Chương 49
Mỗi tuần vào thứ hai, tư, sáu từ sáu giờ đến chín giờ, Tiểu Lộc phải học nghiệp vụ du lịch, từ lúc bị Khưu Sinh lôi về nhà, thì số ngày được tự do hoạt động của cô cũng không còn nhiều nữa, bị Tiểu Bát gọi là ‘thả gió’* (*: ng vn mình hay gọi là thả ga, hay thả cửa) Vì thế, đây là ngày đầu tiên được thả gió của Tiểu Lộc, cô không vội vã đến trường, đầu tiên là bớt chút thì giờ về nhà, đem một mèo một chó dẫn theo, đến trường thì gởi nhờ phòng bảo vệ, nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Lộc cảm thấy dù sao cũng không thể làm phiền hà Cố Húc Nghiêu.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Tiểu Lộc liền kéo Tiểu Bát đi học, trong ba tiếng đồng hồ này, cơ bản là chỉ dùng để nói chuyện phiếm. Còn phải nói thật tóm gọn, mới có thể lôi tất cả chuyện xấu của Khưu Sinh kể rõ ràng với Tiểu Bát. Khó khăn lắm mới tìm được đối tượng có thể nói hết mọi chuyện, sau khi vừa xả ra hết, Tiểu Lộc cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ, đến khi tan học thì cả người cứ như vừa được tái sinh.
“Giờ cậu là sao đây ta, thiếu nãi nãi nhà giàu, chơi trò bình dân, tự xem mình như sinh viên, cưa sừng làm nghé à.” Đi sau Tiểu Lộc, nhìn thấy cách Tiểu Lộc ăn mặc, Tiểu Bát lắc đầu thở dài, cảm khái, vì cái người chưa giác ngộ này mà thương tiếc. Tóc đuôi ngựa, ba lô, giày đá bóng, thời trang vận động, trông chẳng khác nào thanh thiếu niên.
Tiểu Lộc không thèm để ý, may là lời này được phát ra từ người ăn ngay nói thẳng như Tiểu Vát, nếu đổi là người khác, cô hẳn là sẽ rất nhạy cảm. Bĩu môi, Tiểu Lộc hào hứng chạy đến phòng bảo vệ, cúi đầu, “Đại gia, cháu đến bắt mèo và chó về, cám ơn chú giúp đỡ nha.”
Vừa dứt lời, một con chó thật to bay tới người Tiểu Lộc.
Ngay sau đó, ‘bò sữa’ cũng thật tao nhã đi đến cạnh chân Tiểu Lộc, cọ vài cái.
Ngược lại, người vừa rồi còn hứa hẹn chắc chắn sẽ giúp Tiểu Lộc trông coi mèo và chó này thì … không thấy bóng đâu.
“Chậc chậc, cậu thật sự muốn đem con đại súc này về nhà Khưu Sinh sao? Cậu giải thích thế nào về lai lịch con chó này chứ?” Tiểu Bát bước đến, có ý bảo trì khoản cách với con chó to, tốt bụng nhắc nhỏ Tiểu Lộc, “Tất nhiên là không thể nói thật, nếu nói là của băng vệ sinh ca ca tặng, chắc sẽ có màn kịch huyết án nhà giàu nha.”
“Nói cậu tặng, đừng để lộ đó.” Tiểu Lộc càng lúc càng biết nói dối, mặt không đỏ, tim không run, giọng cũng không yếu, nói thật lưu loát, quả nhiên là không có áp bức thì sao có phản kháng chứ.
“………….Mình chả thèm!” Nói chơi sao, rủi Khưu Sinh không thích chó, thì không phải mình bị chỉnh cho chết sao, nghe sơ sơ vài chuyện Tiểu Lộc kể thôi cũng cảm giác được, đó là một kẻ phúc hắc* cỡ nào rồi. (*: bụng dạ đen tối)
“Này, cậu sao chẳng có chút nghĩa khí gì hết vậy.”
Chịu không nỗi Tiểu Lộc dùng vẻ dỗi hờn này mà lên án, tim Tiểu Bát đập thùng một cái, quyết tâm, cất tiếng hét to: “Được rồi, đươc rồi, là mình tặng!”
