Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 536: Cứu mạng

Lấy thư giới thiệu, Diệp Trạch Đào ăn tạm bát mỳ rồi ngồi xe đi đến huyện Lục Thương.

Không ai đưa đi cũng không có vấn đề gì, mình tự đi đến.

Nghe Diệp Trạch Đào nói đến huyện Lục Thương, Lư Dũng quay phía sau nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:

- Bí thư Diệp, chúng ta tự đi ư?

Diệp Trạch Đào trong lòng khó chịu, Lư Dũng cũng thật lắm lời, bèn nói:

- Ừ, đi đến huyện Lục Thương.

Lúc này Lư Dũng mới khởi động xe.

Đây là một con đường nhựa bình thường, rất nhiều đoạn xem chừng không dễ đi.

Nhìn thấy không ít nơi trên đường được vá những miếng lớn, Diệp Trạch Đào nói:

- Mưa rất lớn đấy nhỉ!

Lư Dũng có lợi thế là nói rất nhiều, người như thế vốn không thích hợp lái xe cho lãnh đạo, không biết là người thế nào, không ngờ là lại đi làm công việc này.

Nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện, Lư Dũng nói:

- Đúng thế, gần đây thường xuyên mưa to, rất nhiều đoạn đường đều sụp đổ. Nếu không có lãnh đạo trung ương đến nhanh thì khả năng không thể chữa trị nhanh được như vậy.

Diệp Trạch Đào chợt động lòng, Lư Dũng là do người do Liễu Khâm Trí phái tới giám sát mình, vậy thì tại sao mình lại không tìm hiểu thêm chút tình hình từ phía ông ta chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại hỏi:

- Huyện Lục Thương có chút tin tức gì, anh nói cho tôi đi.

Cái hộp nói của Lư Dũng lập tức mở ra, liền đem tình hình huyện Lục Thương nói ra.

Nghe một hồi, Diệp Trạch Đào liền hiểu một chút vì sao Lư Dũng lại nói nhiều như vậy. Đây cũng là một kiểu bày mưu tính kế. Có những người muốn thông qua Lư Dũng nói tình hình ở huyện ra với mình, sợ rằng khi mình tới huyện sẽ làm loạn.

Thú vị đó, từ chỗ Lư Dũng biết được, hiện tại ở huyện có mấy thế lực lớn, tất cả mọi người đều trong tình hình hòa bình chung sống.

Đương nhiên, tình hình này Diệp Trạch Đào cũng sớm biết từ chỗ Trần Hỷ Toàn, nên cũng không thấy lạ lắm, chỉ là có chút cảm thán về những tâm cơ của đám người Liễu Khâm Trí mà thôi. Đây rõ ràng là muốn nói với mình, nếu mình tới huyện muốn phá tan sự cân bằng này, tất nhiên sẽ bị những lực lượng khắp nơi công kích, đây là một hành vi cảnh cáo!

Từ thành phố Cừ Dương đến huyện Lục Thương, đi đường thế này cần bốn tiếng. Khi xe chạy tới một nửa lộ trình, đột nhiên mưa to trút xuống.

Nhìn thấy mưa to, Diệp Trạch Đào nói:

- Trận mưa này to thật!

- Huyện Lục Thương cứ như vậy, trời mưa xuống dưới liền là như thế này, chúng ta phải mau lên, gần đây khắp nơi đều lún sụt rồi, đừng để kẹt trên đường.

Lư Dũng không những không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng ga nhanh lên.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy xe đi như bay trên con đường hiểm trở, trong lòng có chút lo sợ, đường ở đây thật sự chết người. Tuy nhiên nhìn Lư Dũng lái xe, Diệp Trạch Đào cũng gật đầu, nhìn trình độ thuần thục của Lư Dũng ứng phó tự nhiên.

Mưa to một đoạn đường, không ít nơi do cấu tạo và tính chất của đất đai bắt đầu sụt lún xuống dưới, cũng may không có gì ngăn cản đường.

- Đã vào đến huyện Lục Thương.

Qua một khúc quanh, Lư Dũng liền nói một câu.

Ở đầu đường có một tấm bia đá thật to, mặt trên bia đá quả nhiên là viết ba chữ “huyện Lục Thương”.

Lộ ra giữa trời mưa, Diệp Trạch Đào vẫn nhìn thấy dọc đường đi thỉnh thoảng có mấy ngôi nhà.

Mưa không hề giảm đi, lúc này còn trút lớn hơn.

Xe lại đi một đoạn đường, dọc đường đi cũng không có nhiều xe cộ lắm.

- Bí thư Diệp, nơi này gọi là xã Ma Qủa, là một trong những xã thị trấn khó khăn nhất ở huyện Lục Thương, có một con đường nhỏ thông trong, mỗi lần lái xe qua đây đều phải đứng tim!

