Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 29

Chương 29: Mùi hương của chị

Kỳ Ngôn không biết Lục Uy ở ngoài ban công, nhưng cũng không dám đứng quá gần, cô tiến lên trước một bước, mái tóc đen láy mềm mại khẽ bay lên, đuôi tóc tạo thành một đường cong trong không khí, một hương thơm quen thuộc phả đên, mùi quýt mát lạnh, lại giống như mùi đàn hương nồng đượm, lạnh lành phảng phất.

Là mùi hương "nữ thần săn bắn".

Hôm nay Lục Tri Kiều không xịt nước hoa, ngửi thấy hương thơm vốn dĩ thuộc về bản thân, cũng ngây ra, cô ấy khẽ hít một cái, lặng lẽ nhìn Kỳ Ngôn, hương thơm lắng đọng thâm nhập vào phổi dọc theo xoang mũi, quấn lấy tầng tầng lớp lớp cơ thể Lục Tri Kiều.

Trước giờ không cảm nhận được, mùi hương này lại mê người tới thế.

"Ừm?" Kỳ Ngôn vô thức nghiêng người về phía trước, nhướng mày lên, sâu thẳm trong đôi mắt dạt dào cảm xúc.

Lục Tri Kiều đỏ mặt một cách kì quái, vội vàng di chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn quyển sách, đưa tay nhận lấy: "Cái này... có ý gì?"

Thấy Lục Tri Kiều như thế, Kỳ Ngôn biết chừng mực liền dừng lại, lùi sau nửa bước, thu lại sắc mặc trêu đùa, nói: "Nữu Nữu lớn rồi, có một số thứ tới lúc chị cần dạy nó."

Da mặt người này mỏng, không chắc có thể tiếp nhận cách nói thẳng thừng hay không, liền vòng vo một chút. Bản thân Kỳ Ngôn không vấn đề, trước giờ cô không cảm thấy kinh nguyệt là chuyện xấu hổ gì, càng không nghĩ rằng giáo dục giới tính là thiên tai đại nạn. Ba năm qua ở trường học, nhìn thấy dáng vẻ của rất nhiều đứa trẻ vừa kìm nén xấu hổ, vừa không khống chế được muốn tìm tòi, luôn cảm thấy buồn bã lại bất lực.

Lục Tri Kiều lập tức hiểu ra ý tứ của Kỳ Ngôn, nghi hoặc hỏi: "Sao em biết? Tôi cũng vừa tan làm, nhìn thấy Nữu Nữu đang giặt quần..."

Nói được một nửa liền khựng lại, không cần giải thích cũng hiểu.

Hôm nay con gái có bài thi ở trường, không cần đoán cũng biết tình hình đột xuất. Đột nhiên Lục Tri Kiều cảm thấy may mắn, bản thân làm mẹ có rất nhiều thứ không quan tâm được, nhưng có Kỳ Ngôn, trái tim lập tức trở nên ấm áp, ngập tràn cảm xúc.

"Cảm..."

"Suỵt!" Kỳ Ngôn dựng ngón trỏ lên, dịu dàng cười: "Cần tôi làm thay chị không?"

Lục Tri Kiều lúng túng nói: "Không cần."

Đáp án trong dự đoán, Kỳ Ngôn biết ý không miễn cưỡng, gật đầu: "Được, vậy tôi về đây." Nói xong liền lùi đi, chủ động đóng cửa, vừa quy củ vừa chừng mực.

Trái tim trống vắng, Lục Tri Kiều nhìn cửa nhà mình rất lâu, cúi đầu giở cuốn sổ tay, rất mỏng, chỉ hai mấy trang, nhưng những kiến thức phổ cập liên quan rất đầy đủ, trang số hai trong cuốn sổ chính là hình ảnh giải thích khác biệt giữa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam và nữ, tuy là hình ảnh minh họa tượng trưng, những mô phỏng rất giống, thật sự sinh động như thật.

Lục Tri Kiều không có phản ứng với hình minh họa về đàn ông, nhưng hình minh họa về phụ nữ có chút nóng mặt.

Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, cô ấy là mẹ, không thể tránh khỏi, cô ấy có nghĩa vụ và trách nhiệm phải dạy bảo con trẻ, thoải mái tự nhiên giảng giải kiến thức đứng đắn, không có gì không tiện, ngược lại che che đậy đậy mới khiến người ta nghĩ sai.

Hạ quyết tâm, Lục Tri Kiều đặt cuốn sổ sang một bên, ngẩng đầu nhìn con gái vẫn đang chiến đấu với chiếc qυầи ɭóŧ giặt cách nào cũng không sạch, vừa buồn cười vừa bất lực đi tới: "Nữu con, đừng giặt nữa, để đấy lát nữa mẹ giặt cho."

