, tỷ muội chúng ta vốn là đi theo tiền Huệ phi.”
Nói xong, Hiền phi dừng lại, sợ Lăng Tiêu không biết, giải thích: “Tiền Huệ phi là mẫu phi của chủ tử, Hồng Diệp bây giờ, đã từng cứu tiền huệ phi một mạng, khi chủ tử còn chưa lên làm quốc quân, Hồng Diệp liền được tiền Huệ phi biết ơn mà chỉ cho làm chính thê của chủ tử, chẳng qua chủ tử làm việc luôn có chủ ý của mình, sau khi tiền Huệ phi qua đời, liền chưa từng thực hiện hứa hẹn này qua, ngược lại ‘mang’ thuộc hạ tiến cung.”
Lăng Tiêu nghe vậy nhíu mày, nói như vậy, ngược lại là hiểu rõ hoàng đế vì sao hai lần ba lượt ngoại lệ với Hồng Diệp, dù sao cũng là người mà mẫu thân của mình lưu cho mình, lại là người đã cứu mẫu thân mình.
Chẳng qua, y tò mò, sao Hồng Diệp lại coi như là ám vệ?
“Hồng Diệp tâm tính đơn thuần, một lòng một dạ với chủ tử, khi chủ tử còn chưa phải quân vương Mục quốc, muốn bồi dưỡng thế lực của mình, Hồng Diệp đứng mũi chịu sào, chủ tử là người dùng người hết sức, liền không cự tuyệt, dùng một chút, chủ tử liền dùng Hồng Diệp tám năm.”
Mang theo thở dài cùng cảm khái, Hiền phi cười khổ nói: “Chủ tử đã lên làm quốc quân, nhưng cũng chưa từng gọi Hồng Diệp về, ngược lại đưa Hồng Diệp đi xa hơn, mặc dù áo cơm không trói chặt Hồng Diệp, nhưng tâm tư đẩy Hồng Diệp ra bên ngoài, đã biểu thị ra ngoài, Hồng Diệp trong lòng hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ.”
“Khi chủ tử tìm được ta luôn yên lặng mặc canh giữ lăng mộ tiền Huệ phi qua đời, nói là muốn ta tiến cung làm Hiền phi, vô luận là Hồng Diệp hay là ta, đều hiểu rõ, ở trong lòng chủ tử, là chọn phi tử mình vừa ý, chứ không có thích ý, chỉ có thích hợp hay không.”
“Bởi vì không có thích, Hồng Diệp cũng không có câu oán hận, cho dù là ta tiến cung, cho dù là Nhiễm phi, Lệ phi, nhiều phi tử sau này tiến cung…”
Hiền phi nói xong, cười khổ, nhíu lại mặt mày, ánh mắt dừng ở xa xa, lại đầy sầu bi.
Nói chuyện ngữ điệu rõ ràng là nhẹ nhàng, nhưng dày đặc bi ai tựa như một cây búa, gõ mạnh trong lòng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ thở dài một tiếng, Hiền phi nghe vậy liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, hoãn hoãn sắc mặt, mềm nhẹ nói: “Hoàng quân là một người thiện tâm, Hồng Diệp cũng từng nói với ta qua.”
“Hồng Diệp?” Lăng Tiêu kinh ngạc.
Hiền phi mỉm cười gật đầu, có vẻ đoan trang hữu lễ: “Hồng Diệp nói với ta qua, đoạn thời gian ở cùng với ngài, rất thật, nàng cảm nhận được đến ngài tốt với nàng, còn nói vũ kỹ của ngài là thiên hạ vô song.”
Lăng Tiêu nhíu mày rũ mắt: “Dù thế, nàng vẫn…”
Hiền phi nghe vậy thu liễm ý cười, khóe môi cong xuống, u buồn nói: “Đúng vậy, dù có thế, dù có hiểu lí lẽ, nàng vẫn làm chuyện không tốt với ngài.”
Hiền phi vô lực mỉm cười: “Lòng ghen tị, là thứ rất khó khống chế.”
“Hoàng quân.” Hiền phi gọi Lăng Tiêu một tiếng, quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu nói: “Nàng dù có làm chuyện sai, nhưng đã biết sai, vì chủ tử, nàng bán mạng tám năm, ăn rất nhiều khổ, hiện giờ, chủ tử đã phạt nàng, mong rằng hoàng quân cũng không cần oán hận nàng nữa.”
“Phạt?” Lăng Tiêu vốn đã tâm thần dao động, Hồng Diệp trả giá cho hoàng đế, tuy rằng làm y khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến y bội phục, một nữ tử có thể chuyên tình như vậy, chung quy cũng chọc người thương tiếc.
Nhưng nói đến phạt, Lăng Tiêu mím môi, hoàng đế chỗ nào giống như phạt nàng?!
Hiền phi nhìn phức tạp bất mãn cùng nghi hoặc của Lăng Tiêu ở trong mắt, nàng nhếch môi nói: “Hoàng quân có lẽ còn đang nghi hoặc nguyên nhân Hồng Diệp ở trong cung.”
Nói xong, nàng không đợi Lăng Tiêu nói chuyện, liền tự nói: “Đây không phải là ý của chủ tử, là ta cầu tình, tỷ muội chúng ta sau khi Hồng Diệp thành ám vệ, liền không hảo hảo nói chuyện qua, là ta cầu chủ tử đáp ứng, mấy ngày Hồng Diệp đi theo ta, chủ tử cho chúng ta kỳ hạn một tháng, hiện giờ cũng chỉ còn mấy ngày.”
Lăng Tiêu nghe vậy dừng lại, trong lòng hiểu ra, thì ra đây không phải là chủ ý của hoàng đế, không phải hoàng đế lưu lại Hồng Diệp…
Hiền phi âm thầm cẩn thận nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, thấy vẻ mặt y bình thường, biết được đã nói đúng, không khỏi mở miệng lần nữa nói: “Chủ tử phạt Hồng Diệp không thể ở lại bộ ám vệ nữa, cũng không thể ở lại trong cung, bên ngài cùng chủ tử nữa, cho nên một tháng sau, Hồng Diệp liền sẽ rời đi.”
“… Như thế…” Lăng Tiêu tâm tình thả lỏng, cục đá luôn đặt trong ngực không còn, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy lúc này vô cùng nhớ hoàng đế.
Muốn nhìn thấy mặt hắn, muốn hôn hôn lông mày hắn, muốn nói cho hắn biết, mình so với ban đầu lại thích hắn thêm vài phần.
Nghĩ như vậy, Lăng Tiêu giống như không thể chờ đợi được, xoay người trở về.
Hiền phi sửng sốt, nhấc chân đuổi kịp.
Đến cung điện Hiền phi, hoàng đế đang từ trong điện đi ra, phía sau Hồng Diệp uể oải đi theo.
Lăng Tiêu chạy bước nhỏ tới, rất nhanh hành lễ với hoàng đế, liền nhìn khuôn mặt hoàng đế, vẻ mặt tin cậy lại ẩn ẩn mang theo ái mộ.
Hoàng đế hơi hơi sửng sốt, ngược lại nhìn thoáng qua Hiền phi đuổi kịp phía sau, Hiền phi im lặng không lên tiếng hành lễ với hoàng đế, khẽ gật đầu, hoàng đế quay đầu, khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa tóc Lăng Tiêu: “Đều biết được?”
Lăng Tiêu nhu thuận gật đầu.
Hoàng đế hai tay gác sau người, nhếch khóe môi một cái, liền dời người đi đến đằng trước nói: “Như thế, trở về thôi.”
“Ân.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng lên tiếng, bước nhanh đi theo sau hoàng đế: “Hoàng Thượng, ta cái gì cũng biết rồi, vậy ngài cùng Hồng Diệp nói cái gì?”
“Như thế nào? Còn nghi ngờ?” Hoàng đế nhướng mày, hơi liếc nhìn Lăng Tiêu, trên mặt mang theo không đồng ý.
Lăng Tiêu lắc đầu: “Không phải, ta tò mò.”
