Hà Tấn lúc này đang ở nhà ăn nhận lấy sườn xào chua ngọt cùng cải trắng thịt hồ, rồi chậm rãi bưng hộp đựng thức ăn hướng về phía ký túc xá mà đi.
Con đường nhỏ thông với ký túc xá, rơi đầy lá cây ngân hạnh cùng ngô đồng, màu vàng nâu xen lẫn những mảnh vàng phiến, bị dẫm nát dưới chân lại phát ra tiếng vang ca chi ca chi.
Những người qua lại đều là nữ sinh trang điểm tịnh lệ (vẻ đẹp nhờ trang điểm), nhốn nha nhốn nháo, cùng nhau đi đến, một bạn nữ xinh đẹp cười vang, các nàng mang trên tay một cuộn vải nhiều màu dùng để làm đạo cụ, lúc này đang nói đến “quần vợt”, “Hiệu Thảo” lại trở thành một mẫu từ then chốt, sự nhiệt tình dào dạt đã nhuộm dần hơi lạnh cuối thu, nhưng nhìn thấy các nữ sinh ở mùa này mà còn lộ ra những cặp chân dài, Hà Tấn nhịn không được liền run lên.
Phía trước có một ngã rẽ thông với sân quần vợt của trường, xem ra buổi chiều hôm nay lại tổ chức một trận đấu quan trọng, hơn nữa, nữ sinh luôn miệng nói “Hiệu Thảo” cũng sẽ tham gia.
Thế nhưng, Hà Tấn chẳng thèm quan tâm —— bởi vì… trải qua hai năm ở nơi sân trường này, những thứ mới mẻ đều đã không còn mới mẻ, những gì cần trải qua đều đã trải qua.
Bài học chuyên ngành đối với năm ba đại học chính là một năm bận rộn nhất, hơn nữa kỳ học cuối đã sắp bắt đầu, cuộc sống đại học thoải mái hồn nhiên có lẽ đã đi xa, những thứ còn sót lại chính là một tương lai vô cùng lo lắng bàng hoàng dần dần tràn lan.
Hà Tấn thở dài, nhớ đến cuộc điện thoại tối qua từ nhà, người phụ nữ kia đã nói, cha của cậu đã sắp xếp việc làm ổn thỏa, là một đơn vị công tác danh tiếng, nội bộ có thể tiếng cử làm một nhân viên công vụ, tiền lương cao phúc lợi tốt, chờ cậu tốt nghiệp xong liền trở về đi làm…
Không biết phải làm thế nào, Hà Tấn cảm thấy rất phiền phức.
Một lúc sau liền bước đến ký túc xúc thì đột nhiên có vài bóng người lao đến trước mặt, lỗ mãng vượt qua bên cánh tay của cậu, mang theo từng trận gió bụi, Hà Tấn vừa nhìn thấy, liền ôm hộp đựng thức ăn ngây ngốc tại chỗ, vậy là người cuối cùng trong đội ngũ không né kịp, lập tức va vào lòng cậu.
“Bịch” một tiếng, Hà Tấn lảo đảo giây lát, hộp đựng thức ăn liền rơi xuống đất, đôi mắt rực lửa liền trừng về phía tên tiểu nhân hệt như muốn moi hết ruột gan của hắn.
“Thực xin lỗi…” Người nọ kéo cậu lại, đợi đến khi cậu đứng vững liền xoay người thay cậu nhặt chiếc hộp, “Cậu có sao không?”
“Không sao”. Hà Tấn nhận lấy chiếc hộp, đây là thủy tinh hữu cơ, đặc tính dày, rơi không vỡ đập không nát, xem ra vận khí của tiểu tử này tốt, không phải bồi thường.
Hà Tấn đưa mắt đánh giá hắn, người nọ mặc một bộ polo xanh da trời, khoác chiếc áo nike bên ngoài, dáng người cao cánh tay dài, đầu tóc gọn gàng chỉnh tề, hai mắt hẹp dài lộ vẻ sắc sảo, môi mím lại, thoạt nhìn có vẻ là người nghiêm túc.
