Từ Bi Điện

Chương 23


Trương Hằng đi ra ngoài từ hoa viên của Từ Ninh cung, đi không được bao xa thì chạm mặt với Lương Ngộ.

Ti Lễ giám vẫn phô trương hiển hách dương dương tự đắc như thế, bên cạnh Thủ phụ đương triều chỉ có hai tiểu quan lại bưng sách đi theo, sau lưng Lương Ngộ lại là ba bốn Đường quan*, đồng thời thêm một đám thái giám làm việc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

*Ý chỉ các trưởng quan bộ phận trung tâm như Thượng thư, Thị lang, bởi vì làm việc ở công đường tại các nha môn công sở mà gọi tên.

Tuyết trong Tử Cấm thành vẫn chưa tan, trên trời lộ ra ánh sáng mặt trời, người mặc duệ tát màu đỏ thẫm kia dẫn theo người từ đầu đường hẻm bên kia chậm rãi đi đến, mũ ô sa đè xuống rất thấp, bên dưới chiếc mũ vàng khảm ngọc là một đôi mắt thanh nhã thâm thúy, lại kiêu căng bức người.

Người còn chưa tới mà trên mặt hắn đã cười lên, kéo lấy giọng nói lười biếng nói: “Gần tới năm mới rồi, lại kiêm thêm năm sau Hoàng thượng phải đại hôn, đồ mà năm nay Đại Tiểu Lưu Cầu* tiến cống không ít. Vừa rồi Tứ Phương quán** hồi báo, nói sứ giả đã vào Kinh, gia ta tìm Trương đại nhân khắp nơi đây, không ngờ Trương đại nhân lại ở đây.

*Vương quốc Lưu Cầu là một vương quốc thống trị phần lớn quần đảo Ryukyu từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 19. Các vua Lưu Cầu đã thống nhất đảo Okinawa và mở rộng lãnh địa vương quốc đến quần đảo Amami là một phần của tỉnh Kagoshima ngày nay, và quần đảo Yaeyama gần Đài Loan.

**Tứ Phương quán: Được thiết lập để sứ thần của các dân tộc thiểu số và sứ thần nước ngoài.

Trương Hằng nâng tay áo, gật đầu một cách khoa trương: “Trước đó là Thái hậu nương nương triệu kiến, ta đi về phía Bắc một chuyến. Đồ vật tiến cống những năm qua đều theo lệ, có công dụng gì thì về quản kho đó. Đồ tiến công giống như gấm lụa ngân lượng thì nên thu vào quốc khố, đồ tính vào sổ sách riêng dùng để chúc mừng đại hôn Đế Hậu thì thu vào Như Ý quán càng thích hợp hơn.” Trương Hằng cân nhắc nói xong, thấy Lương Ngộ mỉm cười không lên tiếng thì trong lòng không khỏi nhảy lên một cái. Cũng phải, bây giờ là thời đại gì mà còn chú ý tập tục cũ chứ? Ông ta lập tức đổi lời: “Có điều đã là đồ tiến công năm mới thì quy về chi phí đón Tết trong cung cũng không quá. Bây giờ trong cung tốn kém, mọi chuyện đều cần Lương Chưởng ấn bận tâm, không bột đố gột nên hồ, chuyện này ta biết. Theo ý ta, chẳng bằng giao cống cẩm cho Lương đại nhân quản lý, cũng tránh cho tốn nhiều tay chân. Bớt sai vặt trong việc công thì có thêm tiền về quốc khố, dù sao việc tiêu xài trong hậu cung thì Nội các không tiện hỏi đến, cũng không hiểu.”

Cái này vẫn khá giống tiếng người, Lương Ngộ nghiêng đầu dặn dò Tần Cửu An: “Nghe thấy lời Trương Thủ phụ nói chưa? Xử lý theo ý của Thủ phụ đại nhân đi.” Dứt lời, hắn cười cười với Trương Hằng, đủ kiểu bất đắc dĩ nói: “Không quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý, Tử Cấm thành to lớn này nhiều miệng ăn như thế, mở mắt chính là tiêu tốn mấy vạn bạc. Còn có các nương nương chủ tử hậu cung, hôm nay muốn cái này, ngày mai muốn cái nọ, người nào cũng không dám chậm trễ. Lúc xuân thu thì còn tốt một chút, chỉ là chút y phục trang sức trái cây, đến đông hạ thì khó lường, dùng than dùng băng, có loại nào mà không hao phí hàng vạn! Ôi, phải nói thật, trong cung còn không bằng quan viên bên ngoài, người bên dưới tặng băng tặng than tỉ mỉ chu đáo. Triều đình thì đang lấy đồ ăn cắp, các tiểu quan thì có gan nịnh nọt cấp trên lại không có can đảm nịnh nọt Hoàng thượng, ngài nói xem có đáng giận không?”

