Edit&Beta: VyVy
...
Bởi vì mơ thấy ngày mùng hai tết cùng mấy người Phương Chu Diêu, anh Mập đi leo núi, cho nên, đợi đến mùng hai tết, anh Mập cùng mấy đồng bọn thật sự cố ý đạp xe đến tiểu khu tìm Phương Chu Diêu cùng đi leo núi.
Vì thế, Dư Phiêu Phiêu liền cùng Phương Chu Diêu, mấy người anh Mập cùng nhau đạp xe xuất phát.
Giống như trong giấc mơ, Dư Phiêu Phiêu ngồi phía sau chiếc xe đạp Phương Chu Diêu, bốn nam một nữ chậm rãi cưỡi ngựa trên đường, tuy rằng gió mùa đông thổi người, nhưng ánh mặt trời chiếu rực rỡ, cũng vô hình trung ấm áp người.
Họ đạp xe đến chân đồi, đặt xe đạp của họ bên cạnh một cửa hàng tạp hóa dưới chân núi và khóa nó.
Sau đó mua một số đồ ăn nhẹ trong cửa hàng tạp hóa, đóng gói vào túi xách, và sau đó leo lên một con đường núi.
Bậc thang từng bước đi lên, thiếu nam thiếu nữ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng hát hai bài hát, bầu không khí nóng bỏng.
Đến giữa sườn núi, đoàn người ngồi xuống đình nghỉ ngơi, lấy đồ ăn trong ba lô ra ngồi xuống giải quyết trước.
Phương Chu Diêu đặc biệt chăm sóc Dư Phiêu Phiêu, chăm sóc một đường.
Bởi vậy, tình huống cũng giống như trong mộng, mấy anh em Mập ca đều trêu ghẹo hai người bọn họ.
Dư Phiêu Phiêu ngược lại không lên tiếng phủ nhận như trong mộng.
Toàn bộ hành trình cô không đáp lại, yên lặng quan sát thái độ của Phương Chu Diêu, nhìn anh có giống như trong mộng hay không, nói ra cô xấu xí, anh chướng mắt.
Kết quả, Phương Chu Diêu cũng không giống như trong mộng, anh chẳng những không nói cô xấu, ngược lại còn ở người khác trêu ghẹo, chuyển hướng trấn an Dư Phiêu Phiêu nói: "Mập ca mấy người bọn họ miệng thối, tịnh loạn nói, đừng để ý tới bọn họ."
Phương Chu Diêu như vậy đã khác với tiểu thiếu niên kiếp trước.
Nếu như nói kiếp trước, anh là thiếu niên không biết yêu người, chỉ biết dùng nghịch ngợm ngụy trang mình.
Như vậy hiện tại, anh đã học được cách bảo vệ người anh quan tâm, sẽ không dùng nghịch ngợm cùng đùa giỡn ngụy trang bản thân, cũng dám thể hiện ra bảo hộ cùng quý trọng đối với cô.
Có sự tương phản mới biết sự thay đổi của anh.
Ánh mắt Dư Phiêu Phiêu hôm nay nhìn về phía anh cũng đặc biệt ôn nhu.
Mấy người Mập ca lại đột nhiên ồn ào, "Hai người các cậu không phải có một bài định tình thần khúc sao, đến hiện trường hát một cái!"
"Đúng vậy! Bài hát này anh trai và em gái tôi cũng hát, để cho chúng tôi nghe bài hát gốc!"
"Nào, hát một người một cái!"
Ba người đồng loạt ồn ào, còn cùng nhau vỗ tay, bầu không khí bị xào rất nóng.
Dư Phiêu Phiêu đang ăn quýt, cười khanh khách nhìn đám tiểu hài tử ồn ào này, chỉ nói một tiếng, "Ăn cái gì đây."
"Đúng vậy, đừng quấy rầy chúng ta ăn đi! Muốn nghe một bài hát, trả tiền! Cũng không thể vô ích cho các ngươi nghe!"
Phương Chu Diêu bảo vệ cô ấy theo cách đùa cợt.
"Keo kẹt như vậy à Phương Chu Diêu"
Đúng vậy, keo kiệt quỷ uống nước lạnh nha!
Mấy người Mập ca lại ra miệng trêu ghẹo, kết quả bị Phương Chu Diêu ném một thân vỏ quýt.
Nhìn mọi người hưng trí tốt như vậy, Dư Phiêu Phiêu ăn xong quả quýt trong tay, cô hứng thú nói: "Tôi hát một bài hát mới cho các cậu nghe, thế nào? Tôi vừa viết nó một vài ngày trước đây nhưng chưa ai nghe!"
"Tốt!" Người chịu sào đầu tiên đáp lại chính là Phương Chu Diêu.
Mấy người Mập ca lập tức vỗ tay tiếp, "Được được được!"
"Thanh xướng, không nên ghét bỏ nha." Dư Phiêu phiêu thanh giọng, đứng lên.