—— là đội quần vợt, đang vội vã đến sân đấu?
Hà Tấn vẫy tay ý bảo thật sự không sao, cũng không còn gì để nói nữa, liền ôm hộp đựng thức ăn vượt qua người hắn.
Mấy năm trước, liên minh cao đẳng toàn quốc kêu gọi các trường trường đại học cải thiện lại chất lượng phòng trọ của học sinh, hướng đến danh hiệu quốc tế, cũng do các bộ phận chính phủ tài trợ chi phí, đặc biệt xây lại các phòng học cũ, Hà Tấn lên đại học cũng vừa vặn hưởng được phúc lợi này.
Chỗ ở lộng lẫy của cậu liền nằm ngay trong phạm vi cải thiện, lão hiệu trưởng sớm đã bãi bỏ việc nhét học sinh vào một chỗ trải qua cái nơi gọi là “chuồng heo ký túc xá”, nay đã được đổi thành nơi ở dành cho hai người, hai gian tức là bốn người cùng học cùng ăn, có tủ lạnh có lò vi sóng, còn có máy điều hòa, việc cải thiện tạo ra môi trường sống tốt hơn khiến biết bao học sinh của trường tư lập hâm mộ.
Hà Tấn mở cửa, hai bên phòng chỉ còn lại ba người vây quanh bàn cơm, nhìn thấy cậu, một người kêu lên: “Tấn ca, sao cậu lại chậm chạp như vậy?”
Người vừa lên tiếng chính là Hầu Đông Ngạn, là bạn cùng gian với Hà Tấn, dáng người nhỏ gầy, mũi tẹt tai to, bộ dạng chẳng khác gì Hầu Tử, biệt danh đương nhiên cũng là “Hầu Tử”.
“Vừa mới rời nhà ăn đi đến chỗ cầu thang phòng học vụ gặp chút chuyện, nơi mới chậm trễ.” Hà Tấn vẫn không vội ngồi xuống, mở hộp đựng thức ăn ra liền choáng váng, chỉ thấy bên trong xương sườn cùng cải trắng đã trộn lẫn thành một, vốn đồ ăn ở nhà ăn đã không ngon, giờ nhìn cải trắng biến thành cải đỏ còn sền sệt càng khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
“Ấy da, cái này mà cậu gọi là đồ ăn sao, thực ghê tởm.” Hầu Đông Ngạn thẳng thắng phun ra một câu.
Hà Tấn: “...”
“Chỗ học vụ? Cậu gặp chuyện gì?” Một người khác hỏi.
Hà Tấn từ nhỏ đến lớn đều là ban ủy, lên đại học rồi liền thuận theo tự nhiên gia nhập hội học sinh, chỉ trong hai năm đã đóng góp không ít sức lực, bởi vì làm tốt nhiệm vụ, năm hai đại học đã trở thành hội trưởng ban học tập. Chỉ có điều năm học mới bắt đầu, Hà Tấn liền cảm thấy lực bất tòng tâm, nguyên nhân là học kỳ này có không ít người tiến cử cậu vào đoàn chủ tịch, thậm chí có cơ hội thì tranh cử chức Hội Trưởng Hội Học Sinh, nhưng cậu lại không biết làm thế nào làm thế nào để tiếp thu, cuối cùng phải rút lui.
“Không có việc gì, chỉ là muốn mình đi bỏ phiếu.” Hà Tấn động đũa vài lần, cũng không ăn uống gì.
Sau khi kết thúc khóa học buổi chiều, Hà Tấn quay về ký túc xá chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy vẫn còn nhìn thấy Hầu Đông Ngạn ngồi trước máy tính chơi game, thỉnh thoảng lại thì thầm đôi câu, có vẻ rất hưng phấn.