Hắn ném đá giấu tay mà nói nhiều như vậy, Trương Hằng nghe thấy lại là một liều thuốc mạnh tỉnh mộng. Bây giờ làm quan trong triều, có người nào có thể minh bạch chính trực chứ? Tuy là xưa nay không nhận hối lộ nhưng chỉ cần Đông Xưởng muốn làm thì ngươi liền bị bôi đen như quạ, không trắng được nữa. Lương Ngộ không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, đã nhắc tới thì chứng tỏ hắn muốn động não trong chuyện này, Ti Lễ giám làm được rất nhiều chuyện bè cánh đấu đá, tiếp theo có thể lấy chuyện này ra làm cách hãm hại quan viên Nội các nữa hay không thì ai mà biết được!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trương Hằng đành phải thuận theo hắn mà liên tục gật đầu: “Lương đại nhân nói đúng, là đạo lý này…”

Lương Ngộ lại cười một tiếng, vẻ mặt ôn hòa nói: “Thái hậu triệu kiến Trương đại nhân, đoán là vì chuyện lập Hậu đúng không? Hạ sính phải dùng đại lễ, Ti Lễ giám đã gấp rút chuẩn bị rồi, bất kể là ban ân chỉ lúc nào thì chúng ta một lát liền có thể khiêng ra được.”

Trương Hằng ồ lên một tiếng: “Việc này ta đang muốn chuyển lời cho Lương đại nhân đây, lúc trước Thái hậu đã lên tiếng, nhân tuyển Hoàng hậu có thay đổi, Thái hậu lại nhìn trúng tôn nữ của Từ Thái phó, dự định sắc lập Từ thị làm Hậu.”

Lương Ngộ do dự một lúc, kinh ngạc nói: “Thái hậu và Từ Thái phó từ trước đến nay không hợp nhau, sao lại lập tôn nữ của Từ Túc làm Hậu chứ, Trương đại nhân không phải là nghe lầm rồi chứ?”

Trương Hằng lại nói không sai: “Ta cũng lo nghe nhầm hỏng việc, lại hỏi Thái hậu một lần, nói chính là Từ thị, không sai chút nào.”

Như vậy xem ra, Nguyệt Hồi thật sự đã lừa gạt được Trương Thủ phụ rồi. Năng lực của nha đầu này thực sự không nhỏ, nhưng chuyện này xong rồi thì chỉ sợ là phiền phức cũng sắp nối đuôi tới.

Lương Ngộ nói được: “Nếu đã là ý của Thái hậu, vậy thì dựa theo đó mà làm đi! Đổi tên trên chiếu thư không khó, lúc nào tuyên chỉ, gia ta chờ tin của Thủ phụ đại nhân.”

Trương Hằng ngẫm nghĩ: “Dù sao cũng mười ngày nửa tháng, làm trước Tết để đón năm mới. Còn có một chuyện, Thái hậu nói Đông Tây lục cung phải có người vào ở, các cô nương vừa độ tuổi của nhà quan viên trên ngũ phẩm đều phải tham dự tuyển chọn. Ngoài ra còn cố ý nhắc đến Vũ Văn gia ở phía Nam, rất có ý cố tình thông gia.”

“Vũ Văn gia?” Lương Ngộ bừng tỉnh hiểu ra: “Cũng phải, nhà của những phiên vương khác họ kia hiếm có cô nương tiến cung làm phi. Thái hậu nương nương thật sự là một tấm lòng từ mẫu, nghĩ hết cách lôi kéo phiên vương cho Hoàng thượng, làm vững chắc triều cương đây.”

Cho nên nói, Thái hậu giống như thay đổi trong một buổi, mộng thấy tiên đế gia khóc là giả, mộng thấy Tiên đế gia nói nếu bà ta làm trái lại thì sẽ kéo bà ta xuống dưới mới là thật đúng không! Trương Hằng vẫn cười cười, lại tiếp tục hàn huyên hai câu rồi đi về phía phòng nghỉ ở phía Nam.