Lăng Tiêu nháy hai mắt ướŧ áŧ, trước mắt tin cậy cùng ái mộ, tựa như một đường ánh rạng đông, chiếu vào trong tim hoàng đế, khiến trong lòng hoàng đế ấm áp, tầm mắt cũng không bỏ được từ dời đi mặt y, nhưng trên mặt y tò mò lại rõ ràng như thế, khiến hoàng đế không thể xem nhẹ, hoàng đế thở dài, mang theo chút bất đắc dĩ nói: “Trẫm bảo nàng ngày mai rời đi.”
Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, nghi hoặc liền thốt ra: “Nhưng ngài không phải mới đáp ứng Hiền phi, cho các nàng một tháng sao?”
Hoàng đế nghe vậy, dừng cước bộ, như là lên án mà liếc nhìn Lăng Tiêu, cái nhìn kia tựa hồ muốn nói, đây là vì ai.
Lăng Tiêu rụt cổ, cười gượng hai tiếng, y rất muốn nói, kỳ thật một tháng cũng không còn vài ngày, không cần nóng lòng nhất thời, nhưng mà, thấy ánh mắt âm trầm của hoàng đế, Lăng Tiêu cuối cùng cũng không thể mở miệng.
Ngày thứ hai, Hồng Diệp vẫn rời đi, mặc kệ trước đây nàng ôm tâm tư gì, ra khỏi cửa cung, Lăng Tiêu cũng không có khả năng oán hận nàng nữa.
Khi Hồng Diệp đi, có cầu kiến hoàng đế, nhưng hoàng đế khi đó đang ở cung điện Lăng Tiêu, cung nữ thái giám cũng không có ai dám quấy rầy mà thông báo, cuối cùng không giải quyết được gì.
Thức tỉnh hoàng đế cũng không phải Lăng Tiêu, mà là một tiểu thái giám từ cung điện Nhiễm phi.
Hắn kinh hoảng vào cửa, mang theo tin tức làm người khiếp sợ.
Nhiễm phi thắt cổ tự tử …
Biết được tin tức này, Lăng Tiêu vẫn luôn bị vây trong trạng thái mê man.
Nghe nói Nhiễm phi không tiếp nhận được sự thật dung mạo của mình bị hủy mà thất sủng, liền thắt cổ tự sát vào đêm qua.
Hoàng đế nghe nói tin tức này, cũng chỉ là sai người hạ táng nàng, cũng không tự mình đến đó, tựa như đang xử lý một người râu ria.
Ngược lại là Lăng Tiêu, cứ cảm thấy Nhiễm phi tâm cơ thâm trầm, không nên uổng mạng như thế, lấy tâm cơ của nàng mà nói, không có khả năng thắt cổ tự tử.
Lễ tang duy trì ba ngày, Nhiễm phi cũng không tính là phi tử được hoàng đế sủng ái, lễ tang của nàng, hoàng đế giản lược tất cả, sau khi hạ táng, hoàng đế ban cho Lại bộ thượng thư một ít trân bảo, xem như an ủi nhà mẹ đẻ của Nhiễm phi.
Ba hôm nay hoàng đế không vào triều sớm, xem như tế điện Nhiễm phi, mà trên thực tế hắn lại cùng Lăng Tiêu lăn lộn ba ngày.
Chẳng qua, ba ngày nay, Lăng Tiêu đều tâm thần không yên.
Thấy y như thế, hoàng đế cho rằng Lăng Tiêu đang tự trách, khó được mở miệng khuyên nhủ: “Không cần quá mức để ý, đây không phải là ngươi sai, nàng chung quy cũng phải đi.”
Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía hoàng đế, trên mặt hắn một mảnh bình tĩnh, không hề gợn sóng, tựa hồ sớm đã dự đoán được việc này.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu cả người chấn động, cân nhắc nhìn hoàng đế, cái câu chung quy cũng phải đi của hoàng đế là có ý gì?
Lăng Tiêu đang muốn hỏi hoàng đế, hoàng đế lại đưa tay xoa mái tóc dài của Lăng Tiêu, đứng dậy nói: “Dậy đi, vào triều.”
Lăng Tiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là ngày thứ tư, hoàng đế muốn vào triều sớm, mà y cũng đã đáp ứng, cùng hoàng đế vào triều sớm.
Nhưng Nhiễm phi mới vừa đi, vào triều sợ là có người sẽ làm khó dễ…
Tỷ như, phụ thân của Nhiễm phi Lại bộ thượng thư —— Nhiễm Sinh Tù
Mà y làm người gây họa chủ yếu của chuyện này, chỉ sợ sẽ là đối tượng bị buộc tội trọng điểm.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu có chút hãi: “Hoàng Thượng, ngài nói xem đã xảy ra việc này, ta có nên tránh đầu sóng ngọn gió không?”
“Ngươi muốn tránh sao?” Hoàng đế không chút để ý liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, cái nhìn kia ý vị sâu sa, kéo dài hàm nghĩa xoay chuyển trong lòng Lăng Tiêu, cảm thấy hoàng đế tựa hồ đang ngầm có ý xem thường.
Như là không phục, Lăng Tiêu trong lòng tựa như nghẹn một hơi, liền thốt ra lời trái tâm y: “Lăng Tiêu và Hoàng Thượng tất nhiên là cùng tiến cùng lùi, lần này sao có thể một mình trốn tránh được.”
“Rất tốt.” Hoàng đế vừa lòng ở trên trán Lăng Tiêu hạ xuống một nụ hôn, đứng dậy dẫn đầu ra khỏi phòng.
“…” Lăng Tiêu khóe miệng co rút.
Vào triều vẫn là lần đầu tiên, hoàng đế chuẩn bị quan phục cho mình, Lăng Tiêu mặc đứng trong các đại thần, tựa hồ cũng ra khuôn ra dạng.
Chẳng qua, y đến, đối với người nào đó ở triều đình, quả nhiên là kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn.
Lại bộ thượng thư đứng mũi chịu sào làm khó dễ Lăng Tiêu.
“Hoàng Thượng, thần muốn buộc tội hoàng quân Lăng Tiêu!”
Nói xong, ông ta vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, biểu tình kia tựa như muốn ăn sạch Lăng Tiêu vào trong bụng.
“Thân là Công bộ thượng thư trong triều, không làm gương tốt, mấy ngày chưa từng lâm triều, mắt vô pháp kỷ, thân là hoàng quân, không làm gương mẫu, ngược lại khó xử Nhiễm phi, hủy đi dung mạo, trí đến bỏ mình, thần nữ Nhiễm phi đáng thương uổng mạng! Hoàng Thượng xin quyết định vì cựu thần a!”
Lại bộ thượng thư Nhiễm Sinh Tù nói xong, lão lệ tung hoành, vẻ mặt bi thống, nhưng trong mắt lại thường thường lộ ra tính kế nhè nhẹ.
Nữ nhi của ông ta mặc dù chết, ông ta có thể hiến cho hoàng đế một người nữa, nhưng hoàng đế độc sủng Lăng Tiêu, cứ theo đà này, ông ta không có cơ hội, nhất định không thể để cho Lăng Tiêu độc sủng tiếp nữa, biện pháp duy nhất chính là mượn cái chết của nữ nhi mình, giá họa lên người Lăng Tiêu, khiến hình tượng của y trong lòng hoàng đế giảm mạnh, như vậy, cho dù không thể kéo Lăng Tiêu xuống, nhưng ít nhất cũng có thể khiến y thất sủng.
Nghĩ vậy, Lại bộ thượng thư Nhiễm Sinh Tù khóc đến càng chân thành.
Lăng Tiêu trong lòng chấn động, khẽ ngẩng đầu nhìn hoàng đế, liền thấy hắn cười như không cười nhìn Lại bộ thượng thư, hắn chưa từng phản bác cũng chưa từng chấp nhận, nhếch môi hơi hơi tà, gợi lên một độ cung làm người ta không thể nắm lấy.
Trên mặt hờ hững, dưới hai con ngươi thông thấu kia, có vẻ như không gì không biết, nhìn đến thần tử phía dưới mỗi người hoảng hốt, không dám nhiều lời nửa câu.
