Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 40: Mời hoàng đế

Y phục của y bị đổi qua!

Ý thức được điểm ấy, cả người Lăng Tiêu chấn động, thoáng chốc mồ hôi lạnh lộp bộp, chỉ cảm thấy đầu óc một trận mơ màng, trước mắt biến thành màu đen, y nghĩ tận thế ập đến chỉ sợ cũng không gì hơn cái này.

Lăng Tiêu chịu đả kích sâu sắc lung lay sắp đổ, Phó Vũ Quân vẫn luôn chú ý y vội đứng dậy đỡ y, thấy Lăng Tiêu sắc mặt khó coi, Phó Vũ Quân thu liễm ý cười, vẻ mặt lo lắng nhìn Lăng Tiêu hỏi: “Không thoải mái sao? Nhanh nằm xuống.”

Lăng Tiêu lắc lắc đầu, vươn tay nắm thật chặt tay Phó Vũ Quân, tựa như đây là một cọng rơm cứu mạng, giọng nói khàn khàn: “Hoàng tử, khi ngươi tiến vào, có nhìn thấy ai giúp ta thay y phục hay không?”

Y cả “nô tài” cũng quên nói, đúng thật luống cuống.

Phó Vũ Quân nghe thấy vấn đề không đâu này, trong lòng lại có chút nghi hoặc, hắn không khỏi tìm tòi nghiên cứu nhìn phía Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu thì lại ánh mắt mong chờ, vẻ mặt mong đợi nhìn mình, Phó Vũ Quân đáy lòng chấn động.

Lòng muốn tìm hiểu thoáng chốc tiêu tán.

Tiểu nô tài này, đang ngửa đầu nhìn mình, đáy mắt gợn sóng, ánh mắt vô tội, bộ dáng này chiến thẳng vào sâu trong nội tâm mình, khiến trái tim mình bùng nổ.

Môi đạm sắc kia nhiễm màu xanh trắng mang theo chút bệnh trạng, miệng khép mở để lại một chút khe hở, lộ ra mê hoặc khác thường, Phó Vũ Quân cưỡng chế xúc động muốn ưỡn người lên trước, hưởng thụ mùi thơm, có chút khó khăn xoay đầu, khụ một tiếng nói: “Ai giúp ngươi thay y phục quan trọng lắm hay sao?”

Nói xong, Phó Vũ Quân cười nhạo một tiếng, hắn cư nhiên vì che dấu tà niệm của mình, nói một câu không đâu như vậy.

Việc nhỏ đó có gì quan trọng, hắn bất đắc dĩ nghĩ.

Ai biết, trước mặt Lăng Tiêu lại trịnh trọng gật đầu.

“…”

Phó Vũ Quân kinh ngạc, trong mắt không hiểu.

Nhưng thấy Lăng Tiêu vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng rất lo lắng cho chuyện này, Phó Vũ Quân không khỏi nghiêm túc lên.

Hắn cẩn thận nhớ lại, cuối cùng thở dài: “Trước khi ta đến, y phục của ngươi đã thay rồi, ta cũng không nhìn thấy rốt cuộc là ai giúp ngươi thay.”

Lăng Tiêu thất vọng, ảm đạm rũ mắt.

“Nhưng mà…”

Nghe thấy biến chuyển, Lăng Tiêu đột nhiên giương mắt nhìn Phó Vũ Quân, ánh mắt trong trẻo.

Dáng vẻ ảm đạm vô thần vừa rồi kia, nháy mắt bởi vì câu này mà biến thành sinh cơ linh động, cặp mắt sáng ngời phiếm làn thu thủy mong chờ nhìn mình, tựa như chó con chờ mong được nuôi nấng, khiến người ta mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Phó Vũ Quân cười khẽ ra tiếng, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt tóc trên trán Lăng Tiêu nói: “Ta dù không thấy ai giúp ngươi thay y phục, nhưng khi ta đến, trong cung trừ các nô tài cũng không có ai khác, hơn nữa, là hai tiểu cung nữ này cầm y phục thay cho ngươi từ gian phòng này đi ra.”