Một đường đi tới, tuyết đọng nhiễm vào vạt áo, Lương Ngộ nắm lấy nếp nhăn giũ giũ, nhạt giọng nói: “Những phiên vương khác họ đi là người kia đi theo Thái tổ giành lấy giang sơn, tuy nói thừa kế không còn thay thế được nhưng triều đình vẫn phải lấy lễ để tiếp đón.”

Dương Ngu Lỗ nói vâng: “Sùng Tông Hoàng đế khi đó từng có tiền lệ, không cần đón vào cung rồi mới phong Phi, thưởng phong hào cho mỗi nhà, các phiên vương lại đề cử nữ nhi thích hợp, xem như là ân điển trong cung. Đến lúc đó triều đình phái người tới tiếp ứng, nếu như hạ chỉ vào đầu xuân thì chuyện phải sang tháng 5 6 7 trong năm sau mới có thể làm xong.”

Lương Ngộ ừm một tiếng: “Chờ đi, chờ nhân tuyển Hoàng hậu được định ra thì đến lượt ban bố ý chỉ cho các phiên vương. Còn chuyện ngày hôm nay, động tĩnh bên ngoài không được để lộ một chút nào vào Từ Ninh cung, nếu như Thái hậu ầm ĩ thì đám người hầu hạ trong Từ Ninh cung cũng đừng sống nữa. Còn chuyện phong Phi thì vẫn phải nghe theo chỉ thị của Hoàng thượng, đến lúc đó Ti Lễ giám, Đông Xưởng, Cẩm Y vệ đều phải điều người qua đó tiếp ứng… Phó Tây Châu, mấy ngày nay học thế nào?”

Dương Ngu Lỗ nói: “Hồi bẩm lão tổ tông, tiểu tử kia thông minh tài giỏi, Phùng Thản nói là một hạt giống tốt. Chỉ cần cẩn thận huấn luyện thì sao 3 5 năm chắc chắn sẽ là nhân vật xuất chúng của Đông Xưởng.”

Lương Ngộ không nói tiếp, tuy hắn không có cảm tình gì với đứa trẻ hoang kia nhưng nể tình Nguyệt Hồi, có thể thành tài cũng là chuyện tốt.

Từ đường hẻm đi về phía Bắc, phía trước chính là Lãm Thắng môn, lúc này có lẽ Nguyệt Hồi vẫn còn ở Hàm Nhược quán. Việc ngày hôm nay đã làm xong rồi, có thể về nhà ở hai ngày, mặc dù Hoàng đế nóng lòng bảo nàng tiến cung nhưng cũng phải để cho hắn thu xếp xong mọi thứ. Dù sao thì ngự tiền bỗng nhiên cho thêm một người, không sắp xếp thân phận cho thỏa đáng thì nội tình khó mà cân nhắc được. Trước mặt Hoàng đế, hắn không dám giấu giếm thân phận của Nguyệt Hồi nhưng ở bên ngoài thì che đậy một chút mới tốt, đây là nhận thức chung mà hắn và Hoàng đế đạt thành.

Việc quan trọng trong tay có nhiều hơn nữa thì hắn cũng phải đón Nguyệt Hồi về trước đã. Nhưng thật sự không rằng khi hắn vội vàng chạy tới Hàm Nhược quán thì Hoàng đế cũng ở đó.

Đế vương trẻ tuổi, đứng dưới ánh mặt trời đều có một sự phong lưu hàm súc, mắt phượng xếch lên và tóc mai đen rậm kia phác họa dáng vẻ thiếu niên này ra một sự đẹp đẽ khác.

Y đứng trước bậc thang, đang quay đầu chờ người bên trong đi ra. Nguyệt Hồi thay đổi bộ váy mà Thái hậu quen mặc kia, mặc lại áo bào cổ tròn quỳ hoa của nàng, Hoàng đến gọi nàng một tiếng, nàng ấy một tiếng đáp lại, vừa cài đai lưng vừa nói “Đến đây đến đây”, sự chung đυ.ng thoải mái như thế, giống như dáng vẻ của hắn cùng đồng môn trong tư thục cùng ra cùng vào lúc Lương gia còn chưa gặp nạn.

