Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 332: Ngô Hiểu Bình phải đầu hàng.

Mấy hôm nay Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình tỏ ra rất căng thẳng, anh ta theo Tôn Cương chống lại Diệp Trạch Đào, công kích chán kê, kết quả là Tôn Cương chết rồi, Diệp Trạch Đào lên chức Chủ tịch huyện, việc này làm cho Ngô Hiểu Bình cảm thấy sợ hãi.

Ngô Hiểu Bình thấy Diệp Trạch Đào đã trưởng thành, lại chứng kiến những người trước đây chặn đường hắn thì bây giờ đã lần lượt bị đổ gục, trong lòng anh ta cũng đầy vẻ kính nể hắn. Diệp Trạch Đào bây giờ giống như một ngọn núi cao trước mặt anh ta, hơn nữa hắn còn có thể đánh cho anh ta tơi bời bất cứ lúc nào.

Ngồi trong phòng làm việc, trong lòng Ngô Hiểu Bình cực kì bất an.

Diệp Trạch Đào lên làm Chủ tịch huyện đã hai ngày rồi, nhưng nghe nói hai hôm nay Diệp Trạch Đào không bước ra khỏi văn phòng, ban ngày thì ngồi lắng nghe báo cáo của hàng dài người xếp hàng đợi, buổi tối lại để điện làm suốt đêm, ngày nào cũng đọc tài liệu đến đêm khuya.

Nhiều lúc Ngô Hiểu Bình tự nghĩ, không biết cái tên Diệp Trạch Đào này sức đâu mà khỏe thế không biết!

Phải làm thế nào?

Ngô Hiểu Bình biết rằng, Diệp Trạch Đào đã không ra tay thì thôi, chứ nếu mà hắn ra tay thì sức mạnh như vũ bão, ai mà biết được Diệp Trạch Đào sẽ giở trò gì chứ.

Ngô Hiểu Bình nghĩ anh ta chính là kẻ đối đầu của Diệp Trạch Đào, chẳng nhẽ hắn lại không làm gì mình?

Vì mình không có người hậu thuẫn mà!

Vừa nghĩ đến việc không có người hậu thuẫn thì đối diện với Diệp Trạch Đào chỉ có thể buông vũ khí, trong lòng Ngô Hiểu Bình càng thêm hoảng sợ.

Diệp Trạch Đào có lực lượng hùng mạnh như vậy, đồng thời với quyền thế của một Chủ tịch huyện, nếu như hắn muốn giải quyết mình thì cũng không thành vấn đề, có lẽ hắn cũng chẳng phải tự ra tay làm, trong huyện tất nhiên sẽ có người đứng ra nhận làm việc này thay hắn.

Mấy hôm nay là rõ rồi, khá nhiều cán bộ đều nhìn mình với ánh mắt có ý như muốn nói mình sắp gặp xui xẻo rồi.

Ngô Hiểu Bình uống liên tục mấy chén trà, cái gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá tự bao giờ, anh ta nghĩ ngợi suốt mấy ngày hôm nay. Từ khi biết Diệp Trạch Đào lên chức Chủ tịch huyện, anh ta liền tính toán hơn thiệt. Bây giờ nếu như anh ta không nghĩ ra được cách gì ổn thỏa, thì trước tiên có thể Diệp Trạch Đào sẽ chẳng dòm ngó gì đến anh ta, sau đó sẽ bị hắn loại trừ!

Trước mắt hắn chợt hiện ra Phương Di Mai!

Ngô Hiểu Bình trong lòng chua chát nghĩ, người phụ nữ này luôn bám sát Diệp Trạch Đào, bây giờ đã là Phó chủ nhiệm khu công nghiệp rồi, có khoảng cách đã rất gần với mình. Tuy mình là Phó chủ tịch huyện, nhưng trước mặt cái cô Phương Di Mai ấy cũng chẳng có ưu thế gì đáng nói.

Anh ta chửi thầm một tiếng, Ngô Hiểu Bình có cảm giác là cái cô Phương Di Mai này chắc chắn là đã ngủ với Diệp Trạch Đào rồi.