Người này vốn là một tên nghiện game, từ năm nhất đến bây giờ, Hà Tấn ngày nào cũng nhìn thấy hắn ngồi máy tính, tuy rằng thường ngày không trốn tiết, nhưng cũng chẳng tiến bộ hơn, đại nạn lâm đầu mới lo ôm chân phật (không chuẩn bị trước), cuối cùng thì tên lêu lỏng đó vẫn làm ảnh hưởng đến thành tích học tập, nhưng lúc này đã gần kề năm tư, hắn vẫn giống hệt lúc trước xem như không có chuyện gì xảy ra, muốn cười thì cười, muốn ngủ thì ngủ, muốn vui chơi thì một giây cũng không bỏ qua, Hà Tấn thật sự rất hâm mộ hắn.
Thấy trên màn hình máy tính của Hầu Ngạn Đông là những hình ảnh xa lạ, Hà Tấn lê dép đến hỏi: “Vẫn còn chơi?”
Hầu Ngạn Đông tháo tai nghe, vỗ vỗ ngực la lên: “Cậu sao lại di chuyển không chút tiếng động? Làm mình sợ đến nhảy dựng!”
“Là tại bản thân cậu không nghe thấy thôi,” Hà Tấn cười nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía máy tính, hỏi: “Đây là trò gì?” Chỉ thấy trong màn hình là một bối cảnh tiên hiệp rộng lớn, núi xa biển rộng, khói sóng lượn lờ—— đó là do Hà Tấn trước giờ chưa từng thấy qua đồ họa Trọng sinh chi quý nữ.
Được hỏi trong lòng liền tốt lên, Hầu Ngạn Đông kích động nói: “Đây là 『Thần Ma』, một trong những game 3D hàng đầu trong nước, quan võng công cáo mã thượng yếu xuất ‘toàn tức’, hiện tại không thể không ‘hot’!”
“...『Thần Ma』?” Hà Tấn có cảm giác cái tên này rất quen tai, chẳng qua phần lớn trò chơi bây giờ đều dùng hai chữ này, không phải thần thì là ma, cũng không có gì lạ.
“Game này sớm đã rất hot, cậu chưa từng nghe qua?” Hầu Đông Ngạn một bên nhóm lửa di chuột vào biểu tượng game, một bên giải thích: “Chẳng qua lúc bắt đầu không ai gọi tên này, người ta thường gọi “Linh Tiên”, trước đây mình cũng có chơi, nhưng lại không cảm thấy thú vị bằng các game Âu Mĩ, liền quên mất, hiện tại đang chơi lại không lâu, không nghĩ nó có thể phát triển thành như vậy, hoàn toàn đột phá các game khác trong nước! Mấu chốt của nó là “Toàn Tức”, đây là toàn bộ thế giới Mỹ Kế Quốc “Thú Hồn” cùng “Ma Pháp” sau đó tới loại thứ ba là “Võng Du” a!”
Hà Tấn giật mình, nhưng không phải vì “Toàn Tức”, mà là 『Linh Tiên』—— game này lúc bọn họ còn đi học rất thịnh hành, Hà Tấn cũng đã chơi thử một lần.
Năm đó, mạng lưới tiểu thuyết Trung Quốc đã bắt đầu lưu hành, đặc biệt trong đó có đề tài dị giới, tu tiên là nóng hổi, những kẻ trẻ tuổi kia bị tác giả dùng ngòi bút hấp dẫn, cuồng nhiệt dị thường. Đúng vào lúc này, Thanh Hồ Võng lại phát triển đề tài tu tiên thành game Tu Tiên 3D online - 『Linh Tiên』, nhất thời hấp dẫn vô số các thanh thiếu niên.
Lúc bấy giờ Hà Tấn cùng các bạn trong lớp đều chơi trò này, mỗi ngày ngoài việc học ra thì chính là bàn về chủ đề game này, thậm chí có người ở trong game xây dựng cả một đoàn thể bang hội, Hà Tấn cả ngày dầm mưa thấm đất, muốn không nước chảy bèo trôi (tùy theo) cũng khó.