"Không cần ạ, con tự giặt..." Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, miệng chu ra tới nỗi cho thể treo được đồ.

Gần hai năm nay, con gái ngày càng xấu hổ, thay quần áo cũng tránh, qυầи ɭóŧ cũng không để cô ấy giặt, ban đầu Lục Tri Kiều không chú ý, còn tưởng bản thân không thường xuyên bầu bạn, nên sinh ra một lớp xa cách trong tâm lí của đứa trẻ, nhưng hôm nay bản thân mới ý thức được, con gái sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, tất cả đều là dấu hiệu bình thường.

Lục Tri Kiều cảm khái, ánh mắt dịu dàng như hóa nước, khẽ giữ lấy vai con gái, nói: "Thế này rồi giặt không sạch đâu, bỏ đi, mẹ mua đồ mới cho con."

"Ồ, vâng ạ."

Cái cũ không đi cái mới không tới.

Ngày mai còn phải thi Tiếng Anh, Lục Tri Kiều bảo con gái đi học thuộc từ vựng, bản thân dọn dẹp ban công, mang theo cuốn sổ tay vào nhà bếp, vừa nấu nướng vừa đọc.

Ăn cơm xong, hai mẹ con ngồi trên sô-pha, Lục Tri Kiều đắn đo không biết mở lời thế nào, ai ngờ con gái lên tiếng nói với cô ấy trước, ấp a ấp úng xấu hổ không thôi, đầu tóc còn sắp vùi vào trong khe sô-pha. Lục Tri Kiều mới phổ cập được đôi câu, con gái liền nhỏ tiếng nói: "Mẹ, con biết hết rồi, chính là mỗi tháng sẽ tới một lần, các bạn nữ lớp con cũng vậy, chứng minh có thể sinh em bé rồi."

"..."

"Làm con gái phiền ghê, lót thứ kia vào khó chịu chết mất, ôi."

Lục Tri Kiều ngẩn tò te nhìn con gái, nghĩ tới việc những chuyện này chỉ dựa vào lời bàn tán giữa bạn học với nhau, cực kì dễ đi sai đường, trong lòng lo lắng không thôi, sắc mặt dần nghiêm túc lại, kiên nhẫn giảng giải cấu tạo bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© khác nhau giữa nam và nữ, nguyên lí của kinh nguyệt, những chuyện cần chú ý, vân vân.

Nói tới khô cổ bỏng họng, cuối cùng uống nước lấy hơi, lại tiếp tục giảng giải.

"Nữu con, mẹ không thể lúc nào cũng ở cạnh con, cho nên con tuyệt đối phải học cách bảo vệ bản thân, ở trường có thể chơi cùng bạn nam, nhưng không thể tiếp xúc cơ thể, nếu có bạn nam cưỡng chế dùng tay hoặc bất kì bộ phận trên cơ thể nào chạm vào con, con cứ hung hăng đá vào vị trí đó của cậu ta, hiểu không?"

Nói xong làm một động tác cắt.

Không chỉ là đối xử với bạn khác giới, bạn cùng giới cũng như thế, từ nhỏ Lục Tri Kiều đã dạy con gái, nếu ở trường bị người khác ức hϊếp, thì cứ ức hϊếp lại, đánh bị thương bị tàn tật mẹ sẽ bồi thường, nhưng tuyệt đối không thể làm bao cát chịu đòn.

Cô gái nhỏ thật thà gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Thật ra những chuyện này Lục Uy cũng hiểu chút ít, bạn học nữ trong lớp biết nhiều hơn cô bé, lên cấp hai giống như mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, tuy hiếu kì, nhưng vẫn nên nghe lời mẹ.

Lúc còn rất nhỏ, cô bé liền biết, mẹ là người quan trọng nhất trên đời này, cũng là người thân duy nhất của bản thân.

"Mẹ..." Đột nhiên Lục Uy nhào vào lòng Lục Tri Kiều, "Con sẽ nghe lời."

Mẹ đừng không cần con.

Nửa câu sau không nói ra miệng, nhưng dùng hành động để biểu đạt, hai cánh tay nhỏ quấn chặt lấy cổ Lục Tri Kiều, nũng nịu không chịu buông.

Nghỉ ngơi một lúc, Lục Tri Kiều chuẩn bị ra ngoài mua băng vệ sinh cho con gái, cô ấy mang theo cuốn sổ mỏng, gõ cửa phòng 902. Lần này rất chậm, Lục Tri Kiều gõ mấy lần, còn tưởng không có ai ở nhà, vừa định quay người rời đi, cửa mới chầm chậm mở ra.