Nếu như nói trước đây còn có ý định đùa giỡn Phương Di Mai, nhưng Ngô Hiểu Bình bây giờ lại có một vài suy nghĩ mới về Phương Di Mai. Cô ta là người đàn bà của Diệp Trạch Đào, mình nhất định phải tôn trọng không được đến gần.

Nhưng càng nghĩ như vậy, Ngô Hiểu Bình càng cảm thấy hoảng. Trước đây mình từng ép Phương Di Mai, khó tránh khỏi chuyện cô ta thủ thỉ bên tai Diệp Trạch Đào về chuyện này. Nếu là như thế thì mình coi như tiêu đời rồi.

Ngô Hiểu Bình cũng nghĩ đến chuyện sẽ nhờ vả Bí thư huyện ủy mới. Kết quả là sau khi quan sát, anh ta liền bỏ ngay ý tưởng này, Bí thư huyện ủy mới rõ ràng là người của cấp trên điều xuống để phối hợp với Diệp Trạch Đào, thực ra cũng chẳng có thế lực gì. Nhưng những người lợi hại hơn anh ta thì đều bị đổ bể rồi. Nếu như anh ta dám hành động thì chưa biết chừng còn thảm hại hơn đám người kia, vì vậy nếu mình mà đi theo anh ta thì khác nào đi vào con đường chết.

Có lẽ cũng còn một lối thoát!

Cái ý tưởng này là do Ngô Hiểu Bình trong mấy hôm nay bất chợt nghĩ ra .

Nếu như mình đi theo Diệp Trạch Đào, thực sự trở thành tay chân đắc lực của hắn, thì những kẻ thù lớn mạnh cũng sẽ không tồn tại được nữa, mình cũng có một chỗ dựa vững chắc.

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng, Ngô Hiểu Bình hiểu rằng đây mới là lối thoát duy nhất của mình bây giờ.

Vấn đề bây giờ là, liệu Diệp Trạch Đào có đồng ý thu nạp mình không, nếu hắn không thu nạp thì mình phải làm như thế nào?

Không kịp rồi, phải đi thăm dò một chút mới được, cứ ngồi lì ở đây thì khác nào chờ chết.

Nghiêm túc nghĩ lại một chút, Ngô Hiểu Bình cảm thấy vẫn còn một chút cơ hội.

Đứng trước gương được treo ở trong văn phòng, anh ta sửa sang lại quần áo một chút, rồi chải lại mái tóc, Ngô Hiểu Bình mới bước ra khỏi phòng.

Trước khi đến phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, Ngô Hiểu Bình không hiểu tại sao hai chân cứ run rẩy.

Có rất nhiều các lãnh đạo đợi ở đấy, khi nhìn thấy Ngô Hiểu Bình tất cả nhất loạt tự nhiên đều tránh xa gã ra một chút.

Sự thay đổi rất nhỏ này làm cho Ngô Hiểu Bình không còn run nữa, một cảm giác nguy hiểm tràn ngập đang trào lên.

Anh ta quá rõ suy nghĩ của mọi người, đó chính là sợ cùng một lúc đắc tội với cả anh ta và Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy Bàng Phí Vũ đang cặm cụi xem cái gì, Ngô Hiểu Bình tỏ ra rất thân thiết nói với Bàng Phí Vũ:

- Thư kí Bàng, Chủ tịch Diệp có thời gian không, tôi muốn báo cáo công việc với anh ấy một chút.

Anh ta là Phó chủ tịch huyện nhưng chưa được vào Ban thường vụ, nghiêm túc mà nói thì anh ta cũng không bằng những cục trưởng đang nắm quyền lực trong tay. Nên trong lúc này anh ta càng phải tỏ thái độ thấp hơn.

Lúc Bàng Phí Vũ ngẩng đầu lên thấy Ngô Hiểu Bình chợt giật mình, đương nhiên là anh ta biết chuyện người này cùng với Tôn Cương chống lại Diệp Trạch Đào.