“... Nửa năm trước, “Ma Pháp” ở nước ngoài được khai triển, lời khen ngợi như nước thủy triều, hiện tại quả thực muôn người chú ý a!” Hầu Đông Ngạn còn đang thao thao bất tuyệt, “A đúng rồi, gần đây phía admin trò chơi còn tổ chức hoạt động, nghe nói là đăng kí tài khoản vào 『Linh Tiên』 lúc này, sẽ nhận được đầy đủ mũ giáp 『Thần Ma』, món đồ kia giá trị hơn vạn mà… Nhưng mình chơi 『Linh Tiên』 khi còn là học sinh tiểu học, mật khẩu vốn đã quên từ lâu!”
Đang than ngắn thở dài, Hầu Đông Ngạn đột nhiên ý thức được người đối thoại với mình là Hà Tấn, Hà Tấn kia chưa từng chơi game này bao giờ, nói với cậu chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt.
“Được rồi, mình biết cậu không có hứng thú…” Hầu Đông Ngạn nhìn đồng hồ, đang muốn bỏ tai nghe ra kêu bạn cùng phòng đến nhà ăn dùng cơm chiều, chợt nghe đối phương hỏi, “Cậu nói trò chơi này có tặng trang bị sao?”
Hầu Đông Ngạn: “...” Mặt trời mọc phía tây sao?
Sau khi dùng cơm chiều, Hà Tấn liền mở máy tính thấy trên màn hình đã vào sẵn 『Thần Ma』, trên làn sương khói quấn quanh là khung hình đăng kí dài và hẹp cùng một chuỗi quen thuộc tài khoản và mật khẩu.
Hầu Ngạn Đông kêu một tiếng “Mẹ kiếp”, đứng sau lưng cậu cả kinh nói: “Cậu thậm chí có cả tài khoản.”
Hà Tấn: “Lúc trung học sơ cấp có từng chơi.”
Ánh mắt Hầu Đông Ngạn liền trừng to: “Cậu vẫn còn nhớ tài khoản?”
Hà Tấn: “Toàn bộ giao tiếp xã hội trên internet của mình đều dùng cùng mật khẩu, không có khả năng nhầm lẫn…”
“Không nói nữa” Hầu Đông Ngạn vẻ mặt mong chờ nhìn về phía màn hình, ngày hôm nay Hà Tấn đã cho hắn mở rộng tầm mắt, cảm nhận về con người này trong hai năm rưỡi, chưa từng thấy cậu có thể sinh hứng thú với bất kỳ thứ gì ngoài việc học, vẫn cứ ngỡ cậu ta là một con mọt sách, điên cuồng vì học, chưa từng nghĩ đến việc cậu cũng từng chơi game online!
Đầu năm nay tốc độ mạng lưới rất nhanh, bởi vì việc phục vụ cấp tốc này mà số người chờ chờ đợi đợi rất ít, lúc này Hà Tấn chỉ vừa đăng nhập trong nháy mắt, game liền được khởi động, thông báo tài khoản mật khẩu chính xác.
Ngay lúc đó hệ thống game liền hệ ra thông báo ——
『Tiểu Tiên A Tấn』 thân ái, hoan nghênh ngài đã trở lại 『Linh Tiên』[Chủ Giáo] Sử Thượng Đệ Nhất Hiệu Hoa! Vốn trò chơi này trong tám năm đã trải qua nhiều lần thay đổi mà thăng cấp, trở thành 『Thần Ma』như hiện tại, bởi vì hệ thống đã kiểm tra qua tài khoản của ngài khi bắt đầu lại là id cũ, ngài được hưởng một cơ hội trúng thủ bộ mũ giáp『Thần Ma』, tỉ lệ trúng thưởng lần này cao đến 5%, mời điền thông tin trước…
“A a a! Nhanh lên một chút!” Hầu Ngạn Đông vỗ vỗ lưng ghế thúc giục nói.
Khóe mắt Hà Tân co giật nhìn mặt giấy trúng thưởng, cần điền một loạt thông tin quan hệ, chính là danh tính thật, di động, địa chỉ liên hệ cùng dãy số chứng minh thư, không khỏi cảnh giác nói: “Điền nhiều như vậy? Không có vấn đề gì chứ?”