Diệp Trạch Đào liền nhìn qua, quả nhiên đường rất nhỏ, xem ra đoạn đường này là đang khảo nghiệm tay nghề của các tài xế.

- Nơi này thường xuyên xảy ra đấu kiếm, mấy đại tộc mỗi tộc chiếm lĩnh một phương, tình hình ở huyện thật sự đau đầu!

Vừa lái xe, Lư Dũng vừa nói tình hình nơi này.

Lúc nói chuyện, xe đã chạy được về trước một đoạn.

Đúng lúc này, chỉ nghe đến từ phái trước vang đến một âm thanh trời long đất lở.

Lư Dũng giật mình nói:

- Không được rồi, chắc là mưa to đã làm lở núi rồi, không chừng đường lại bị chặn lại!

Nói xong, xe từ từ giảm tốc độ, cẩn thận chạy về phía trước.

Diệp Trạch Đào nhìn tình hình giao thông nơi này, đường xây ở sườn núi, không ít nơi muốn đi xuống đều phải đi qua khe suối, một trận mưa lũ lớn từ trên núi cuốn xuống dưới.

Một khối đá trên núi cùng lăn xuống dưới.

Xe đến địa phương này, cũng may là kỹ thuật lái xe của Lư Dũng không tồi, nếu không thật rất khó đi qua.

- Bí thư Diệp, xem ra rất khó đi qua!

Diệp Trạch Đào vừa mới nói chuyện, liền phát hiện cách đó không xa là một ú núi trơn nhẵn, đã hủy hoại một đoạn đường, lại nhìn thấy một chiếc xe bị xô tới đổ lệch xuống.

Tuy rằng phía dưới không quá sâu, nhưng phía trên bùn đất vẫn chảy xuống dưới.

Không hay rồi!

Diệp Trạch Đào nhìn chiếc xe vận tải nhỏ bên trong có không ít người ngồi.

Trơ mắt nhìn một chiếc xe lao xuống dưới.

- Dừng xe!

Diệp Trạch Đào giật mình nói.

Lư Dũng thấy tình hình kia, cũng kinh sợ như vậy, một chân đạp mạnh lên phanh.

Không màng đến núi đang lở, cũng không thèm để ý đến mưa hiện đang rất to, Diệp Trạch Đào liền mở cửa xông ra ngoài.

Đó là một chiếc xe của thôn dân, cũng không biết sao bị va phải sụt núi.

Trong đầu Diệp Trạch Đào căn bản không nghĩ tới sự an nguy của mình, nhanh chóng chạy như bay về phía chiếc xe kia.

Chiếc xe này không ngờ có hơn ba mươi người, xe lảo đảo vài cái liền quay cuồng rơi xuống giữa khe suối.

Trong khoảng thời gian ngắn thật sự là vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Trạch Đào lúc này đã tới nơi, nhìn tình hình ở đây, trước tiên bèn lấy di động ra gọi điện cho cảnh sát.

Còn muốn nói chuyện thì bởi vì mưa quá lớn, di động cũng bị cắt liên lạc.

Không biết bên đó có tới kịp thời không, nhìn trên núi vẫn còn đang sạt lở, Diệp Trạch Đào bèn xông tới.

Lúc này trong xe có một hai người thanh niên không bị thương nặng lắm chui ra, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Mau cứu người! Núi đang bị sạt lở!

Sớm thấy được một nơi tương đối an toàn, Diệp Trạch Đào liền cõng một người chạy như bay tới đó.

Nhìn Diệp Trạch Đào dẫn đầu, hai người thanh niên cũng cuống cuồng cõng người đi qua đó.

Diệp Trạch Đào biết rằng bây giờ thời gian chính là sinh mạng của những người này, bây giờ chính là tranh cướp thời gian với ngọn núi kia. Bây giờ chỉ có những trận đá nhỏ, xem tình hình ngọn núi này, những trận đá lớn vẫn còn sẽ tiếp diễn.

Lần lượt đi tới đi lui, tuy rằng luyện Ngũ Cầm Hí, thân thể Diệp Trạch Đào cũng rất mạnh mẽ, nhưng chạy tới chạy lui thế này thật đúng là khiến Diệp Trạch Đào mệt đứt hơi.

- Đem những người còn hơi thở đi trước!

Nhìn thấy hai người thanh niên không biết nên làm thế nào là tốt, Diệp Trạch Đào liền hô to một tiếng.

Hơn ba mươi người, xem ra lần này đã chết hơn mười người, Diệp Trạch Đào muốn làm nhất chính là cứu những người còn sống ra.

Thời gian nhanh chóng đang trôi đi, Diệp Trạch Đào chạy rất nhanh, Diệp Trạch Đào chính mình không biết mình đã cõng bao nhiêu người đi, hắn lại chạy qua, nhìn thấy không có ai còn sống, đang định lôi ra một thi thể của người đã chết thì bỗng nhiên chợt nghe thấy phía trên đỉnh đầu một âm thanh lớn ầm ầm truyền đến.