Hoa viên của Từ Ninh cung và Từ Ninh cung cách nhau quá gần, đối diện Trường Tín môn chính là Từ Ninh môn, bởi vậy mà không đi được trên con đường hướng về phía Bắc, biện pháp duy nhất chính là đi ra ngoài từ Lãm Thắng môn rồi tiến vào Nghênh Hi môn, xuyên qua trực phòng của Ti Lễ giám, lách qua Từ Ninh cung.

Bọn họ đi tới, Lương Ngộ hơi dừng lại, hắn lách mình lui vào sau tường của Hàm Tịnh trai, nghe thấy bọn họ cười nói xuyên qua cửa hông rồi đi xa. Dương Ngu Lỗ nhìn hắn một cái: “Lão tổ tông, xem ra Vạn Tuế gia rất thích cô nương.”

Lương Ngộ chậm rãi gật đầu, quá phức tạp khi phân tích tình cảm của đế vương, việc chuẩn bị lập Hậu tuyển Phi không trở ngại thiếu niên mới biết yêu tiếp cận với cô nương mà y thích. Thiên hạ hoàng quyền này vốn là như thế, chỉ cần thích sẽ có lời nói sau này, huống chi còn có ca ca ruột là hắn ở đây, cho dù Nguyệt Hồi làm lên từ nữ quan thì hắn cũng có thể đưa nàng lên Hậu vị.

Việc tốt…. là việc tốt… Lương Ngộ nhíu mày, ra hiệu cho Dương Ngu Lỗ gọi người tới hỏi chuyện.

Rất nhanh Tăng Kình Chưởng ban lĩnh mệnh đã đến trước mặt, hắn ta rũ tay, cung kính gọi một tiếng lão tổ tông.

Trong Ti Lễ giám đông đúc nhân tài, một Lạc Thừa Lương rời đi, Ti phòng bên dưới liền có thể thăng lên. Tăng Kình này luôn khó hiểu nhưng lại làm việc ổn thỏa, Lương Ngộ lặng lẽ quan sát hắn ta ba năm, sự nhạy bén của hắn ta cũng không kém Dương Ngu Lỗ hay Tần Cửu An.

Lương Ngộ hỏi: “Hoàng thượng tới bao lâu rồi? Là mới đến hay là đã sớm đến rồi?”

Tăng Kình nói: “Hồi bẩm lão tổ tông, Hoàng thượng tới còn sớm hơn Trương Thủ phụ, ở bên trong mới thay y phục, ngài ấy đã đến rồi.”

Lương Ngộ im lặng, mới biết được ngay từ đầu của việc này, Hoàng đế đã ở bên cạnh Nguyệt Hồi rồi.

Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, hắn vốn dự định mình sẽ ngồi ở bên cạnh, không ngờ sứ giả ngoại bang lại bỗng nhiên tiến cung, làm rối loạn kế hoạch của hắn. Bởi vì lời nên nói hôm qua hắn đều đã cẩn thận dặn dò Nguyệt Hồi rồi, hôm nay lại ủy nhiệm cho Tăng Kình quan sát, dù cho một mình nàng cũng không có gì để lo lắng. Hắn thậm chí rất mong muốn để nàng tự xử lý chuyện này, tuy rằng đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với quan trường lừa gạt Thủ phụ đương triều, nói đến thì như trò cười nhưng chỉ cần hắn vẫn còn quản lý Ti Lễ giám thì nguy hiểm lớn thế nào cũng có thể rèn luyện, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chuyện có xấu hơn nữa thì hắn cũng có hậu chiêu để ứng phó.

Chỉ là không ngờ Hoàng đế sẽ đến, có y tự mình tọa trấn, lỡ như Trương Hằng phát hiện ra người ngồi phía sau rèm không phải là Thái hậu thì chuyện này sẽ do Hoàng đế ngăn chặn trước rồi.

Nhắc tới cũng lạ, người bình thường đi đường cũng phải so đo xem bước chân trái trước hay chân phải trước mà lại có sự quyết đoán như thế này, xem ra sự yêu thích này đã đủ khắc sâu rồi. Hắn chắp tay, khẽ thở dài, chuyện mà trước đó đã nghĩ kỹ, một khi trở thành sự thật không ngờ lại có chút bất mãn, cảm thấy mọi thứ tới quá nhanh. Con người chính là được voi đòi tiên như vậy, hiện nay hắn lại có sự phiền muộn mới, phiền muộn Nguyệt Hồi vừa mới trở về, có lẽ rất nhanh thôi lòng của nàng sẽ hướng về người khác.