Nháy mắt trong triều đình, bước ra khỏi hàng cũng chỉ có một mình Lại bộ thượng thư.
Lại bộ thượng thư khẽ nhíu mày, cong lưng che tầm mắt hoàng đế, ánh mắt trộm ngắm qua vài quan viên, những người kia, thân thể cứng đờ, hồi lâu sau, đều bước ra khỏi hàng, đứng ở bên Lại bộ thượng thư.
Xem ra, đây là buộc tội có mưu kế.
Lăng Tiêu rũ mắt, dưới loại tiền đề không biết chuyện gì này, nhiều lời nhiều sai, Lăng Tiêu an tĩnh đứng ở chỗ cũ, muốn nhìn xem tình huống.
“Các ngươi đều cảm thấy đây là hoàng quân sai?” Hoàng đế rốt cục mở miệng, một câu nhẹ nhàng thản nhiên, mang theo long uy, từ bốn phương tám hướng truyền vào trong tai thần tử ở đây, làm tất cả mọi người rùng mình, ý lạnh liền từ lòng bàn chân thẳng đến tóc.
Không một ai dám nói chuyện.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, một người bước ra khỏi hàng hành lễ nói: “Hoàng Thượng, thần muốn nói ra suy nghĩ của mình.”
“Hoàng quân chính là tính tình trung nhân, nhất định là Nhiễm phi không để ý quy củ trước đây, mong Hoàng Thượng minh giám.”
Đây là nói chuyện cho mình?
Lăng Tiêu sửng sốt, khẽ ngẩng đầu nhìn người phía trước, là hoàng thúc Mục Tu Nịnh một thân quan phục Tể tướng.
Lăng Tiêu kinh ngạc, người này chỉ gặp mặt mình một lần, lại nguyện ý tin tưởng mình…
“Lời của thân vương thiên vị không khỏi quá rõ ràng, ngươi nói thần nữ không để ý quy củ trước, có chứng cớ gì? Bằng vào một câu tính tình trung nhân, có thể khiến thần nữ uổng mạng hay sao!”
“Sự thật như thế nào, Hoàng Thượng đều có định đoạt, Nhiễm đại nhân, tang nữ bi thiết, bổn vương cảm thấy đồng tình sâu sắc, nhưng đây không phải là lý do nói xấu người khác.”
“A… Thần muốn vì thần nữ mà chủ trì công đạo, chính là đang nói xấu người khác? Thần nữ chết, nói Lăng Tiêu hắn không sai, coi bọn thần đều mù hay sao!”
Nhiễm Sinh Tù cảm xúc trào dâng chỉ vào Lăng Tiêu nói.
“…” Lăng Tiêu rũ mắt, chuyện cho tới bây giờ, y cũng không có thể làm rùa đen rút đầu nữa.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu bước ra khỏi hàng nói: “Nhiễm đại nhân, Nhiễm phi chết, Lăng Tiêu cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng quả thật là nàng tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước.”
“Tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ? Thần nữ thuở nhỏ có tri thức hiểu lễ nghĩa, trước khi ngươi chưa tiến cung, chưa từng có nửa phần ma sát với phi tử khác, sao ngươi vừa tiến cung, nàng liền thành người tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, quên đi quy củ!” Nhiễm Sinh Tù gây sự.
Lăng Tiêu nhíu mày, mắt đầy không vui nói: “Như thế nào? Nhiễm đại nhân là nhận định Lăng Tiêu sai?”
Nói xong, Lăng Tiêu không cho Nhiễm Sinh Tù cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Vậy Nhiễm đại nhân cũng biết, Hoàng Thượng thông cảm Lăng Tiêu, mấy ngày đó, đúng là Hoàng Thượng bảo phi tử hậu cung chớ quấy rầy ngày Lăng Tiêu thanh tu? Nhiễm phi có thể gặp bản quân, chẳng lẽ không phải đã là ‘quên quy củ’ rồi hay sao.”
“Ngươi…” Nhiễm Sinh Tù chỉ vào Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Tiêu thản nhiên đối mặt, cường điệu nói: “‘Quên quy củ’ này còn là quên quy củ mà Hoàng Thượng định, còn nặng hơn Lăng Tiêu động thủ nhiều lắm.”
“Lăng Tiêu!” Nhiễm Sinh Tù nhìn Lăng Tiêu, như muốn đem Lăng Tiêu cho năm ngựa xé xác, ánh mắt oán hận làm Lăng Tiêu đáy lòng phát lạnh.
“Ngươi ở dưới mí mắt hoàng thượng vận dụng hình phạt riêng, còn vẫn đúng lý hợp tình như thế, ngươi đặt hoàng đế ở đâu!”
“Tất nhiên là đặt ở trong lòng.” Lăng Tiêu thản nhiên nói xong, nhìn phía hoàng đế cất cao giọng nói: “Đúng là bởi vì đặt ở trong lòng, mới có thể tức giận Nhiễm phi không để ý mệnh lệnh của hoàng thượng, lại tới cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lăng Tiêu muốn thay Hoàng Thượng phân ưu, liền thay Hoàng Thượng giáo huấn nàng vài phần.”
“Giáo huấn vài phần? Ngươi rõ ràng là bức tử nàng!” Nhiễm Sinh Tù ăn nói bừa bãi.
“Nhiễm đại nhân, vừa nãy ngươi đã nói, Lăng Tiêu trả hẳn lại cho ngươi, nói chuyện phải chú ý chứng cớ.”
Lăng Tiêu nói xong, trầm giọng nói: “Ngươi nếu còn nói xấu Lăng Tiêu như vậy, vậy Lăng Tiêu cũng không để ý nói một chút bí sự mà Nhiễm phi làm.”
“Thần nữ thuở nhỏ hiểu thư tri lễ, ở trong cung an phận thủ thường, cho tới nay, là hảo phi tử của hoàng thượng, thần nữ như thế nào, Hoàng Thượng chính mắt nhìn thấy, ngươi đừng vội ở đây mà nói năng bậy bạ!”
“Ta thấy nói năng bậy bạ chính là Nhiễm đại nhân!” Lăng Tiêu chính sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Lăng Tiêu chưa bao giờ muốn mạng của Nhiễm phi qua, ngươi lại đẩy cái chết của Nhiễm phi lên người Lăng Tiêu, vậy Nhiễm phi ở trong cung mắt vô pháp kỷ, lại nhiều lần không nhìn mệnh lệnh mà Hoàng Thượng hạ, thậm chí tính kế Hoàng Thượng, kê đơn Hoàng Thượng, tâm kế thâm trầm như vậy, ngươi lại nói nàng an phận thủ thường!”
Lăng Tiêu cười nhạo: “Nhiễm đại nhân không phải ăn nói lung tung thì là gì? Mắt mù sao?”
“Lăng Tiêu! Ngươi đồ vô liêm sỉ!” Nhiễm Sinh Tù rất tức giận, trợn tròn hai mắt, lại không để ý trường hợp tiến lên kéo Lăng Tiêu, giơ nắm tay muốn đánh Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không ngờ rằng Nhiễm Sinh Tù lớn mật như thế, dám động thủ trước mặt hoàng đế, không khỏi sửng sốt, liền bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để né tránh, mắt thấy nắm tay liền nện lên mặt mình, Lăng Tiêu bối rối, đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một bàn tay, hữu lực cầm nắm tay Nhiễm Sinh Tù lại, đúng lúc cứu Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, quay đầu nhìn, mới phát hiện, là Lan Úy, một người quen cũ.
Lăng Tiêu cười cười với hắn, Lan Úy hơi nhấp nhấp môi, kéo Nhiễm Sinh Tù rời xa Lăng Tiêu, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhiễm đại nhân, đây là đang ở triều đình.”
Nhiễm Sinh Tù đột nhiên tỉnh ngộ, đổ một thân mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại hoàng đế.
Đã thấy hoàng đế không chuyển mắt nhìn mình chằm chằm, Nhiễm Sinh Tù nhất thời cảm thấy lạnh lẽo cả người.
“Nhiễm ái khanh, quả nhiên là trụ cột tài giỏi a.”