Không cần ngẩng đầu, Diệp Trạch Đào cũng biết trận sụt lở lớn đã đến.

Trong lòng kinh hãi, liều mạng quay người chạy vội.

Vừa chạy mấy bước liền đυ.ng phải một người trẻ tuổi đang loáng choáng chạy tới.

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, tiến lên nắm lấy tay người thanh niên, trầm giọng nói:

- Chạy theo tôi!

Cũng không quan tâm suy nghĩ của người thanh niên, túm tay cậu ta chạy vội lên.

Người thanh niên đến bây giờ trong đầu vẫn còn choáng váng, căn bản không nghĩ được đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta cũng coi là người cường tráng trong thôn, bị Diệp Trạch Đào nắm tay, theo bản năng đã nghĩ sẽ giãy ra. Kết quả là cảm thấy một lực truyền đến trên tay không thể kháng cự được, cả người đã bị Diệp Trạch Đào kéo bay ngược lại.

Hai người vừa mới chạy ngược lại, lại đυ.ng phải đầu một người thanh niên khác, người này vừa mới cõng một người bị thương khác, lần này là quay lại.

Diệp Trạch Đào cảm nhận được âm thanh truyền đến càng lớn hơn, biết quy mô sụt lún còn lớn hơn, bèn kéo người thanh niên này quay lại.

Cứ như vậy, tuy rằng tốc độ chậm một ít, nhưng hai người thanh niên đều bị Diệp Trạch Đào dắt mà chạy.

Diệp Trạch Đào cũng không ngờ sức lực mình lập tức trở nên mạnh mẽ như vậy, có thể là phát ra tiềm lực lớn, hai người thanh niên không ngờ đã bị Diệp Trạch Đào kéo chạy một đoạn.

Đùng đùng đoàng đoàn…

Một lượng lớn đá núi, bùn đất, cành cây phi xuống, chiếc xe vốn bị chao đảo phía dưới không ngờ toàn bộ đều bị chôn vùi xuống phía dưới.

Nếu từ bên ngoài nhìn lại, nơi đó căn bản là không xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Trạch Đào bọn họ đều biết rõ ràng, phía dưới kia đã chết mất gần mười người.

Hai người thanh niên lúc này mới hiểu được, nếu không phải Diệp Trạch Đào dắt tay bọn họ chạy ngược lại, trận sụt lở này xem chừng bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi như vậy ở dưới kia.

Hai người sắc mặt đều tái nhợt nhìn nơi đó, trong lòng sợ hãi không ngừng.

Vốn không có suy nghĩ nào khác, Diệp Trạch Đào bèn lớn tiếng nói với Lư Dũng vừa ngẩn ngơ chạy tới:

- Mau gọi điện thoại cứu người.

Lại nói với hai người thanh niên:

- Mau đưa những người bị thương lên đi, bị thương nặng thì lên xe đi trước.

Lúc này hai người thanh niên sớm đã vô cùng tin tưởng Diệp Trạch Đào, ánh mắt chan chứa cảm động nhìn Diệp Trạch Đào, hai người cùng với Diệp Trạch Đào nâng người lên xe.

Có mấy người bị thương nhẹ nhìn thấy Diệp Trạch Đào xa lạ mà ra sức cứu người, bọn họ đều nỗ lực cõng người, khiêng người thương nặng hơn lên xe.

Đưa mấy người bị thương khá nặng lên xe việt dã, Diệp Trạch Đào nói với Lư Dũng:

- Anh mau chóng lên đường, đưa người bị thương, giao vào tay những người cứu trợ ở bệnh viện.

Lư Dũng bị tất cả trước mắt làm cho ngây người, không ngờ bí thư Diệp một mình đã cứu xong người, khả năng cũng đã bị cảm động, nói với Diệp Trạch Đào:

- Tôi đã gọi điện thoại cứu viện, tôi đưa những người bị thương đi trước.

Diệp Trạch Đào nói:

- Đi đường cẩn thận.

Lấy từ trong xe ra mấy bộ quần áo của mình, Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều, xé làm mấy miếng, đưa cho những người bị thương để họ tạm thời băng bó miệng vết thương.

Tình hình mưa to, miệng vết thương đổ máu không cầm lại không được.

Lư Dũng lái xe rời đi, Diệp Trạch Đào huy động vài người đem một ít cành cây linh tinh cầm lại đây, đắp lên một vài cành cây, như vậy ít nhiều cũng có thể che mưa gió cho những người bị thương.

Toàn bộ quá trình, Diệp Trạch Đào ngoại trừ khẩu lệnh chỉ huy ngoài ra cũng không nói nhiều, nhưng những người thôn dân liền vô cùng tin tưởng hắn, nghiêm túc làm theo những khẩu lệnh của Diệp Trạch Đào. Mọi người dường như cảm thấy người thanh niên này trên người có một khí chất khiến người ta tin tưởng.