Nguyệt Hồi ở bên kia không hiểu được sự ưu tư của ca ca, nàng đang cảm thấy may mắn vì chuyện quan trọng như vậy mà nàng đã làm được rồi, cho dù Hoàng đế có kiêng kỵ giọng nói của nàng hơn nữa thì trong lòng sẽ vẫn cảm kích đại bạn.

Nàng theo sau lưng Hoàng đế đi vào Càn Thanh môn, Hoàng đế không về buồng sưởi, dẫn nàng đi thẳng về phía sau. Khôn Ninh cung ở phía sau Càn Thanh cung, ở giữa cách một tòa Giao Thái điện lẻ loi trơ trọi, Hoàng đế chỉ tòa nhà lớn ngói vàng bốn đỉnh góc bằng lưu ly: “Bảo tỷ của trẫm được cất giữ trong đó, mặc dù gần trong gang tấc nhưng lại do Nội các nắm giữ, mỗi ngày trẫm cứ nhìn như vậy, nhìn thấy lại với không tới, phải đợi Khôn Ninh cung có người vào ở, trẫm mới có thể tùy ý mở cửa điện đó ra.”

Nguyệt Hồi gật đầu: “Cho nên chuyện hôm nay chúng ta làm chính là vì để Hoàng thượng có thể lấy được thê tử tốt. Dân gian cũng như vậy, gia nghiệp có hưng thịnh hay không cũng phải xem nàng dâu đương gia có giỏi hay không. Chưởng ấn của chúng ta nói, tiểu thư Từ gia học vấn đầy bụng, tương lai nhất định có thể phụ tá Hoàng thượng thật tốt.”

“Học vấn đầy bụng? Giả vờ sách vở quá vẹn toàn cũng không tốt, thích tích cực, chuyện như học vừng mà cũng có thể tranh cãi cả buổi sáng.” Hoàng đế nhàn nhạt cười một tiếng: “Người đời đều nói làm Hoàng đế tốt, nhưng làm Hoàng đế lại không được tự do, giống như thời tiết vậy, ngay cả chạy một chút cũng không thể.”

Nguyệt Hồi chậc một tiếng: “Không thể chạy không thể nhảy, sau khi đến ba mươi thì cũng phát tướng rồi. Ta biết một thương nhân buôn muối, không thích đi bộ, đi lên thuyền chở hàng cũng phải có người nâng, nằm còn cao hơn đứng.” Cẩn thận nhìn kỹ y một lần, không tưởng tượng ra được y mà béo lên thì sẽ có dáng vẻ gì, có thể trên mí mắt cũng có thêm chút thịt hay không, mắt phượng xinh đẹp biến thành mắt sưng mí trên, vậy thì quá làm người ta buồn rồi.

Đời này của Hoàng đế chưa từng có người nào lo lắng tương lai y sẽ mập ra, luận điệu mới lạ như thế này khiến y cảm thấy thú vị, chăm chú  suy nghĩ, y nghiêm túc nói: “Tổ tiên mười mấy triều Hoàng đế của chúng ta không có ai là mập. Nhiều chính vụ như vậy, sầu đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nào còn có thể mọc thêm thịt.”

“Cho nên hưởng sự phú quý ngập trời thì phải nhận lấy sự mệt nhọc vô biên, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.” Nguyệt Hồi hiếm khi nghĩ ra được lời nói có học vấn như thế, nàng quả thực có chút kiêu ngạo: “Hiện nay ngài vẫn chưa thành gia, thiếu mất mấy người tri kỷ với ngài. Chờ sang năm, Đông Tây lục cung này cũng đã có chủ, Khôn Ninh cung cũng có chủ, nhiều người dốc lòng vì một mình ngài như vậy, trong lòng ngài liền an tâm rồi.”

Hoàng đế nghe những lời hướng về phía ánh sáng ấm áp kia thì cũng không cảm nhận được sự an ủi.