Lời nói châm chọc, làm sắc mặt Nhiễm Sinh Tù từ đỏ đến trắng, ôm ta bùm một tiếng, quỳ rạp trên đất, ai thê nói: “Thần chỉ là hộ nữ sốt ruột, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Nói xong, Nhiễm Sinh Tù không quên kéo Lăng Tiêu xuống nước “Là Lăng Tiêu nói xấu thần nữ, mới khiến thần không khống chế được, hắn không chỉ mắt vô kỷ luật, còn dám can đảm tra tấn thay Hoàng Thượng, đúng là đại bất kính, cũng là lòng muông dạ thú, mong Hoàng Thượng minh giám.”
Lăng Tiêu nghe vậy, oán hận trừng Nhiễm Sinh Tù một cái, người này thật biết tìm điểm thiết nhập, liền nhìn chuẩn mình lướt qua hoàng đế động hình phạt với Nhiễm phi, liền nói mình đại bất kính, liền nói mình lãng tử dã tâm, hoàng đế vốn là người đa nghi, nếu không đủ yêu thích cùng tín nhiệm với mình, nói không chừng còn thật sự sẽ hoài nghi mình.
Lăng Tiêu cũng bùm theo một tiếng, quỳ gối trước mặt hoàng đế: “Lăng Tiêu như thế nào, Hoàng Thượng ngài cũng biết, Lăng Tiêu chưa bao giờ có tâm tư không nên có, xin Hoàng Thượng minh giám, trả lại sự trong sạch cho Lăng Tiêu.”
Hoàng đế lạnh mặt, cân nhắc không ra ngồi trên long ỷ, chung quanh yên lặng đến đáng sợ, triều đình rất lớn chỉ còn lại tiếng tim đập “Thình thịch, thình thịch, thình thịch”.
Một tiếng, mang theo tiết tấu tuyên cáo thời gian trôi qua.
Hồi lâu, hoàng đế rốt cục mở miệng, nhìn phía Nhiễm Sinh Tù.
“Trẫm trong lòng biết Nhiễm ái khanh tang nữ bi thống, nhưng lời của Lăng Tiêu, cũng không phải là nói bậy, Nhiễm phi trong cung, mắt vô kỷ pháp, việc kê đơn trẫm, đều là thật.”
Nói xong, hoàng đế nháy mắt ra dấu với thái giám phía sau, thái giám giao vật trong tay cho Nhiễm Sinh Tù.
“Đây liền là chứng cứ tìm ra được, sau khi Nhiễm phi chết, ngươi tự xem đi.” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
Nhiễm Sinh Tù ngẩng đầu, kết quả vật thái giám đưa tới, vừa nhìn, sắc mặt nháy mắt biến thành tái nhợt, trong tay của hắn chính là một loại dược —— Mê điệt hương.
Thuốc này ông ta tự nhiên biết, thậm chí là lúc trước ông ta bảo Nhiễm phi hạ cho hoàng đế, sẽ không tổn thương tánh mạng hoàng đế, chỉ biết nâng cao tính thú của hoàng đế, nhưng có thương tổn nhất định đối với thân thể hoàng đế.
Chỉ cần có thương hại cho long thể, đó liền là tội mưu sát, liên luỵ cửu tộc a!
Nhiễm Sinh Tù sắc mặt biến thành trắng bệch, nằm trên đất hối hận không thôi: “Hoàng Thượng tha mạng a!”
Hoàng đế trầm mặc, long uy đánh úp về phía Nhiễm Sinh Tù, khiến ông ta run run không ngừng, mồ hôi trên mặt ông ta đã nhỏ xuống trên mặt đất, trên mặt đất hình thành một vũng nhỏ.
“Hoàng Thượng, Nhiễm đại nhân kính dâng cho triều đình rất nhiều, càng vất vả công lao càng lớn, mong Hoàng Thượng tha thứ.” Đột nhiên một người mở miệng cầu xin tha thứ, ngay sau đó hơn phân nửa quan viên toàn bộ quỳ trên mặt đất thay Nhiễm Sinh Tù cầu tình.
Lăng Tiêu trầm mặc, đã sớm nghe nói thế lực trong triều có khuynh hướng theo Nhiễm Sinh Tù, hôm nay nhìn, quả nhiên không giả.
Hoàng đế hiện tại chỉ sợ còn chưa động được Nhiễm Sinh Tù.
“Các vị đại nhân nói cũng không phải không có lý, Nhiễm ái khanh quả thật càng vất vả công lao càng lớn, nhưng trẫm từng nói, hoàng quân ở trước mặt các ngươi, tương đương như trẫm, nhưng hôm nay Nhiễm ái khanh ở triều đình không kính trọng hoàng quân của trẫm như thế, không kính trọng triều đình như thế, điều này bảo trẫm làm sao mà tha thứ?”
Nói xong, hoàng đế âm trầm che mặt sắc, uy áp từng sóng sóng đánh úp về phía các vị đại thần, khiến đại thần đang cầu tình chỉ có thể tâm phục khẩu phục mà run rẩy, nói không nên lời một câu cầu xin tha thứ.
Lăng Tiêu quỳ gối trong đám đại thần, thẳng đến hiện tại, mới biết bổn ý mà hoàng đế dẫn y đến triều đình.
Hắn chính là muốn mình chọc giận Nhiễm Sinh Tù, khiến Nhiễm Sinh Tù tức giận với mình, tìm cớ trừng phạt ông ta…
Hoàng đế nói như vậy, thêm biểu hiện của Nhiễm Sinh Tù vừa nãy, cho dù hơn phân nửa quan viên cầu tình, hoàng đế vẫn có năng lực trừng phạt Nhiễm Sinh Tù như trước.
Lăng Tiêu rũ mắt.
“Người tới, áp Lại bộ thượng thư đi đại lao, chờ thẩm tra xử lí.”
Nói xong, hoàng đế chuyển qua Lăng Tiêu, sắc mặt hơi dịu đi: “Lăng Tiêu, ngươi mặc dù tất cả đều là vì trẫm, nhưng cũng như các vị đại thần đã nói, động hình phạt riêng với Nhiễm phi, ngươi cũng phải tiếp thu trừng phạt, có dị nghị gì không?”
Hoàng đế không phải phạt qua rồi sao? Chẳng lẽ đó là phạt cho phi tử hậu cung xem, hiện tại y ở triều đình có chức quan, cho nên còn muốn phạt một lần?
Lăng Tiêu buồn bực nghĩ, cũng không dám bày sắc mặt cho hoàng đế, y cúi thấp đầu, cung kính đáp: “Lăng Tiêu không dị nghị.”
“Rất tốt.” Hoàng đế híp mắt vừa lòng: “Vậy trẫm liền phạt ngươi, một tháng không cho lâm triều, để nguyên Công bộ thượng thư quyền.”
“…” Phạt cùng không phạt căn bản không khác nhau.
Y vốn rất ít vào triều, nhất là mỗi đêm với hoàng đế, buổi sáng bởi vì bộ vị khó có thể mở miệng phía sau mà căn bản không dậy được.
Lăng Tiêu hành lễ: “Lăng Tiêu tạ Hoàng Thượng long ân.”
“Đứng lên đi.” Hoàng đế nói xong, vứt ánh mắt ra hiệu ra sau, tiểu thái giám thông minh tiến lên, tuyên: “Bãi triều.”
Mọi người hô to “Hoàng Thượng vạn tuế”.
Hoàng đế cũng không kéo Lăng Tiêu cùng đi, nhưng chuyện này trong lòng mỗi người đều rõ ràng, vị trí của Lăng Tiêu trong lòng hoàng đế.
Trong lúc nhất thời, không ai dám chọc Lăng Tiêu.
Lan Úy thấy mọi người rời đi, tức giận tiến lên, trừng mắt nhìn Lăng Tiêu một cái.
“Thật đúng là làm hết danh tiếng a, hoàng quân.” Hắn châm chọc, trong giọng nói lại ngầm có rất nhiều ý quan tâm.
“Chưa nghe qua bốn chữ cây to đón gió?” Lan Úy liếc y hỏi.
