Từ Bi Điện

Chương 14


Tiếng “Tạ chủ long ân” của Nguyệt Hồi nói đến vang dội, nghe vào thật sự là dáng vẻ vô cùng cảm kích. Thế nhưng ở trong cung cũng nên dùng hết tác dụng, mặc dù nhà Đế vương giàu có nhưng cũng không nuôi người rảnh rỗi. Bảo nàng ở lại thêm hai ngày nữa, thời gian cũng không dài, chỉ là không biết Hoàng đế muốn làm gì. Nàng có cổ họng như vậy, là phúc cũng là họa, trong lòng nàng mơ hồ biết được, tiếp theo chỉ sợ rằng khó được thái bình.

“Nô tỳ từ nhỏ không được coi trọng mà lớn lên, có một chút thô tục, nhưng nô tỳ vẫn có thể bưng trà dâng nước.” Trước mắt việc cần gấp nhất là ôm một chút việc, chỉ cần không bảo nàng lừa gạt những đại thần kia nữa là được. Nguyệt Hồi đỡ thẳng mũ cười cười: “Hoặc là hầu hạ thư phòng cũng được, nô tỳ biết mài mực.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng đế lại nói không cần: “Bên cạnh trẫm không thiếu người hầu hạ, ngươi ở lại nói chuyện với trẫm, giải sầu, chính là công trạng của ngươi rồi.”

Ở lại nói chuyện giải sầu, trong chuyện này tri thức rất lớn, bình thường Nguyệt Hồi biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhưng đối với những lời nói cao thâm của các quan lại quyền quý kia, không hẳn là hiểu được hết. Nàng hướng về phía Hoàng đế cười đến không tim không phổi, trong lòng Lương Ngộ lại có chút thấp thỏm. Hắn không thể không thay nàng thỉnh tội trước, nói: “Đứa trẻ lớn lên ở dân gian khó tránh khỏi lỗ mãng, nếu như lời nói hành động có chỗ không thỏa đáng, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng thượng dựa vào chỗ tựa lưng do đệm chăn cuốn thành, nhìn Nguyệt Hồi một cái nói: “Đại bạn không cần lo lắng, trẫm giữ nàng ấy lại không có ý gì khác, chỉ muốn nàng ấy nói một chút về kiến thức ngoài cung, xem xem giang sơn mà trẫm cai trị ra sao.”

Hoàng đế từ nhỏ lớn lên trong cung, Đại Nghiệp có quy củ mười bốn tuổi phải ra ngoài xây phủ, lúc đến lượt hắn, đúng lúc Hoàng đế Thuần Tông băng hà, hắn quay đầu liền đăng cơ kế vị, bởi vậy không có cơ hội ra bên ngoài đi lại nhìn ngắm. Có lẽ giữ Nguyệt Hồi lại hai ngày là thật lòng, dù sao thì nàng không giống với những thái giám cung nữ kia, không phải bò lên từ tầng lớp thấp nhất, cũng không nhận sự quản giáo của ma ma tổng quản. Nàng sẽ không cẩn thận dè dặt, càng không đến mức ở trước mặt Hoàng đế ngay cả thở mạnh cũng không dám, có mấy lời nàng dám nói, nói đến chân thực, không có một chút giả dối --- Hoàng đế muốn nghe lời nói thật.

Lương Ngộ vẫn mang vẻ mặt không quan tâm hơn thua như cũ, khom người nói: “Thần sợ miệng muội ấy không giữ gìn, làm càn trước mặt chủ tử. Nếu chủ tử coi trọng, hãy để muội ấy hầu hạ, thần cáo lui trước.”

Hắn dứt lời liền đi, chậm rãi lui ra khỏi buồng sưởi, chỉ nghe Hoàng đế cùng Nguyệt Hồi cười đùa: “Đại bạn đang sợ trẫm ăn thịt ngươi.”

Giọng điệu Nguyệt Hồi nhẹ nhàng, đáp lời cũng thông minh: “Ca ca chỉ đau lòng cho nô tỳ, khi đó nhà nô tỳ nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm… sau này lạc mất nhau, ca ca mỗi ngày đều nhung nhớ nô tỳ…”

Nha đầu này, ngược lại có chút tài năng nói nhảm. Lúc Lương Ngộ bước ra khỏi tiền điện, khóe môi ngậm ý cười, ý cười này nhất thời chưa tản ra, bị Thừa Lương đứng dưới mái hiên nhìn thấy, trên mặt hắn ta thẹn thùng đáp lời: “Lão tổ tông có chuyện vui vẻ ư?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Ngộ không để ý đến hắn ta, khoác thêm áo choàng nhanh chóng đi về phía nội tấu sự. Thừa Lương ở phía sau suy nghĩ, cho dù không nói hắn ta cũng biết, cô nương mà Chưởng ấn tốn khí lực tìm về được vạn tuế gia giữ lại, bốn nữ quan Ngự tiền lại thêm người này, phần thắng lại tăng thêm ba phần.