Lăng Tiêu tập trung tinh thần trên lời nói của Phó Vũ Quân, ngược lại là xem nhẹ động tác của Phó Vũ Quân, y theo ánh mắt Phó Vũ Quân cùng nhìn về phía hai tiểu cung nữ hôn mê bên giường, nhíu mày.

Phó Vũ Quân nói: “Các nàng vừa ra khỏi cửa, ta liền điểm huyệt ngủ của các nàng, y phục ban đầu của ngươi nếu không lầm, hẳn là còn ở ngoài cửa.”

Nói cách khác, các nàng còn chưa kịp vạch trần bí mật ra bên ngoài, Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, Phó Vũ Quân lần này ngược lại là làm chuyện tốt.

Nhìn Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm, Phó Vũ Quân có chút suy nghĩ nói: “Ngươi… để ý người giúp ngươi thay y phục, hay là trên người ngươi có bí mật gì?”

Phó Vũ Quân nói xong, ánh mắt suồng sã đảo qua cả người Lăng Tiêu, tựa như trên người Lăng Tiêu không còn thứ gì.

Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, đứng dậy bỏ qua rồi Phó Vũ Quân cùng đỡ, sắc mặt bình tĩnh, dời đề tài: “Hoàng tử, ngài không phải hỏi nô tài muốn gì hay sao? Nô tài hiện tại nói cho ngươi biết…”

Phó Vũ Quân nghe vậy nhướng mày, nghiêng tai nghe.

“Đầu tiên, nô tài muốn cho hai cung nữ này tạm thời biến mất khỏi trong cung, phiền ngài mang các nàng xuất cung.”

Sốt ruột mang xuất cung? Có bí mật!

Phó Vũ Quân nhìn hai cung nữ hôn mê, nhướng mày nghĩ nghĩ, đáp: “Được, không thành vấn đề.”

“Thứ hai, khi ngài về nước, nô tài muốn cùng rời đi với ngài.”

Lăng Tiêu không thể đợi thêm nữa, bí mật trên người mình tựa như bom hẹn giờ, tùy thời có thể hấp thụ ánh sáng trước mặt hoàng đế…

Phó Vũ Quân kinh ngạc: “Ngươi muốn rời đi với ta? Rời khỏi hoàng cung Mục quốc? Ngươi nghĩ kĩ?”

Lăng Tiêu gật đầu.

Dáng vẻ của tiểu nô tài không giống giả bộ, Phó Vũ Quân xoa cằm, tò mò hỏi: “Vậy hoàng đế Mục quốc đâu? Tuy rằng ngươi bây giờ là nô tài, nhưng theo ta được biết, ngươi nếu tiếp tục ở trong cung, sẽ thành đệ nhất công tử của Mục quốc, ngươi có thể bỏ được mà đi à.”

Lăng Tiêu sửng sốt, không nghĩ tới Phó Vũ Quân đến Mục quốc chỉ ngắn ngủi mấy ngày, tin tức lại linh thông như vậy.

Nhưng, Lăng Tiêu nhưng không tính lộ ra với Phó Vũ Quân quá nhiều, liền lãnh đạm trả lời: “Nô tài nếu đã nguyện ý thì sẽ đi, hoàng tử, ngài mang ta đi hay không mang đi đây?”

Phó Vũ Quân buông lỏng mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lăng Tiêu, tiểu nô tài đúng là rất không giống như trong tưởng tượng a!

Trách không được hoàng đế Mục quốc kia không cho mình vào thăm, muốn giấu kín tiểu nô tài này, hắn ban đầu chỉ thấy vớ vẩn, hiện tại xem ra, ngược lại là có thể hiểu được quyết định của hoàng đế Mục quốc.

Quả thật phải trông kĩ, bằng không nháy mắt sẽ chuồn mất.

Hắn buông mắt trầm tư nửa ngày, cuối cùng mỉm cười đáp: “Mang, đương nhiên mang, ngươi muốn theo ta đi, ta cầu còn không được, nhưng…”

Lăng Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra, tim lại treo lên, y nhíu mày nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân nói chuyện luôn thích thừa nước đυ.c thả câu này, tức giận than thở: “Ngài có chuyện xin mời nói thẳng.”