Lăng Tiêu miệng co rút, liếc nhìn Lan Úy một cái: “Ngươi muốn nhắc nhở ta cẩn thận một chút thì cứ nói thẳng, không cần âm dương quái khí như vậy.”
Nói xong, Lăng Tiêu đi ra ngoài, Lan Úy vội vàng đuổi kịp: “Ai, ta nói ngươi đừng hảo tâm không hảo báo, vừa rồi nếu không phải ta ngăn cản Nhiễm Sinh Tù, ta thấy mặt của ngươi cũng như Nhiễm phi vừa chết đi kia.”
“Ngươi nguyền rủa ta a?”
Lăng Tiêu dừng bước, ở đây, y và Lan Úy phải tạm biệt, y đi đến hậu cung, Lan Úy thì phải xuất cung.
Lan Úy cũng ngừng lại, trong lúc nhất thời lại im lặng thần kỳ: “Ngươi biết rõ ta quan tâm ngươi.”
Lăng Tiêu cười nhạo: “Ngươi mỗi lần quan tâm đều không được tự nhiên như vậy.”
“…” Lan Úy hất đầu: “Thật không ngờ, hôm nay gặp được ngươi.”
“Nhớ ta?” Lăng Tiêu trêu chọc.
Lan Úy không được tự nhiên trên mặt nhiễm một tia đỏ, lên tiếng oán giận nói: “Ai nhớ đồ ngu xuẩn ngươi.”
Lăng Tiêu miệng co rút: “Ta là ngu xuẩn? A…”
Lăng Tiêu đột nhiên nhấc chân đạp Lan Úy một cước: “Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”
“… Ngươi…” Lan Úy bị đau, bưng chân của mình rất giận, trừng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu vẻ mặt đắc sắc nhìn Lan Úy, tựa như một con mèo trộm, biểu tình thiếu đánh lại khiến người tâm động không dứt.
Lan Úy mím môi, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, hắn yên lặng dời mặt đi chỗ khác, trong lòng căng xót khó nhịn.
“Làm sao vậy?” Lăng Tiêu hất đầu nhìn hắn: “Sao đột nhiên lại im lặng như vậy?”
Lan Úy tránh né tầm mắt Lăng Tiêu nói: “Được rồi, ngươi mau trở về đi, Hoàng Thượng sẽ nóng nảy.”
“Ta đi đây?” Lăng Tiêu quan sát thần sắc Lan Úy mà nói, phát hiện khi y nói lời này, thân thể Lan Úy rõ ràng cứng đờ, như là không muốn mình rời đi, dịch qua vị trí của mình một bước, nhưng một bước qua đi, hắn lại im lặng cúi đầu, cũng không có ý giữ lại.
Lăng Tiêu nhíu mày, cảm thấy Lan Úy có chút kỳ quái, rồi lại không thể nói rõ kỳ quái chỗ nào, y khẽ thở dài, kéo Lan Úy ngồi xuống trên bậc thang nói: “Được rồi, có lời gì ngươi liền nói, không cần chần chờ như vậy, ta thấy, ngươi không muốn ta đi, nhất định muốn nói ra suy nghĩ của mình, nói đi.”
“…” Lan Úy cười khổ: “Ta không có gì để nói.”
“Thật sự?” Lăng Tiêu hỏi ý kiến.
Lan Úy gật đầu, Lăng Tiêu bĩu môi: “Vậy thôi, ta đi đây.”
Nói xong, Lăng Tiêu đứng lên, xoay người quả thực rời đi tựa như không còn lưu luyến.
Lan Úy nhìn, không tự chủ được kéo lại ống tay áo Lăng Tiêu.
“?” Lăng Tiêu quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Lan Úy.
Lan Úy vội vàng buông tay, che dấu nói: “Nhiễm phi chết kỳ quái, ngươi tự cẩn thận.”
“Ngươi cũng thấy Nhiễm phi chết kỳ quái?” Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn Lan Úy.
Lan Úy cau mày nói: “Nàng không giống như là người sẽ tự sát, nhưng Hoàng Thượng không đuổi sát chân tướng, vậy ngươi cứ coi nàng tự sát là được.”
“Có ý gì?” Lăng Tiêu nhíu mày.
Lan Úy cân nhắc mở miệng nói:: “Thế lực của Lại bộ thượng thư luôn luôn mở rộng, đây là Hoàng Thượng không cho phép, mà Nhiễm phi chết nhất định đối với Lại bộ thượng thư mà nói, sẽ bị tổn hại nặng, như vậy ngươi cảm thấy ai sẽ hy vọng Nhiễm phi chết nhất?”
“Hoàng…” Lăng Tiêu trừng mắt.
Lan Úy vội bưng kín miệng Lăng Tiêu: “Nói không nên nói lung tung, Hoàng Thượng nếu không đuổi sát chân tướng, ngươi cứ coi lời của Hoàng Thượng là chân tướng liền đủ.”
“…” Lăng Tiêu gật đầu.
Lan Úy mang theo chút không tha buông tay xuống, nắm chặt tay còn độ ấm dính trên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, ảm đạm nói: “Hoàng Thượng giờ phút này xử trí Lại bộ thượng thư không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng hắn dĩ nhiên xử trí, sợ là bởi vì ông ta va chạm ngươi, Hoàng Thượng đối đãi ngươi rất tốt, như thế…”
Ta cũng an tâm.
Lan Úy ở trong lòng yên lặng nói, Lăng Tiêu kỳ quái nhìn Lan Úy hỏi: “Như thế cái gì?”
“Không có gì.” Lan Úy quay đầu, xoay người nói: “Ngươi không về, ta về.”
Nói xong, hắn bước nhanh đi nhanh, giống như là có người ở sau lưng đuổi theo hắn, một chút liền đi không thấy bóng.
“…” Lăng Tiêu im lặng, Lan Úy này cứ luôn hấp ta hấp tấp.
Chẳng qua, Nhiễm phi là hoàng đế ban chết sao…
Lăng Tiêu rũ mắt, hoàng đế quả thật có động cơ như vậy.
Chuyện triều đình, phức tạp hơn mình tưởng nhiều.
Trên đường về, Lăng Tiêu lại ở nửa đường gặp một người.
Cũng là người y quen thuộc, một trong phi tử hậu cung hoàng đế —— Lệ phi.
Nàng mang theo một tiểu cung nữ hoang mang rối loạn chạy đến phía cung điện của y, Lăng Tiêu trực giác có chuyện, không khỏi đi theo sau nàng.
“Chủ tử, ngươi chạy cái gì nha?” Vừa để sát vào nàng, liền nghe thấy tỳ nữ phía sau nàng nói như thế.
Lệ phi thở hổn hển, bưng ngực, run rẩy nói: “Hoàng… Hoàng… Hoàng Thượng ở…”
“Hoàng Thượng ở trong cung hoàng quân, không phải tốt hơn sao? Chủ tử ngài đi bái phỏng hoàng quân, còn có thể gặp Hoàng Thượng, đây không phải là cơ hội nhất cử lưỡng tiện hay sao? Ngài chạy cái gì?” Anh Nhi vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta…” Lệ phi nhíu mày, không nói lắc đầu: “Anh Nhi, chúng ta trở về đi.”
“Chủ tử, ngài không gặp hoàng quân?” Anh Nhi vẻ mặt kinh ngạc: “Hiện giờ, hoàng quân đang được sủng ái, nếu hắn thấy ngài không đi bái phỏng, nói ngài không có cấp bậc lễ nghĩa, cáo trạng ngài với Hoàng Thượng, nô tỳ nhìn ngài làm như thế nào?”
“Nhưng mà, Anh Nhi, Hoàng Thượng lúc trước hạ lệnh không cho đến quấy rầy hoàng quân.”
“Đó là lúc trước.” Tỳ nữ cau mày nói: “Ai chẳng biết hiện tại đã không giống lúc trước, chủ tử, hoàng quân đầu tiên là hạ mã uy Hiền phi, khiến Hiền phi cất bước Hồng Diệp cấp, rồi sau đó, lại là Nhiễm phi thắt cổ tự tử, đó là một nhân vật lợi hại! Ngài không thể không đến tiếp đón.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả, chủ tử, đi thôi, vừa vặn Hoàng Thượng cũng ở đó, có thể hắn gặp ngài còn có thể ôn tồn mấy phần.”