Có điều khi suy nghĩ lại, Bàng Phí Vũ lại nghĩ đến đối phương dù sao cũng là Phó chủ tịch huyện nên anh ta không thể quyết định thay cho Diệp Trạch Đào được, mà chỉ có thể thông báo kịp thời thôi.

- Mời Chủ tịch Ngô Hiểu Bình ngồi ạ, để tôi đi xem thế nào.

Bàng Phí Vũ liền đứng dậy.

Ngô Hiểu Bình khẽ thở dài, cái cậu Bàng Phí Vũ này cũng khá sành sỏi đây. Nếu là thời Thôi Vĩnh Chí còn đương chức, thấy mình và mấy người làm phản ở trong kia thì không biết Bàng Phí Vũ sẽ giở trò gì đây. Tiền đồ của anh này cũng rộng lớn ra phết!

Khi Bàng Phí Vũ bước vào trong thì thấy Diệp Trạch Đào cũng vừa nói chuyện xong với một Chủ tịch xã.

Khi người Chủ tịch xã kia ra ngoài, Diệp Trạch Đào duỗi thẳng lưng một chút rồi nói:

- Còn bao nhiêu người nữa?

Bàng Phí Vũ nói:

- Cũng còn khá nhiều, nhưng Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình đến, anh ta đang đợi bên ngoài, nói là muốn gặp anh để báo cáo công việc.

Diệp Trạch Đào chợt giật mình, hôm qua vừa nói chuyện với Ôn Phương về tên này thì hôm nay hắn đến luôn. Xem ra cái tên tiểu tử này cũng chẳng phải tay vừa đâu.

Hắn gõ tay nhẹ lên bàn mấy tiếng.

Diệp Trạch Đào thấy rằng hắn đã gây ra nhiều chuyện quá sốt dẻo tại cái huyện Thảo Hải này, nếu như hắn tiếp tục chèn ép phe đối lập thì những đối tượng này vì quá sợ hãi mà chó cùng cắn giậu. Mặc dù hắn cũng chẳng sợ gì bọn này, nhưng tranh thủ tất cả những cái gì có thể tranh thủ được đó mới chính là những thủ đoạn cơ bản chốn quan trường. Đánh đấm chém gϊếŧ thì không phải là con đường chủ đạo. Có những người này làm việc, chưa biết chừng sẽ nảy sinh ra được cái gì thì sao. Bây giờ cái mà huyện Thảo Hải cần đó là sự ổn định, rất cần sự đoàn kết một lòng để phát triển hơn nữa. Hắn phải tạo ra được sự đoàn kết này.

Cái tên Ngô Hiểu Bình lại chủ động chạy đến chứng tỏ anh ta cũng suy nghĩ rồi. Ôn Phương nói đúng, con người này nếu khéo dùng thì sẽ là một con chó có thể cắn người, cũng có thể dùng được.

- Cậu mời Phó chủ tịch huyện Ngô vào đây.

Diệp Trạch Đào trong đầu đã quyết định rồi.

Khi Ngô Hiểu Bình bước vào, anh ta cảm thấy như có một áp lực rất lớn đang đè lên mình, Diệp Trạch Đào không đứng lên, vẫn ngồi đó nhìn mình.

Theo tình hình chung thì Chủ tịch huyện vẫn phải tiếp đón lịch sự các Phó chủ tịch huyện, bây giờ thấy cách cư xử của Diệp Trạch Đào như vậy chứng tỏ trong lòng hắn không hài lòng về mình.

Nghĩ đến đây, Ngô Hiểu Bình cảm thấy rất hoảng, bây giờ hắn cũng không thèm để ý là mình có còn là Phó chủ tịch không nữa. Nếu mất đi cái chức này thì anh ta biết anh ta cũng chẳng là cái gì hết.

Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Ngô Hiểu Bình xem xem anh ta có biểu hiện gì không.

Đối với Ngô Hiểu Bình, Diệp Trạch Đào xác định anh ta là con chó cắn người lúc nào cũng bên cạnh mình, nếu như tên tiểu tử này mà còn ngông nghênh thì Diệp Trạch Đào sẽ không dùng tên này nữa.