Người ngoài không rõ, bọn họ cho rằng Hoàng đế là chủ của thiên hạ, từng nữ nhân hậu cung đều sẽ giành giật mà yêu y, thật ra cũng không phải vậy. Từ nhỏ y đã sinh ra và lớn lên trong cung, những hậu phi kia của tiên đế, mỗi một người đều là người sống sờ sờ, bọn họ có thể thích hoa thích cỏ thích ăn uống, Hoàng đế lật thẻ bài, bọn họ theo đó mà hầu hạ, hầu hạ xong thì ai về chỗ nấy chờ mang thai. Mang thai được thì quá tốt rồi, sứ mệnh tiến cung đã hoàn thành được một nửa; không mang thai được cũng không cần gấp, tiếp tục lĩnh lương tháng thị tẩm, tuần hoàn qua lại, cả một đời rất nhanh liền trôi qua.

Yêu? Không có, thỉnh thoảng chạm mặt một lần, ngay cả việc cùng ăn cùng sinh hoạt cũng không tính, còn không bằng với đại thần trong triều. Còn Hoàng đế thì sao, quá nhiều người không yêu hết được, lâu lâu hơi để ý một hai người, những người khác đều là tô điểm dệt hoa trên gấm, dù sao thì nhà đế vương chú ý sự phô trương, thật sự không tưởng nổi.

Hoàng đế hỏi nàng: “Nguyệt Hồi, ngươi có bạn thanh mai trúc mã không?”

Nguyệt Hồi nói có: “Ta có một cậu bạn nghèo, đại danh là Phó Tây Châu, chúng ta đã thắp nhang kết nghĩa, hắn nhận ta làm tỷ tỷ.”

Đó là sự phóng khoáng của giang hồ, cách Hoàng đế rất xa, y có chút thẫn thờ: “Trẫm không có.”

Nguyệt Hồi thầm nghĩ, làm Hoàng đế thì còn cần bạn bè gì, thôi đừng làm kiêu nữa. Nhưng mà nàng không dám nói, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có bạn cũng không sao, ngài có những người như chúng ta hầu hạ ngài, bán mạng vì ngài, giống như ca ca ta, còn có ta, còn có Phó Tây Châu.”

Hoàng đế bật cười, đây là cô nương không biết lòng vòng, bày tỏ lòng trung thành đến mức không có chút mập mờ nào. Cái hộp trong tay áo được che đến ấm lên, y do dự hồi lâu, cuối cùng lấy ra đưa cho nàng.

“Hôm nay ngươi đã lập được kỳ công, đây là thưởng cho ngươi.”

Nguyệt Hồi rất bất ngờ, tuy rằng nhìn qua chiếc hộp kia rất quý báu nhưng vì bày tỏ sự khách khí mà nàng vẫn xua tay nói không cần: “Làm việc cho Hoàng thượng là phúc khí của ta, sao ta có thể lấy đồ của ngài chứ.”

Phần thưởng của Hoàng thượng chưa bao giờ có người từ chối, bàn tay vươn ra giơ lên trên không trung rất xấu hổ, trên mặt y bởi vì luống cuống mà nổi lên một tầng ửng đỏ, lại đưa về phía trước nói: “Ngươi cầm lấy… trẫm bảo ngươi cầm thì cầm lấy, nếu như không nhận thì chính là kháng chỉ bất tuân, sẽ mất đầu.”

Lần này Nguyệt Hồi cuối cùng cũng “cố hết sức” nhận lấy, vừa nói “Ngài quá khách khí rồi” vừa mở nắp hộp ra.

Trong hộp đựng một cây trâm cài tóc kim ngư ngọc lục bảo mạ vàng, phần đầu do tơ vàng bện thành, một trái một phái khảm hai hạt mã não màu đỏ làm mắt cá. Nàng có chút không rõ: “Sao ngài lại tặng cho ta cái này?”

Hoàng đế tặng cho cô nương món quà nhỏ giản dị như vậy, bình thường ban thưởng không phải như vậy, y chính là cảm thấy càng ít càng tinh thế mới càng có ý tứ sâu xa.

Đáng tiếc là Nguyệt Hồi hồ đồ, nàng không tinh tế như vậy, Hoàng đế vốn cho rằng nàng sẽ thán phục một tiếng, vui mừng hớn hở nói lời cảm tạ với y, ai ngờ nàng hoàn toàn không như thế. Y cũng có chút khó chịu, lại không tiện nói quá rõ, y đành phải mập mờ qua loa: “Con cá này có đôi mắt to, giống ngươi.”