“Anh Nhi.” Lệ phi quát lớn một tiếng, vẻ mặt khó xử nói: “Ngươi cũng biết, ta luôn không am hiểu ở cùng Hoàng Thượng, ta cũng không trang sủng với bọn tỷ muội, ngày thường, Hiền phi cũng tốt, Nhiễm phi lúc trước cũng tốt, thấy ta không tranh, không phải cũng không coi ta là gì hay sao, ta tin tưởng hiện giờ hoàng quân cũng…”
“Đây không phải là ngài không tranh liền không có vấn đề.” Anh Nhi đánh gãy Lệ phi: “Hoàng quân cùng trước đây không giống, ngài không tranh hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới ngài, ngài tranh được hoàng thượng sủng ái còn có thể tự bảo vệ mình một phần, nếu không có hoàng thượng sủng ái, tình cảnh của ngài sẽ nguy hiểm.”
“…” Lăng Tiêu nghe rõ đối thoại của hai người, không khỏi run rẩy khóe miệng, y có đáng sợ như Anh Nhi này nói vậy sao?
Lăng Tiêu làm bộ khụ một tiếng.
Anh Nhi lập tức đề phòng, giấu Lệ phi ở phía sau: “Ai?!”
Lăng Tiêu từ chỗ ẩn thân đi ra, lạnh nhạt nhìn Lệ phi cùng cung nữ của nàng.
Hôm nay Lệ phi mặc một thân sa quần màu phấn hồng, đầu cài trâm hồng nhạt, trang điểm trang nhã, có vẻ xinh đẹp đáng yêu, mà tỳ nữ nàng một thân y phục cung nữ, bảo vệ chặt Lệ phi ở sau người, trên mặt biểu tình nghiêm túc, hiển nhiên là một người hầu trung thành.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nói: “Các ngươi đừng khẩn trương, ta…”
Lăng Tiêu đảo mắt, sợ mình nói là hoàng quân dọa phải các nàng, liền nói dối: “Ta là Lan Úy mới vừa hạ triều, được hoàng đế triệu kiến qua đây, bái kiến Lệ phi nương nương.”
Lăng Tiêu làm bộ làm tịch hành lễ với Lệ phi, trong lòng lại mắng mình một trận.
Y nói dối đều là lỗ hổng, đầu tiên là thần tử hạ triều được triệu kiến cũng chỉ là đi Ngự Thư phòng chờ, sao sẽ ở Ngự Hoa viên… Tiếp theo Lan Úy cùng Lệ phi căn bản không gặp qua, giờ phút này gặp mặt còn biết thân phận Lệ phi còn hành lễ, căn bản nói không thông.
Điều này có thể giấu kín các nàng mới là kỳ quái.
Nhưng mà, Lệ phi mở to con ngươi vô tội, nói: “Thì ra là Lan tướng quân thanh danh truyền xa, mau mau đứng lên, Hoàng Thượng ngay ở trong cung hoàng quân, ngươi nhanh đi đi.”
“…” Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, trong lòng chậm rãi khó có thể tin.
Lệ phi tin?
Lăng Tiêu ngẩng đầu, liền thấy tỳ nữ kéo ống tay áo Lệ phi, tựa hồ muốn nhắc nhở Lệ phi cái gì, nhưng Lệ phi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đơn thuần nhìn mình, đưa tay chỉ đường cho mình…
Tỳ nữ thông minh hơn chủ tử, ở hậu cung sinh tồn lâu như vậy, công lao của tỳ nữ cũng không ít.
Xem ra Lệ phi đời trước y nhìn thấy, đều là Lệ phi giả vờ biểu hiện.
Lăng Tiêu ở trong lòng hạ kết luận, cũng không muốn liên lụy với Lệ phi nhiều hơn, liền cảm ơn xoay người rời đi.
“Chủ tử!” Đi xa, còn có thể nghe thấy tỳ nữ nghiến răng nghiến lợi kêu to.
Cặp nô bộc thú vị, Lăng Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười.
Vẻ mặt tươi cười đi vào cung điện, liền nhìn thấy hoàng đế đang ở trên bàn phê tấu chương, thấy Lăng Tiêu mỉm cười đến gần, không chút để ý hỏi một câu.
“Chuyện gì, vui vẻ như vậy?”
“Gặp hai người thú vị.” Lúc ở riêng, Lăng Tiêu đã quen không hành lễ với hoàng đế, liền tự nhiên mà đi tới bên người hoàng đế, y cũng không giấu diếm hoàng đế, nói thẳng: “Một người bên trong, Hoàng Thượng ngài cũng rất quen thuộc.”
Hoàng đế cũng không ngừng việc trong tay, hỏi tiếp: “Người nào?”
“Lệ phi.” Lăng Tiêu cười nói.
Hoàng đế dừng bút dưới tay, nâng mắt, nhìn về phía Lăng Tiêu: “Nàng chọc ngươi?”
Lăng Tiêu nhướng mày, khẽ cười nói: “Không có, Hoàng Thượng ngài sao lại hỏi như vậy.”
Hoàng đế nghe vậy, cúi đầu: “Không có thì tốt.”
Lăng Tiêu nghe vậy dừng lại, trong lòng ấm áp, lớn gan cúi người ở hai má hoàng đế hôn một cái, liền vội vã đứng dậy, ánh mắt trốn tránh nói: “Ta đi xem bữa sáng cho Hoàng Thượng ngài.”
Thân ảnh đứng lên còn có thể nhìn thấy bên tai y lan tràn đỏ ửng, hoàng đế câu môi mỉm cười, vươn tay kéo thân ảnh muốn chạy trốn lại, một tay kéo y vào trong ngực mình.
“Trẫm hiện tại không muốn ăn gì khác, chỉ muốn ăn cái trước mặt.”
Hoàng đế nói xong, nghiêng người đè xuống, nhẹ ngửi mùi thơm trên người Lăng Tiêu, tựa hồ là ngửi mùi thức ăn trước khi ăn.
Lăng Tiêu “Oanh” một cái sắc mặt biến thành đỏ bừng, tim đập đột nhiên nhanh hơn, nhảy tới cổ họng, làm người ta tâm sinh khó nhịn.
Lăng Tiêu hung hăng nuốt một hơi nước miếng, gian nan kêu: “Hoàng… Hoàng Thượng… Ban ngày tuyên da^ʍ… Không… Không phải vị vua sáng… sáng suốt… A ~ “
Lời cuối, bởi vì rêи ɾỉ bị hoàng đế cách quần áo nhẹ nhàng chơi đùa mà phá âm, Lăng Tiêu ánh mắt ướŧ áŧ, vẫn duy trì lý trí cuối cùng, muốn khuyên nhủ hoàng đế.
Nhưng thân thể lại làm ra phản ứng thành thật nhất.
Nó thanh sảng run rẩy dưới tay hoàng đế, mất thể diện đến nóng lên, thoải mái xụi lơ, tùy ý Lăng Tiêu duy trì lý trí như thế nào cũng khống chế không được mà theo đuổi kɧoáı ©ảʍ thân thể.
Lăng Tiêu cắn răng, cực lực mở mắt nhìn hoàng đế, hơi nước ướt át trong mắt lại bịt kín cảnh tượng trước mặt một tầng màn nước.
Mông mông lung lung, mang theo mờ mịt, đường cong của hoàng đế trước mặt cũng bởi vậy mà nhu hòa, mà có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Khiến trái tim Lăng Tiêu run rẩy theo, mà thân thể cũng bởi vì tầm mắt không rõ mà càng thêm mẫn cảm.
Hơi thêm đùa, liền có thể run rẩy không còn là chính mình, rên rỉ cũng phát ra ngoài không ngừng…
Ý thức từng chút bay xa, cảm thụ thanh sảng lại càng ngày càng rõ ràng, khát cầu du͙© vọиɠ càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng, Lăng Tiêu vươn hai tay, không biết là muốn nghênh hợp hay là cự tuyệt.