Diệp Trạch Đào cũng nghĩ được rằng, nếu như trước mặt hắn tên này thể hiện sự bình tĩnh chứng tỏ anh ta còn có dự định khác, dùng anh ta thì sẽ không tiện. Dù sao thì anh ta cũng yếu rồi, mình bắt bí thế nào chẳng được.

Đối diện với ánh mắt Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, lúc đầu Ngô Hiểu Bình còn muốn thể hiện mình cũng là Phó chủ tịch huyện đây. Nhưng vì Diệp Trạch Đào không nói gì, ánh mắt lại lạnh băng làm cho Ngô Hiểu Bình mất hết dũng khí và sự kiêu ngạo, hai chân run lập cập, lập tức quì xuống trước mặt Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào phát hoảng khi nhìn thấy anh ta làm như vậy, hắn vội vàng nhìn ra phía ngoài, may mà Bàng Phí Vũ không đứng ở cửa, đã rút lui rồi, mấy người khác cũng không thể vào được.

Nét mặt hơi trùng xuống, Diệp Trạch Đào nói với Ngô Hiểu Bình:

- Anh đường đường là Phó chủ tịch huyện, đang làm cái gì thế, mau đứng lên đi!

- Chủ tịch Diệp, nếu cậu không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng lên đâu. Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi!

Diệp Trạch Đào dở khóc dở cười, trong lòng hắn cũng muốn dùng tên tiểu tử này làm con chó hữu ích cho mình, nhưng không ngờ tên này lại thay đổi triệt để như thế.

- Thì cứ đứng lên đã, thật chẳng giống ai cả!

Diệp Trạch Đào sắc mặt trầm xuống, hậm hực một tiếng.

Ngô Hiểu Bình sợ quá vội vàng đứng lên, nhưng hai chân vẫn đang run.

- Chủ tịch Diệp, chỉ cần cậu tha thứ cho tôi, về sau cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm như thế, tôi nhất định sẽ trung thành với cậu mãi mãi!

Cái tên tiểu tử này, nhìn mặt mũi cũng nhã nhặn, đeo kính, dáng vẻ rất thư sinh, nếu như không tận mắt chứng kiến cảnh vừa rồi thì Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ tên tiểu tử này lại hèn nhát đến vậy.

Người như thế này, có nên dùng hay không? Diệp Trạch Đào lại hơi do dự.

Không thấy Diệp Trạch Đào nói gì, Ngô Hiểu Bình lại vội nói:

- Chủ tịch Diệp, anh mới lên Chủ tịch huyện, bây giờ trong huyện cần phải tiến hành cải cách, cán bộ cũng phải cải cách. Đây là những việc đắc tội với người khác, anh cần có một người xông lên phía trước để làm những việc đắc tội với người khác giúp anh, tôi có thể làm người này. Anh yên tâm, tôi sẽ quán triệt thực hiện theo chỉ thị của anh!

Câu nói này đánh trúng những gì Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ trong lòng.

Diệp Trạch Đào cũng biết đây là một việc đắc tội với người ta.

- Cậu có ý tưởng gì không?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Ngô Hiểu Bình cười thầm trong bụng, thái độ này của mình quả nhiên có tác dụng, liền nói:

- Tôi không có ý tưởng gì, tất cả nghe theo lời của Chủ tịch Diệp!

Anh ta lại tiếp tục theo dõi sắc mặt của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào nói:

- Cậu phải biết, yêu cầu của tôi từ trước đến nay là phải làm tốt công việc!

Ngô Hiểu Bình vội nói:

- Xin Chủ tịch cứ yên tâm, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ làm theo những gì cậu nói, tất cả sẽ thực hiện theo sự chỉ huy của cậu.

Trong lòng than thầm, Diệp Trạch Đào thấy nếu hắn đối phó với tên tiểu tử này thì đẳng cấp của hắn sẽ giảm xuống, rốt cuộc thì ai là người cất nhắc cái tên này vậy!