Nếu như khâm điểm, tương lai hậu cung phân biệt đối xử, thế nào cũng là một Tuyển thị. Thừa Lương nhìn tay áo cười hì hì, bước nhanh đi theo: “Lão tổ tông, nhà Tư trị Thiếu doãn Lưu Đống hôm kia mới có một khuê nữ chết, bởi vì lão thái thái nhà bọn họ còn chưa chôn cất, ông ta lại là khuyết chức đại tang, cô nương ấy được chôn cất im ắng, bên ngoài không có ai biết. Lưu Đống kia, vốn dĩ còn dính một chút họ hàng với Thái hậu, nếu dựa vào bên trên một chút, bước đầu tiên của cô nương chúng ta xem như là đi vững chắc rồi.”

Dưới chân Lương Ngô chậm lại một chút: “Lưu Đống? Người này quen thích hên trách xấu, ngược lại là ứng cử viên không tệ.”

Thừa Lương nói không sai: “Tư trị Thiếu doãn tốt xấu gì cũng là hàm tòng tam phẩm, nếu cô nương vào cung ứng tuyển, mượn thế của Lưu gia, chuẩn không sai được.”

Mấy tên tay sai này phỏng đoán tâm tư cấp trên, thật sự phỏng đoán ra được bông hoa, Lương Ngộ mỉm cười một tiếng: “Ngươi thấy muội ấy là người hợp làm hậu phi sao?”

Thừa Lương cân nhắc một chút, rất thành kính nói: “Theo tướng mạo này của cô nương thì có gì để bàn chứ. Nếu gia gia đã nói giữ lại, tất nhiên là có mấy phần công dụng.”

Lương Ngộ không nhiều lời nữa, vừa đi vừa nghĩ, thật sự nếu đưa lên trên thì cũng không phải là chuyện xấu, dù sao thì lúc hắn tiến cử Nguyệt Hồi với Hoàng đế, quả thật có một thoáng động tâm tư đó. Hoàng đế là hắn nhìn lớn lên, nếu bàn về tâm tính, hắn còn biết mấy phần, cho dù tuổi tác càng lớn tính toán càng sâu, chỉ cần hắn một mực nắm giữ Ti Lễ giám và Hán vệ, địa vị này liền không thể lay động được.

Thế nhưng Nguyệt Hồi… thật sự lấp vào chỗ trống đó, hắn lại cảm thấy đáng tiếc. Đứng trên lập trường của người thân mà nhìn, thể cốt của Hoàng đế quá yếu, lỡ như có nguy hiểm, sau này cô nương trẻ tuổi sẽ khó khăn, tương lai có lẽ sẽ hận người làm ca ca là hắn đây.

Thật ra nếu bàn về nước cờ này thì bước đi rất hiểm, nếu Nguyệt Hồi có thể trở thành tai mắt chôn bên người Hoàng đế, hơi không cẩn thận cũng sẽ trở thành phương tiện để Hoàng đế giam chân hắn. Trái lo phải nghĩ đều thấp thỏm, thôi, vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Đề bản của Nội các chất từng chồng đưa tới, hắn lấy lại bình tĩnh ngồi xuống chấm bút phê đỏ, vẻ mặt kiềm chế tức giận nói: “Hoàng thượng ôm bệnh, hai ngày nay càng phải làm đến cùng, cướp lại quyền Nội các đưa bản tử diện thánh, mọi thứ do Ti Lễ giám thay mặt trình lên. Quy củ được làm ra, sắc lệnh trước kia mặc dù là do chúng ta dán, nhưng vẫn có người vượt qua trình tự đưa đến trước mặt Hoàng thượng, đây là không để Ti Lễ giám vào mắt, là tìm việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, gia đây không quen với tật xấu này của bọn họ. Lần này xử lý một hai chuyện tốt của Nội các, đối với những người khác cũng xem như cảnh cáo, sau này chỉ cần đề bản ở trong tay chúng ta, nên đưa lên Ngự án thì đưa, nếu là chuyện nhỏ, chúng ta có thể làm thay thì làm, dù sao thì thân thể Hoàng thượng quan trọng, không thể làm tổn hại đến thánh cung.”

Thừa Lương vừa nghe xong liền hiểu rõ ý của hắn, cái gì gọi là việc nhỏ chứ, lớn hay nhỏ đều không phải do Chưởng ấn quyết định à. Ti Lễ giám các triều trước đây tuy nở mày nở mặt, nhưng thực quyền trên tay cũng có hạn, đời này chỉ cần vững vàng nắm bắt, đó cũng là một cử chỉ sáng thế công ở vào thời này, lợi cả thiên thu.