“Ha ha, mình biết cậu tốt nhất mà…….” Mục đích đã đạt, Tiểu Lộc dựa vào người Tiểu Bát bắt đầu làm nũng.
“Tôi nói này Trình Tiểu Lộc, cậu như vậy là sao, sợ anh ta đến thế à. Vậy không phải là yêu đâu, yêu là ngang hàng mới đúng! Thật chịu không nổi cậu mà, trước kia cho dù có ngốc, cho dù không biết anh ta là ai, nhưng ít nhất cũng có nghề nghiệp, có cuộc sống ổn định, nhưng giờ ….. cậu xem lại cậu bây giờ đi, toàn bộ trọng tâm của cuộc sống đều đặt lên người anh ta, vây quanh anh ta, nhân nhượng như vậy là vì lợi ích vui vẻ cho toàn cục ư?” Tiểu Bát trợn trắng mắt, không thể nhịn được nữa, muốn gào lên với Tiểu Lộc, cho dù biết lời mình nói rất cay nghiệt, nhưng từng câu từng chữ đều là thật lòng.
“Không phải mình sợ anh ấy…….” Nghe vậy, Tiểu Lộc méo miệng, ngập ngừng.
“Cậu là thế!”
“Mình chỉ sợ mất anh ấy.” Ngoại trừ bản thân cô ra, không ai biết mấy ngày Khưu Sinh biến mất kia, Tiểu Lộc có bao nhiêu gian nan. Những ngày đó cô sống mà thấy cả thế giời dường như trống không, loại cảm giác này cả đời chỉ nếm một lần là đủ, Tiểu Lộc không bao giờ muốn quay về như lúc ấy nữa.
“Hứ, vậy không phải như nhau à!” Trông thấy cả hai gần như muốn khóc, Tiểu Bát đành hạ khí thế, mềm giọng lại, ôn tồn khuyên: “Mình cũng không phải nói là Khưu Sinh không đáng để yêu, là vầy, theo cách nhìn chi tiết, anh ta đối với cậu đúng là chân thật. Nhưng hai người cũng sắp kết hôn rồi, cậu không thể cứ dồn nén mọi chuyện trong lòng, trốn một góc tự lo lắng một mình. Vợ chồng mà, có chuyện gì là không thể nói đâu? Nếu cậu sợ, thì cứ nói cho anh ta biết cậu đang sợ cái gì; nếu cậu nghi ngờ chuyện anh ta vì đứa bé mới lấy cậu, vậy cứ đến hỏi, cũng chẳng phải chuyện kinh thiên động địa gì, nói ra thì tốt rồi.”
“Nhưng mà …….” Nói thì rất có lý, vấn đề là vào thực tế thì rất khó.
Tiểu Bát khẽ cười, nghiêng đầu tựa vào vai Tiểu Lộc, vừa đi vừa hỏi, “Cậu sợ nhận sẽ bị được đáp án thật tàn nhẫn sao?”
“Ừm.” Gật đầu, rồi lại gật đầu.
“Cậu nghe mình nói nè, đau di không bằng đau ngắn, người phụ nữ hiện đại phải hiểu câu dao sắc chặt đay rối, tình yêu không đáng chính là khối u ác tính! Mau chặt đứt nó mới có thể tìm được mùa xuân thứ hai!”
“…….. Đâu ra mùa xuân thư hai?” Đối với điểm này, Tiểu Lộc rất hiểu, dù sao cũng phải cân nhắc lại điều kiện của mình nha.
“Ai nói không có, ờ, tỷ như con chó này nè.”
“…….” Chó? Cô đã suy bại đến nỗi phải bằng lòng với một con chó sao?!
“Cô ấy nói chính là chủ của con chó này.” Có người xuất hiện thật đúng lúc, giải đáp thay cho Tiểu Bát.
Giọng nói quen thuộc, mang theo vài phần ý cười bỗng dưng truyền đến khiến Tiểu Lộc và Tiểu Bát cùng xoay người, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Tiếp đến liền nhìn thấy Tô Phi ôm một chồng sách to, đứng sát bên đường, cười có chút bỉ bỉ, dáng vẻ không đứng đắn, bước đến gần chỗ hai người đang đứng.