Hầu Ngạn Đông vội la lên: “Đại ca, hiện giờ trong game đều phải có thông tin thật, đăng ký tài khoản phải điền này nọ, huống chi đây là Thanh Hồ Võng, thuộc game cấp quốc gia trên web, nếu cậu lo lắng thì điền của mình, vạn nhất rút thưởng đều đến chỗ của cậu!”
Hà Tấn ngẫm lại cũng đúng, liền điền thông tin của Hầu Đông Ngạn, thật không ngờ lại đưa ra thông báo lỗi —— “Thật xin lỗi, phần chứng minh thư này đã được sử dụng, 『Thần Ma』chỉ áp dụng cho mỗi người một lần, mỗi chứng minh thư đều có liên hệ với tài khoản trong game.”
Hầu Đông Ngạn: “...”
Bất đắc dĩ Hà Tấn phải sửa trở lại, mới có thể thuận lợi thông qua, sau một tháng kết quả trúng thưởng mới được công bố, 『Thần Ma』Toàn Tức cũng mở ra lúc đó.
Đóng diễn đàn, hình ảnh nhân vật của Hà Tấn liền xuất hiện trước mắt —— phần đầu tết tóc áo xanh lolita.
“Phụt…” Hầu Ngạn Đông cười một tiếng, “Tấn ca, cậu chơi nữ hào a!”
Hà Tấn mặt ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng nói: “Chọn đại.”
—— Chính là bản thân cậu cũng không biết vì sao mình chính là nữ hào. (=_=).
Bất quá, nam sinh trong trường chơi nữ hào cũng là chuyện bình thường, hiện tại không ít trò chơi thiết kế hình tượng nhân vật nữ rất xinh đẹp, nam ngoạn gia chơi nữ hào đôi khi chỉ vì cảnh đẹp ý vui, “Ma Pháp” của Hầu Đông Ngạn chính là nữ tinh linh tóc đỏ.
Hầu Đông Ngạn liếc nhìn trang bị của Hà Tấn, thất vọng nói: “Trang bị của chúng ta không giống nhau a!”
Hà Tấn: “Mình chỉ lên xem thử thôi, cũng không định chơi thật.”
Hầu Đông Ngạn nghe vậy, không những không thờ ơ mà còn hưng trí, lại nói đùa một câu, “Vậy cậu lấy mũ giáp rút được cho mình nha.”, liền xoay người bỏ đi.
Hà Tấn thuận lợi vào game, địa điểm sau khi đăng nhập một chỗ cũng không có người Hoa Cốc, khắp nơi núi đồi đều là cúc vàng cỏ trắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi một mảnh vàng kim.
Phong cảnh rất đẹp, Hà Tấn trở nên mờ mịt.
Điều chỉnh sang áo xanh Lori, Hà Tấn nhìn phong cảnh rực rỡ trước mắt mà hoa cả mắt, cảm giác cực kỳ xa lạ.
Nhìn một đống bàn hữu toàn hiển thị xám xịt, Hà Tấn nghĩ đến nát óc cũng nhớ ra không mấy cái tên: Phi Bôn Đích Nhục Giáp Ô (chạy vội thịt giáp ô), Bản Đông Đích Đản Quyển (đản đau cuốn trứng), Thảng Thương Đích Thủy Giáo (nằm thương bánh sủi cảo),... đại đa số đều là bạn học trung học sơ cấp.
—— Ặc, Thương Hỏa Vô Tình?
Tên này giữa một đống “thức ăn” có vẻ không không thích hợp, lại khiến Hà Tấn cảm thấy rất quen mắt, chính cậu cũng không nhớ rõ cụ thể là người nào, dù sao cũng đã qua tám năm, ai còn nhớ rõ, không phải còn đang chơi chứ…
Một giây sau, cái tên bị cậu nhìn chăm chú đột nhiên phát sáng, kèm theo một hàng chữ to màu vàng hiện lên màn hình ——
[Hệ thống] phu quân ngài 『Thượng Hỏa Vô Tình』đã online.