“Hoàng đế Mục quốc cũng sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, tin ngươi được sủng ái đã truyền khắp nơi trong hoàng cung, ta tuy rằng đến Mục quốc không lâu, nhưng cũng có nghe thấy, hoàng đế Mục quốc không bỏ được ngươi, ta sao có thể mang ngươi đi? Hay là ngươi muốn bỏ trốn cùng ta.”

Phó Vũ Quân nói lời ái muội, lời nói còn mang theo ý cười, tựa hồ trong mắt hắn, Lăng Tiêu thật sự suy nghĩ như vậy.

Lăng Tiêu nhảy mí mắt, cuối cùng nhịn phun lời thô tục, y hít sâu một hơi, mềm nhẹ dời đề tài hỏi: “Hoàng tử tính khi nào về nước?”

Phó Vũ Quân nghĩ nghĩ, cười khẽ hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng ta lúc nào về nước?”

“Càng nhanh càng tốt.” Lăng Tiêu nhanh chóng đáp, nói xong mới phát hiện mình có lẽ rất nóng vội, không khỏi nhìn về phía Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân chống cằm, dáng vẻ cười như không cười nhìn Lăng Tiêu: “Không nghĩ tới ngươi lại nóng vội theo ta như vậy, ta đây cũng không thể không theo ý nguyện của ngươi đúng không?”

Phó Vũ Quân nói vậy, trên mặt lại là bộ dáng thâm tình, Lăng Tiêu co rút khóe miệng, đang chuẩn bị đáp lời, Phó Vũ Quân lập tức vỗ tay nói: “Được rồi, ngươi đã nóng vội như vậy, vậy thì, ngày mai liền đi, ngày mai về nước!”

“!”

Đây thật đúng là… đủ tùy ý! Lăng Tiêu không lời gì để nói.

“Sau đó thì sao, ngươi muốn theo ta rời đi như thế nào?” Phó Vũ Quân tựa bên giường hỏi Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thu liễm biểu tình, rũ mắt nghĩ nói: “Ngày mai xin hoàng tử ở ngoài cung chờ một khắc, nô tài sẽ tự đi tìm ngươi.”

“Ngươi muốn chạy trốn khỏi cung?” Phó Vũ Quân híp mắt nhìn Lăng Tiêu, cơ hồ khẳng định nói.

Lăng Tiêu nhếch môi, đây là biện pháp duy nhất của y, lo Phó Vũ Quân sẽ đổi ý, Lăng Tiêu giải thích: “Ngài yên tâm, Hoàng Thượng sẽ không vì một tiểu thái giám mà đuổi theo ra khỏi cung, cũng sẽ không vì một tiểu thái giám mà phá vỡ quan hệ hai nước, nếu ngày mai nô tài thất bại, vì quan hệ hai nước, Hoàng Thượng cũng sẽ không truy cứu ngài, huống chi, nô tài không nhất định sẽ thất bại.”

Phó Vũ Quân nhìn Lăng Tiêu hồi lâu, nhẹ giọng mỉm cười, tiểu nô tài này thật sự cảm thấy hoàng đế Mục quốc sẽ dễ dàng buông tay như thế sao?

Nghĩ, Phó Vũ Quân khẽ lắc đầu, nhưng cũng không giáp mặt phản bác Lăng Tiêu, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ngày mai, ta chờ ngươi.”

Phó Vũ Quân mang theo hai tiểu cung nữ rời đi, Lăng Tiêu mệt mỏi nằm lại trên giường.

Y hiện giờ có thương tích trong người, không phải thời cơ tốt nhất để chạy trốn, nhưng y chờ không được rồi.

Y lần này bị thương nghiêm trọng như vậy, hoàng đế cũng không đến xem y qua, điều này khiến Lăng Tiêu càng thêm xác định hoàng đế nhất định đã biết gì rồi! Mới vắng vẻ mình như vậy.

Y không thể ngồi chờ chết, điều này rất làm người bất an.

Ban đêm, Ninh Hiên cung đèn đuốc sáng trưng, Lăng Tiêu một thân bạch y ngồi ngay ngắn trước án cầm, có chút xuất thần nhìn cửa.

Một tiểu thái giám thoáng chốc xuất hiện ở cửa, vội vàng khom lưng vào, cung kính hành lễ với Lăng Tiêu nói: “Lăng tổng quản, hoàng thượng tới.”