Trước ánh mắt chú ý của 4 chàng trai, giọng hát thanh linh hát nhạc du dương...
"Gió nam bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lay động.
Thổi qua giấc mơ tây châu đưa chàng đến bên giường.
Một thân nhung trang, nửa người máu tươi.
Trong mắt chàng rưng rưng gọi, phu nhân còn nhớ rõ ta..."
Bài hát này khác với những bài hát nước bọt được viết trước đó và bài hát ý tưởng, đây là một bài hát có câu chuyện nền.
Ngày đó nghe xong câu chuyện thành chủ của Phương Chu Diêu, đêm đó Dư Phiêu Phiêu liền cảm hứng tập kích, viết lời bài hát.
Đằng sau lời bài hát là một câu chuyện 'xuyên qua những giấc mơ'.
【Khi cô gái hiện đại bị bệnh nằm liệt giường, thời cổ đại, thành chủ đã chết trong chiến tranh mang theo một thân máu tươi cùng vết thương xuyên qua. Bởi vì những năm này, mỗi đêm trong mộng của cô gái đều hồn xuyên cổ, cùng thành chủ yêu nhau biết nhau, cuối cùng thành chủ chết trong chiến tranh, cô gái thân là phu nhân thành chủ cũng tử vong mà đi. Câu chuyện này, cô gái chỉ nghĩ rằng đó là một giấc mơ, nhưng khi thành chủ đầy vết thương thực sự xuất hiện bên cạnh giường của cô, l*иg ngực của cô gái ẩn chứa cảm xúc ngàn chuyển trăm lần ... 】
Khúc nhạc trộn với hương vị cổ xưa, nhưng cũng không phải là bài hát cổ phong, mỗi một câu ca từ thăng trầm thăng trầm, du dương uyển chuyển, dịu dàng giống như đang kể một câu chuyện ấm áp lại tiếc hận.
Chẳng bao lâu, cô hát đến đỉnh cao bài hát.
"Giấc mơ ở thành phố cô đơn đó, tôi thắp sáng một ngọn đèn trong cuộc sống của mình.
Giấc mơ trong thành phố cô đơn đó, chàng là điểm xuyết niềm tin của cuộc sống của tôi.
Giấc mơ ở thành phố cô đơn đó, Vương cô độc mà cao ngạo, trung thủ một thành dân mà đánh mất chính mình.
Thành phố cô đơn, bị mắc kẹt với vương và phu nhân của mình.
Tòa thành cô cô kia, cuối cùng thành phần ngôi cô đơn.
Khi gió nam tan biến, chàng qua đời như một làn khói.
Đêm nay Tây Châu mộng, xua tan thành chủ của ta."
Mấy đoạn cao trào kia, giai điệu dài xa, nghe đến cực kỳ có ý vị.
Và cuối cùng của bass kết thúc, mặc dù không có nhiều giai điệu hào phóng, lời bài hát là đẹp và cảm động.
Mặc dù không nhìn thấy lời bài hát, một số lời bài hát không thể nghe rõ ràng, nhưng không ảnh hưởng đến sự hấp dẫn của bài hát!
Cũng không ảnh hưởng chút nào đến mấy người Mập ca nghe được một câu chuyện động lòng người.
Hát xong, mấy người Mập ca điên cuồng vỗ tay, siêu cấp cổ vũ, "Được được được!"
"Dễ nghe! Nghe hay đấy!"
"Tài nữ a!"
Ba người bọn họ ngược lại còn biết khen ngợi, Phương Chu Diêu lại còn bị mắc kẹt trong lời bài hát vừa rồi, thật lâu không cách nào xuất thần.
Bởi vì chỉ có anh biết, cô viết một bài hát "Thành chủ cùng thành chủ phu nhân".
Ngày đó, anh cho rằng chỉ là đùa giỡn, cô lại nghiêm túc đối xử như vậy.
"Dễ nghe không, Chu Diêu?"
Dư Phiêu Phiêu trực tiếp hỏi Phương Chu Diêu, cắt đứt Phương Chu Diêu chuẩn bị xuất thần.
"Được rồi... Dễ nghe..." Phương Chu ngơ ngác đáp.
Dư Phiêu Phiêu sau đó lại nói: "Ngày đó cậu kể cho tôi nghe câu chuyện của thành chủ cùng phu nhân thành chủ, tối hôm đó tôi đã viết bài hát này. Cho cậu!"
Phương Chu Diêu khi đó vẻ mặt động tình, bàn tay nhỏ bé bên cạnh lặng lẽ nhéo thành nắm đấm, trái tim đập thình thịch rất nhanh.
Anh biết, tuy rằng trong lòng cô coi anh như trai, nhưng chuyện này tuyệt đối không trở ngại, cô đối với anh cực tốt!
Chết tiệt...
Anh gần như không thể cứu vãn thích cô ấy...
...