“Cứ vậy đi, sau này ngay cả Nội các cũng phải kính chúng ta mấy phần. Chờ quy củ này vững vàng rồi, Trương Hằng Trương Thủ phụ đi gặp lão tổ tông, sợ là còn phải dập đầu với lão tổ tông đấy.”

Mấy người ở trong trực phòng tùy đường* cũng cười lên, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

*Tùy đường là những người ở trong phòng chờ chủ tử gọi để hầu hạ.

Lương Ngộ cười gằn một tiếng: “Những đại thần triều đình kia từ trước đến nay xem thường chúng ta, mượn cái cớ chân dung lần này để lập uy, cũng để cho bọn được sự lợi hại. Dù sao người muốn làm quan cũng nhiều, chỉ cần nghe lời thì cho làm quan, ngươi xem tương lai trên triều đình còn có ai dám làm trái hay không.”

Hắn từ trước đến nay không bắn tên mà không có đích, cho nên mỗi một câu nói đều khiến thuộc hạ tin tưởng không nghi ngờ.  Trước kia Uông Chuẩn chỉ cầu lợi nhỏ nhất thời, cho dù ông ta có dùng quyền thì cũng vướng víu bởi vì bị người ta áp chế không thực hiện được. Bất kể là nghề nào, lúc cũ mới thay nhau thì luôn khiến người thích cũ bất mãn, một chiêu này của hắn làm cho toàn bộ mười hai giám nở mày nở mặt, cũng hoàn toàn ngăn chặn miệng của những người kia.

Chuyện đã quyết định rồi, cứ theo con đường này mà làm, chuyện này tự có thuộc hạ ra mặt xử lý, những tùy đường kia từng người một xoa tay nóng lòng biểu hiện, dù sao thì bây giờ vị trí Chấp bút cũng để trống, nếu làm việc đắc lực một chút thì tự có thời điểm cho bọn họ ra mặt.

Người dần dần tản đi, người đi tuần sát cửa cung thì đi tuần sát, người đến Đông Xưởng và Cẩm Y vệ thẩm vấn ban đêm cũng phải vội vàng xuất cung, trong trực phòng chỉ còn hai tiểu thái giám hầu hạ bút mực. Lương Ngộ bận rộn nên tạm thời bỏ chuyện này sang một bên, chờ đến khi đề bản trên tay đều được phê xong hắn mới phát hiện ra đã đến giờ Tuất, Nguyệt Hồi vẫn chưa về.

Hắn quay đầu hỏi người đứng hầu: “Hôm nay ai trực ban gác đêm ở Càn Thanh cung?”

Tiểu thái giám nói: “Hồi lão tổ tông, là Ngự tiền Chưởng ban Triệu Tiểu Xuyên.”

Lương Ngộ gác bút lại đứng dậy: “Ngươi đi Càn Thanh cung nhìn xem, Hoàng thượng lúc này đã ngủ hay chưa.”

Tiểu thái giám nói vâng, đè mũ nhấc vạt áo, vội vàng chạy ra ngoài.

Hắn có chút thấp thỏm, Hoàng đế bệnh nặng mới khỏi, theo lý thuyết thì sẽ không xảy ra sự cố gì, nhưng vừa nghĩ đến những ghi chép hoang đường sách đồng*... ai biết được. Chỉ mong là đừng như điều hắn lo lắng, hắn nhớ tới đứa trẻ tuổi nhỏ cùng hắn phiêu bạt tha hương, ôm chân hắn khóc lớn, trong lòng tự dưng run rẩy một trận. Trong cung này có quá nhiều nữ nhân hoàn toàn bất đắc dĩ qua tay hắn ta, chuyện không rơi trên đầu mình nên không biết đau. Hiện tại hắn dường như mơ hồ hiểu rõ được một chút, càng hiểu rõ thì càng bàng hoàng.

*Sách đồng là một tài liệu rất quan trọng trong cung đình Trung Quốc, và nó là một tài liệu lịch sử cung đình sơ khai cực kỳ quan trọng cho việc nghiên cứu các hoàng đế và phi tần của Trung Quốc.

Hắn đi ra từ sau án, đi qua đi lại ở giữa phòng, bên ngoài gió tuyết lả tả, Càn Thanh cung cách một cái sân to lớn, từ nơi này nhìn qua mịt mờ mênh mông. Ngự tiền gác đêm có lệ, đến một lúc nào đó thì người không liên can nhất định phải rời khỏi, nàng ở lại nơi đó không hợp quy củ.

Rốt cuộc bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, đoán là tiểu thái giám quay lại truyền lời, hắn nhìn chằm chằm vào cửa, rèm cửa vén lên, người đi vào lại là Nguyệt Hồi.