Hoàng đế nhẹ giọng mỉm cười, nhìn Lăng Tiêu phía dưới thất thần, mềm nhẹ liếm chỉ bạc tràn ra ở khóe miệng y.
Liếʍ quá cánh môi mềm mại của y, đi xuống một chút, như là nhấm nháp mỹ vị, nếm thân thể phía dưới một lần.
“A… Hoàng… Hoàng Thượng… Ân…”
Lăng Tiêu mày nhíu lại, ánh mắt nhắm chặt, biểu tình thất thần, tựa như bồi hồi giữa thống khổ và sảng khoái, một tiếng rên tựa như tiếng ca phập phồng, hiển thị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà y chịu.
Dáng vẻ như vậy, như là cực kì lấy lòng hoàng đế, ánh mắt hoàng đế ám trầm, bỗng chốc, chôn thân trong cơ thể Lăng Tiêu…
A…
… …
… … …
Một phòng mi mỹ, chờ khi Lăng Tiêu thanh tỉnh, hoàng đế đã không ở bên người, bên cạnh có hai tỳ nữ đang đứng.
Lăng Tiêu hơi hơi nhích người, phía sau liền đau nhức một trận.
Lăng Tiêu ửng đỏ mặt, thật cẩn thận ngồi dậy, hai tỳ nữ vội vàng hầu hạ Lăng Tiêu thay quần áo.
“Hoàng Thượng đâu.” Lăng Tiêu mở miệng hỏi.
Cung nữ cung kính đáp: “Hoàng Thượng đi Ngự Thư phòng xử lý chính vụ, bữa tối ngài sẽ trở về, bảo hoàng quân ngài hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Ân…” Lăng Tiêu nhẹ giọng đáp lời, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, không khỏi đỏ mặt tim đập một trận.
“Công tử.” Cửa truyền đến một tiếng kêu to, Lăng Tiêu hơi ngửa đầu nhìn nhìn, là Ám Hương, y sửng sốt, vội bảo: “Vào đi.”
“Công tử, Lệ phi mang theo tỳ nữ cầu kiến.” Ám Hương khó xử nói: “Chủ tử tuy nói bảo ngài hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng Lệ phi kiên trì muốn gặp ngài, thuộc hạ…”
Lăng Tiêu im lặng, hồi tưởng lại một đôi chủ tớ vừa rồi, nhẹ giọng mỉm cười.
Phỏng chừng là tỳ nữ tên Anh Nhi kia đã khuyên nhủ được Lệ phi đến.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu hỏi: “Các nàng đến đã bao lâu.”
“Hoàng Thượng rời đi, các nàng liền tới.” Ám Hương trả lời.
Chuẩn như vậy?
Lăng Tiêu nhướng mày, xem ra là vẫn luôn ngồi xổm ở cửa chờ hoàng đế rời đi…
“Ta ngủ bao lâu?”
“Công tử ngủ hai canh giờ.”
Vậy y ngủ đã một đoạn thời gian, đôi chủ tớ này chẳng lẽ vẫn luôn đứng canh giữ ở cửa?
Lăng Tiêu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời sáng rực, cũng khó cho đôi chủ tớ này.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu khó được sinh lòng trắc ẩn, liền ra lệnh: “Ám Hương, ngươi để người dẫn họ đến đình viện đi, ta sau đó liền tới.”
“Công tử ngài nếu không tiện, từ chối là được.” Ám Hương thấy Lăng Tiêu bộ dáng mệt mỏi, nói.
Lăng Tiêu lắc lắc đầu: “Khó có được các nàng có tâm, ta liền đi gặp vậy.”
“Dạ.” Ám Hương thấy Lăng Tiêu không phải thật sự miễn cưỡng, liền lên tiếng trả lời đi ra ngoài.
Lần thứ hai nhìn thấy Lệ phi, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, có lẽ là phơi nắng dưới mặt trời quá lâu, Lăng Tiêu bảo người đi chuẩn bị hai chén nước ô mai, liền vẫy lui mọi người, một mình xuất hiện trước mặt Lệ phi.
Lệ phi nhìn thấy Lăng Tiêu rất là kinh ngạc, bật thốt lên liền nói: “Lan tướng quân, ngươi sao còn ở đây? Hoàng Thượng đã đi rồi…”
“Chủ tử, ngài nhìn còn đoán không ra sao? ‘Lan tướng quân’ này vào cung điện liền không đi ra ngoài, hơn nữa, trên người hắn thay đổi thường phục, qua lại tự nhiên ở đây, đã có chút quen thuộc trong cung, căn bản không giống như là người ngoài cung, nhưng trong cung trừ Hoàng Thượng chỉ có một người dám mặc thường phục, nô tỳ thấy, ‘Lan tướng quân’ này chỉ sợ là hoàng quân mà chúng ta vẫn luôn muốn gặp.”
Anh Nhi kéo ống tay áo Lệ phi, nhỏ giọng nói.
Lệ phi ngạc nhiên trừng Lăng Tiêu, rõ ràng là biểu tình bị dọa.
Anh Nhi vội nói: “Nhanh hành lễ thỉnh tội.”
Lệ phi lập tức quỳ trên mặt đất: “Hoàng quân thứ tội, thần thϊếp cũng không phải là có ý mạo phạm.”
Nhìn Anh Nhi vừa nãy thì thầm ở trong mắt, Lăng Tiêu đoán ra các nàng nói chính là nội dung gì.
Dáng vẻ Lệ phi thỉnh tội ngược lại là có chút tương tự Lệ phi an phận thủ thường của đời trước, quả nhiên là biểu hiện giả vờ mà nô tỳ giáo dục.
Lăng Tiêu chậm rãi trật tự đi qua: “Đứng lên đi, ta cũng không có ý trách cứ ngươi.”
Lăng Tiêu hữu hảo cười cười, ngồi ở trong lương đình, nhưng do vị trí bị thương phía sau, sắc mặt có chút cứng ngắc.
Lệ phi thật cẩn thận đứng ở bên cạnh, nuốt một ngụm nước bọt, Anh Nhi đưa hộp quà cho Lệ phi, Lệ phi luống cuống tay chân tiếp nhận, hữu lễ cười nói với Lăng Tiêu: “Lúc trước, thân thể thần thϊếp khó chịu, vẫn chưa tới bái phóng hoàng quân, mong rằng hoàng quân không nên trách tội, nhân sâm ngàn năm này là một ít tâm ý của thần thiếp, mong hoàng quân nhận lấy.”
Nói xong, Lệ phi đặt hộp quà ở trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mỉm cười mở ra nhìn, so với đồ Hoàng Thượng ban cho y, không bằng rất xa, nhưng đây đại khái là đồ tốt nhất mà Lệ phi có thể lấy ra đi, so với hai phi khác, bản thân nàng cũng không được sủng ái qua.
Lăng Tiêu mỉm cười nhận lấy, nói: “Ngồi.”
Lệ phi cứng ngắc ngồi xuống, trên mặt sợ hãi vạn phần.
Lăng Tiêu nhìn thấy thú vị, cười khẽ hỏi: “Ta có đáng sợ như vậy sao?”
“… Không…” Lệ phi đang muốn trả lời, Lăng Tiêu đánh gãy nàng, giả vờ tức giận nói: “Nói thật!”
“Đáng sợ.” Lệ phi vẻ mặt đau khổ nói, bị Anh Nhi phía sau đυ.ng phải một chút, lại vội vàng sửa miệng: “Hoàng quân, ngài đây gọi là uy tín.”
“A…” Lăng Tiêu phụt một tiếng cười, hai chủ tớ này biến hóa mặt rất thú vị.
“Công tử, nước ô mai.” Ám Hương bưng ẩm phẩm tiến lên.
Lăng Tiêu ý nói: “Cho hai nàng đi.”
“…” Ám Hương sửng sốt, nhìn nhìn Lệ phi cùng nô tỳ Anh Nhi của nàng, công tử đây là lần đầu tiên hữu hảo với phi tử của chủ tử như vậy…
Im lặng không lên tiếng buông ẩm phẩm xuống, Ám Hương cung kính lui ra.