“Ôi mẹ ơi, anh là Mạnh Đức* huynh tái thế à.” Tiểu Bát mất hồn than, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. (*: tên tự của Tào Tháo sư huynh)
“Bát muội quá khen.”
“Phụt …..” Tiểu Lộc nín cười không được, phì cười, anh ta còn làm giống như người xưa, chấp tay hành lễ, “Anh lại dắt chó đi dạo à?”
“Không tồi nha, có tiến bộ, biết trêu chọc người.” Tô Phi nhướn mày, đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Lộc, vẻ mặt tán dương: “Tôi đến đây đọc sách.”
“Đọc sách?” Bác sĩ còn phải đến lớp học buổi tối à? Cái này không phải là phân biệt đối xử với y học đâu nha!
“Lần trước lúc cô cùng dì đến kiểm tra sức khỏe, không phải đã nói là trung y thì có thể tin tưởng sao? Cho nên, tôi đi học trung y, nhìn, nghe, hỏi, sờ*, đủ thứ.” (* tứ chẩn trong trung y)
Nếu không tựa vào nai con trên người, tiểu tám thiếu chút nữa sẽ”Ngũ thể đầu địa” , thật sâu địa đánh giá tô phi vài lần sau, nàng ai thán ra tiếng: “Làm bậy yêu, thói đời ngày sau a, cuồng dại nam tử phụ lòng nữ, thế đạo biến lạc.”
Nếu không phải đang dựa vào người Tiểu Lộc, thiếu chút nữa Tiểu Bát đã ‘đầu rạp xuống đất’, đánh giá thật kỹ lại Tô Phi vài lần, mới ai thán ra tiếng: “Nghiệp chướng a, thói đời nay a, nữ nhân phụ lòng nam tử cuồng dại, thế đạo đổi thay a.”
“A ha, Bát muội giải thích thật là sâu sắc tận tim.”
“Thảm! Tôi quên còn có cuộc hẹn, à …. Băng vệ sinh, Tiểu Lộc nhà tôi phiền anh vậy, đưa cô ấy về, có thể làm cô ấy cười khi về là tốt rồi.” Tiểu Bát làm ra vẻ như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vỗ vỗ Tô Phi, bỏ lại một câu dặn dò, sau đó hào khí bừng bừng bỏ lại Tiểu Lộc rồi đi.
Trừng mắt nhìn theo bóng Tiểu Bát, Tiểu Lộc muốn gọi mà chẳng nên lời, cô có thể khẳng định, Tiểu Bát cố ý, cố ý dâng cô cho Tô Phi, muốn cho cô thể nghiệm sự tồn tại của mùa xuân thứ hai trong truyền thuyết.
Lúc bóng Tiểu Bát hoàn toàn biến mất, Tô Phi mới quay đầu nhìn Tiểu Lộc, thu lại ý cười, nét mặt vô cùng trầm tĩnh: “Đi thôi, nói chuyện một chút.”
“Tôi ……. Tôi, tôi không có gì để nói.” Thật ra cô không phải không có chuyện để nói, nhưng nghĩ lại thấy rất phức tạp, bản thân cũng sắp kết hôn, tốt nhất là phải bảo trì khoản cách với Tô Phi thì tốt hơn.
“Vậy cứ cho là ngồi nghe tôi nói, bạn bè thì như thế cũng đâu có gì xấu.”
“Hảo.” Nai con cũng không tái nhăn nhó cự tuyệt , cũng không phải bởi vì chính mình, mà là cuối cùng phát hiện đêm nay đích tô phi có điểm không thích hợp. Cứ việc hắn vừa rồi còn cùng tiểu tám gặp lại thật vui, bậy bạ thật sự vui vẻ; chính là cái kia ánh mắt, tiều tụy đắc có điểm không giống hắn .
“Được.” Tiểu Lộc cũng không nhăn nhó từ chối nữa, không phải là vì bản thân, mà vì cảm thấy đêm nay Tô Phi có gì đó khác lạ. Dù cho vừa rồi anh và Tiểu Bát có nói năng bậy bạ đùa vui, nhưng mà anh mắt kia, lại tiều tụy không như anh ngày thường.