Anh Rể, Đừng Mà

Chương 9: Khinh Khinh, nói thật đi, chị gái nhờ em câu dẫn tôi sao?

Edit: Dĩm

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun bên ngoài huyệt Tô Khinh Khinh, hoa môi hồng nhuận bị côn ŧᏂịŧ mài thành màu đỏ đậm, hai cánh hoa đóng mở mấp máy, như muốn nuốt hết chất lỏng.

Tưởng Tranh nhìn đến đỏ mắt, tϊиɧ ŧяùиɠ giống như vọt thẳng lên não, chỉ muốn tàn phá cô gái trong tay anh, khiến cô cảm nhận được hơi thở của chính anh từ trong ra ngoài.

Anh đỡ côn ŧᏂịŧ dùng qυყ đầυ mở ra môi âʍ ɦộ của cô, vài phút sau lại chọc tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa vào miệng, dỗ dành: "Khinh Khinh ngoan ~ Tối nay em phải ngủ với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rể ~ Được không?"

Không ai có thể ngờ rằng một cô gái có vẻ ngoài trong sáng, ngây thơ lại còn hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông khi ngủ, nghĩ đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ rỉ ra dọc theo đùi khi cô trở mình khiến anh kích động.

Tưởng Tranh chỉ cần nghĩ đến hình ảnh này cả người đã nóng lên, hận không thể đem côn ŧᏂịŧ cắm vào bên trong.

Tô Khinh Khinh hai má ửng hồng, đôi mắt ẩm ướt, cô khéo léo nép vào vòng tay của anh, rầu rĩ nói: "Được rồi ~ Anh rể thích ~ Khinh Khinh sẽ~"

Tưởng Tranh đơn giản mà thô lỗ rửa sạch bên ngoài cho cô, dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, bế lên giường.

Tô Khinh Khinh lật người trên giường, quả nhiên từ lỗ huyệt bên trong chảy ra một chất lỏng trơn nhớt, cô không nhịn được phản kháng: "Ừm ~ Anh rể ~ Thứ đó bên trong dinh dính, Khinh Khinh thật không thoải mái ~ "

Tưởng Tranh mắt sắc, liền nhìn thấy hết. Mặc dù phần lớn vệt nước đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc mà anh bắn vào, nhưng vẫn bị một tầng nước trong suốt bao phủ.

Anh vén tấm chăn mỏng lên bẻ đùi cô, quả nhiên, môi âʍ ɦộ gần như đã khô, lại ướt nhẹp, vài giọt nước chảy ra, anh cười: "Tiểu yêu tinh, chính mình động tình, lại bảo là của anh rể?"

Tiểu huyệt của cô gái vừa hẹp lại vừa chặt, cho dù đang bẻ chân ra, hoa huyệt chỗ kia cũng gắt gao đóng chặt, chỉ có khe hở của hoa huyệt chảy ra chất lỏng. Lúc đầu, nó sẽ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, sau đó đều là dâʍ ŧᏂủy̠.

Tưởng Tranh cố ý dùng lòng bàn tay to đè lên bụng dưới của cô hai lần: "Tiểu huyệt kẹp chặt như vậy làm gì? Em thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rể nhiều như vậy sao?"

Tô Khinh Khinh khẽ nhíu mày, ưỡn người, vì sức lực của anh ép chặt hoa huyệt của cô, phun ra một đợt sóng nhỏ, Tưởng Tranh thỏa mãn dừng tay lại: "Anh rất muốn chị gái của em nhìn bộ dáng của em bây giờ như thế nào, rõ ràng vẫn còn là xử nữ, nhưng bên trong lại dâʍ đãиɠ chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông."

"Anh rể ~ Đừng, đừng nói nữa~"

Tô Khinh Khinh không muốn đề cập đến chị gái vào lúc này, chính mình làm ra loại chuyện này thật có lỗi với chị gái, tiểu huyệt dính nhớp, thật khó chịu.

Tưởng Tranh lấy điện thoại ra, chụp Tô Khinh Khinh, giọng điệu như vô tình hỏi: "Khinh Khinh, có muốn tôi gửi mấy tấm ảnh này cho chị gái em không?"

" Không ~ Không được ~ Anh rể ~ Không được gửi cho chị gái ~ "

Tô Khinh Khinh vươn tay muốn nắm lấy tay anh, nhưng sức lực yếu ớt của cô làm sao là đối thủ của anh được, anh phản ứng nhanh, di chuyển nhanh chóng, chế trụ cổ tay cô, liền mạch lưu loát.

Tưởng Tranh thu liễm ý cười, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói gần như ép hỏi: "Khinh Khinh, nói thật đi, chị gái nhờ em câu dẫn tôi sao?"

Từ buổi chiều trong lớp học nhảy, Tưởng Tranh cảm thấy có gì đó không ổn, mỗi một bước đều dính lấy anh, thỉnh thoảng cọ vào đũng quần của anh.

Anh thực sự có du͙© vọиɠ với cô, mà hành động của cô vẫn không ngừng lại, trực giác của cảnh sát nói cho anh biết rằng cô gái có vẻ đơn thuần trong sáng này chắc chắn có vấn đề.