“Nếm thử, nước ô mai trong cung ta, thứ tốt để giải khát.”
“Tốt.” Lệ phi hung hăng nuốt một hơi nước miếng, nhìn ra nàng rất khát nước, đã rất có hứng thú với nước ô mai.
Nhưng mà, bị Anh Nhi phía sau đυ.ng phải một chút, lại hơi hơi đẩy xa nước ô mai, cố cười nói: “Thần thϊếp còn không khát, hoàng quân ngài uống.”
“…” Lăng Tiêu trầm mặc, nhìn Anh Nhi phía sau Lệ phi, Anh Nhi từ đầu đến cuối cúi đầu, khiến Lăng Tiêu nhìn không thấy ánh mắt của nàng, nhưng Lăng Tiêu từ tư thái của nàng liền có thể nhìn ra, nàng đang đề phòng, cả người buộc chặt.
Lăng Tiêu có chút không vui, cười lạnh một tiếng, y có vạn loại biện pháp khiến hai người uống hết nước, cưỡng bức mệnh lệnh, hϊếp bức hướng dẫn, nhưng giờ phút này y một loại nào cũng không muốn dùng.
Y vươn tay, bưng bát nước ô mai Lệ phi đẩy ra, ngửa đầu uống một hơi, đặt ở trước mặt Lệ phi nói: “Nếu sợ ta hạ độc, hiện tại có thể tin?”
“… …” Lệ phi ngạc nhiên, mà ngay cả Anh Nhi cũng không thể tin ngẩng đầu lên, không biết phản ứng sao.
Lăng Tiêu nhìn lại Anh Nhi, không vui nói: “Như thế nào, ngươi cũng muốn bản quân thử độc cho ngươi sao?”
Anh nhi kinh nhảy dựng, vội vàng lắc đầu, bưng nước ô mai, uống một hơi cạn sạch, sau đó quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu cầu xin tha thứ: “Hoàng quân thứ tội.”
“Đứng lên đi.” Lăng Tiêu nhíu mày: “Ta không thích có người luôn quỳ.”
“Tạ hoàng quân.” Anh Nhi lòng còn sợ hãi đứng dậy, lại phát hiện chủ tử nhà mình, bưng lên bát nước ô mai kia, một miệng nhỏ một miệng nhỏ uống, biểu tình thoả mãn.
Mà đối diện miệng chính là nơi Lăng Tiêu vừa mới uống qua.
Anh Nhi kinh hãi, không khỏi kêu to: “Chủ tử!”
“Ân?” Lệ phi quay đầu lại đơn thuần nhìn Anh Nhi.
Anh Nhi khóe miệng co rút: “Ngài… Ngài… Ngài… Không thể uống…”
Lệ phi nháy một cái, tựa hồ không rõ lí do, nhưng nghe lời buông bát, chẳng qua biểu tình có vẻ rất là lưu luyến.
Lăng Tiêu mới vừa rồi còn buồn bực liền trở thành hư không, thấy vậy, cười lớn tiếng.
“Thật sự là rất có ý tứ.” Lăng Tiêu cười đến không để ý hình tượng: “Nô bộc nhà người đang thỉnh tội cho ngươi, ngươi lại uống nước ô mai… Ngươi làm chủ tử không phải rất không phúc hậu?”
Lệ phi nghe vậy, mặt đỏ lên nói: “Hoàng quân ngài sẽ không thương tổn nàng, mà thần thϊếp thật sự là khát nước.”
“Vừa nãy không phải nói, không khát sao?” Lăng Tiêu bỡn cợt hỏi.
Lệ phi sắc mặt đỏ bừng nói: “Là… Là chúng ta sai.”
“Hiểu lầm hoàng quân, ngài không giống như bên ngoài nói.” Lệ phi đơn thuần nói.
“Chủ tử…” Anh Nhi có chút lo lắng.
Lăng Tiêu mỉm cười nói: “Được rồi, Anh Nhi, ngươi không cần phòng ta như thế, ta không có ác ý với các ngươi.”
“Ngươi thông minh như vậy, hẳn là biết, ta nếu có ác ý, các ngươi sớm đã bị tha ra ngoài.” Lăng Tiêu như có ý nói.
Anh Nhi trong lòng hiểu, hành lễ đáp: “Tạ ân hoàng quân không trị.”
Lăng Tiêu khoát tay áo, nhìn phía Lệ phi nói: “Ngươi ngốc như vậy, đến tột cùng làm sao mà ở trong cung sống lâu như vậy?”
“Ta…” Lệ phi đại khái lần đầu tiên bị nói ngốc thẳng như vậy, xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.
Khôi phục, mới nhỏ giọng phản bác: “Ta không ngốc…”
Lăng Tiêu cười khẽ, Lệ phi nói: “Có lẽ là ta không tranh, hoàng quân, ta không tranh Hoàng Thượng với ngài, ngài có thể để ta cùng Anh Nhi hảo hảo sống qua ngày không?”
Lệ phi đột nhiên nói thẳng, đứng dậy quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu sửng sốt, mang theo hoài nghi hỏi: “Thật sự không tranh?”
Lệ phi ngửa đầu gật đầu, trên mặt nàng một mảnh thản nhiên, trong mắt hết sức chân thành, thấy thế nào đều không giống như là nói dối, Lăng Tiêu trong lòng buông lỏng, liền nâng nàng dậy nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không tranh, ta sẽ không làm gì.”
“Ân.” Lệ phi thả lỏng mỉm cười.
Đột nhiên thấy đầu choáng váng, liền tựa trên cây cột bên cạnh, Lăng Tiêu sửng sốt, vươn tay đỡ nàng: “Ngươi làm sao vậy?”
Anh Nhi cũng lên trước, thấy vậy, cau mày nói: “Hoàng quân, chủ tử có lẽ là bị cảm nắng …”
“Vậy mau mời thái y!” Lăng Tiêu phất tay ra lệnh.
“…” Ám Hương thấy vậy, khẽ nhíu mày tiến lên: “Công tử, sắc trời đã tối, cho dù có mời thái y, cũng nên để Lệ phi đi về trước, Hoàng Thượng sắp trở lại, ngài cùng Lệ phi chung quy cũng là nam nữ khác biệt.”
Lăng Tiêu sửng sốt, Ám Hương nói ngược lại là cho y thuốc thanh tỉnh, khiến y nhớ tới thân phận của mình, tuy rằng y vô ý, Lệ phi cũng vô ý, nhưng thân phận họ đặc biệt, như vậy quả thật không ổn.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu thu tay về, thở dài: “Anh Nhi, ngươi đưa Lệ phi trở về chờ trước đi, ta bảo người đi tìm thái y.”
“Dạ.” Anh Nhi lĩnh mệnh, một đường nâng Lệ phi rời đi.
“Ám Hương, ngươi đi giúp các nàng gọi thái y đi, ngươi đi nhanh chút.” Khi Lệ phi đi rồi, Lăng Tiêu xoay người nói với Ám Hương.
“…” Ám Hương nhíu mày, im lặng không lên tiếng rời đi.
Trong Ngự Thư phòng, hoàng đế nhìn Ám Vịnh vẻ mặt cung kính, lạnh mặt nói: “Ngươi nói, hôm nay hoàng quân gặp Lệ phi?”
“Dạ, chủ tử.” Ám Vịnh cúi đầu trả lời.
“Còn trò chuyện với nàng rất vui, cử chỉ thân mật?” Áp khi chung quanh kịch liệt giảm xuống, Ám Vịnh run môi trả lời: “Dạ, chủ tử.”
“Bọn họ cùng dùng một bát nước ô mai để uống?” Hoàng đế nói như băng tuyết rơi trong lòng Ám Vịnh, làm cả người nàng lạnh như băng, nàng kiên trì, trả lời: “Dạ, chủ tử.”
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, hoàng đế dùng nội lực chấn bút lông trong tay thành hai đoạn, phất tay áo đứng dậy, đi ra ngoài.