Nàng thuận theo hành lang nhà lưỡng vu* tới đây, mặc dù không dính tuyết thì cũng lạnh đến cái mũi đỏ lên, vào cửa dứt khoát giậm chân, la hét lạnh quá.

*Nhà lưỡng vu là nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên.

Lương Ngộ nhẹ nhàng thở ra, bảo nàng đến ngồi trước chậu than, tự mình rót chén trà nóng đưa tới cho nàng: “Sao lại ở lại lâu như vậy, Hoàng thượng nói cái gì với muội rồi?”

Nguyệt Hồi thổi lá trà nhấp một ngụm: “Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm, trò chuyện về hội chùa, xưởng lưu ly cái gì đó.”

“Không nói cái gì khác sao?” Lương Ngộ ném hạt táo vào trong lửa than: “Có nói khi nào mới cho muội quay về không?”

Hơi nóng bốc lên phía trên chậu than, hơi ấm mang theo mùi táo cũng lập tức khuếch tán, trong phòng tràn đầy mùi hương ngọt ngào. Nguyệt Hồi nói không có, một đám tóc từ bên mũ rơi xuống, nàng nâng ngón tay vén ra sau tai: “Chỉ có mở rộng ân điển, ngày mai dẫn muội dạo chơi xung quanh.”

Lương Ngộ không đồng ý: “Trên người mới khỏi, trời đông giá rét không nên đi lại, lỡ như bởi vì muội mà lại nhiễm phong hàn, cho dù là ai cũng không chịu trách nhiệm nổi.”

Nguyệt Hồi từ lên lửa than nâng mắt lên nhìn, sắc mặt kia bởi vì lửa nóng hun đến giống như hoa đào: “Ca ca yên tâm, muội từ chối rồi, cũng không biết có thể khiến Hoàng thượng bỏ đi suy nghĩ này hay không. Chờ đến mai muội lại từ chối lần nữa, cứ nói muội sợ lạnh, không muốn ra ngoài, tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng.”

Lúc này Lương Ngộ mới gật đầu, dừng lại một chút, hỏi: “Chuyện muội có thể mô phỏng giọng nói, sau đó có nhắc tới không?”

Nguyệt Hồi cười nói: “Khen muội thôi, nói sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, học được rất giống.” Nói xong nàng hơi do dự, sợ hãi nhìn về phía hắn: “Ca ca, muội biết đây không phải là chuyện tốt, Hoàng thượng có đề phòng tương lai muội giả truyền thánh chỉ không?”

Lương Ngộ sửng sốt một chút, hóa ra đứa trẻ này cực kỳ thông thấu, thế khó xử của hắn bị một câu của nàng đâm thủng, thật ra lúc hắn tiến cử với Hoàng thượng, nàng cũng đã không còn con đường thứ hai.

Hắn thở dài: “Cho nên muội phải khiến Hoàng thượng tín nhiệm muội, chúng ta chung quy cũng là người dưới mái hiên, có những lúc không thể không ép dạ cầu toàn. Có điều tuyệt chiêu đó của muội, quả thật là cực kỳ hiếm lạ. Muội chỉ có thể học theo một loại người sao, hay là nam nữ già trẻ gì đều được?”

Nguyệt Hồi xoa xoa tay nói: “Nam nữ trẻ tuổi thì học giống được một chút, người đã có tuổi rồi thì phải suy xét một chút.”

Lương Ngộ cũng nhất thời hưng phấn, thử hỏi: “Học huynh thì sao? Được không?”

Nguyệt Hồi chớp đôi mắt to kia, làm bộ nói: “Vậy thì phải suy xét một chút.”

Lương Ngộ sững sờ, mới phát hiện mình bị nàng trêu đùa.

Chọc Lương Chưởng ấn té ngửa, Nguyệt Hồi lập tức rất đắc ý, nhìn hắn bình thường bốn bề yên tĩnh, hóa ra cũng có thời điểm sững sờ. Nhưng giọng nói của hắn cần phải tập luyện là lời nói thật, loại giọng quý công tử lạnh nhạt này rất khó học, không giống Hoàng đế vẫn còn âm sắc thiếu niên, dễ dàng bắt chước.

Nàng đứng lên chống nạnh kéo cổ họng, bày ra tư thế rất sẵn sàng, Lương Ngộ khoanh tay nhìn nàng, tò mò nàng có thể học thành cái dạng gì.

Kết quả nàng vững vàng nắm bắt giọng nói của hắn: “Thứ gia đây có là bạc, cười một cái cho một thỏi, cởi y phục trăm lượng… gia đây hỏi ngươi, cởi hay không cởi?” Giọng điệu rất hung hăng, nói xong thì nhe răng, hướng về phía hắn cười cười.