Trong phòng rất tối, chỉ có một ngọt đèn vàng ấm đang bật, Kỳ Ngôn xõa tóc, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, sắc mặt có chút cô đơn, khoảnh khắc nhìn thấy người ngoài cửa, lông mi rung lên, ngẩng mí mắt, trong ánh mắt tràn vẻ sự vui vẻ kìm nén.

Nhưng sau đó, ánh mắt của Kỳ Ngôn nhìn lên tay Lục Tri Kiều, ánh mặt đột nhiên tối tăm, khẽ cong khóe môi: "Dạy xong rồi à?"

Mùi hương còn nồng hơn ban nãy, càng ngửi càng thấy lạnh, cảm giác cực kì lạnh lẽo thâm nhập xương cốt. Trước giờ Artemis đều như thế, xịt càng nhiều, hương thơm càng nồng, cũng sẽ không hăng mũi khiến người ta bị mất khứu giác, mà là dần dần từng bước nuốt trọn người ta, vô thức thấm vào tim gan.

Lục Tri Kiều lặng lẽ nhìn Kỳ Ngôn, động tác đưa sách khựng lại, rụt tay về, khẽ ừm một tiếng, sau đó nuốt câu "Tôi tới trả sách" lại, trầm ngâm giây lát, nói: "Có chuyện muốn nói với em."

Đôi mắt đẹp đẽ như màu rượu hổ phách lại sáng lên.

Lục Tri Kiều chủ động vào nhà, tự nhiên thay dép, ngồi xuống sô-pha, quen đường quen lối giống như nhà mình. Kỳ Ngôn đứng trước cửa ngẩn ra rất lâu, đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống cạnh Lục Tri Kiều: "Sao thế?"

"Lần trước đáp ứng làm người mẫu của em, tới tết đi chụp ảnh..." Trong ánh sáng tối tăm, khuôn mặt mộc của Lục Tri Kiều trở nên mơ hồ, ngay cả âm thanh cũng hỗn độn.

"Em xem có thể thay đổi thời gian không?"

"Được." Sắc mặt Kỳ Ngôn cứng lại, cười cười, "Bình thường chị bận như thế, kì nghỉ thì dành nhiều thời gian ở bên con trẻ đi, chụp ảnh thì lúc nào chụp cũng được."

Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lí Kỳ Ngôn sẽ không nhượng bộ, tưởng rằng phải phí một phen công phu miệng lưỡi, ai ngờ đối phương đồng ý sảng khoái như thế, nhất thời Lục Tri Kiều cảm thấy hổ thẹn, hé miệng: "Kỳ Ngôn..."

"Ừm?"

"Xin lỗi."

Trong lòng Kỳ Ngôn biết dự định cùng nhau đi nghỉ dưỡng đã thành bong bóng, tuy không có quá nhiều hi vọng, nhưng vẫn có chút thất vọng, nghe Lục Tri Kiều nói như thế, trêu đùa: "Vậy chị định bồi thường tôi thế nào đây?"

"..."

Lục Tri Kiều suy nghĩ không đứng đắn.

Bồi thường?

Nhớ lại tối hôm đó, cho dù đã trôi qua rất lâu, nhưng bản thân vẫn nhớ rõ từng chi tiết. Gò má Lục Tri Kiều trào lên hơi nóng, ánh mắt rũ xuống nhìn lên đôi dép, không lên tiếng.

Ánh đèn tối tăm, chiếc bóng mông lung khiến người ta nghĩ nhiều.

Kỳ Ngôn nào nỡ làm Lục Tri Kiều khó xử, tự nhiên cười cười, chuyển chủ đề: "Chị mua băng vệ sinh cho Nữu Nữu chưa? Hôm nay tôi đưa con bé mấy miếng để ứng phó tình huống khẩn cấp, ban đầu có thể con bé còn chưa quen, bản thân tôi cũng không hay dùng, thường dùng tampon hơn..."

"Tôi đang chuẩn bị đi." Lục Tri Kiều nhận lấy bậc thang, đặt quyển sổ lên bàn trà, "Cái này rất hữu dụng, em mua à?"

"Trường học phát khóa trước, có lẽ trong học kì mới tuần này Nữu Nữu cũng sẽ được phát."

"Em đã dạy được một khóa rồi à?"

Kỳ Ngôn gật đầu, cười nói: "Xem ra tôi vẫn chưa già."

Lục Tri Kiều cũng cười lên, nốt ruồi lệ nơi đáy mắt càng thêm sinh động khiến người ta yêu thương trong ánh sáng tối tăm.

"Đi thôi, đi siêu thị chung đi."

"?"

Kỳ Ngôn đứng dậy, duỗi lưng, mái tóc đen dài xõa sau lưng, cô giơ tay vuốt tóc, xách túi ra ngoài cửa thay giày, quay đầu cười nói: "Vừa hay tôi cũng muốn tích trữ chút đồ dùng hằng ngày, quá giang xe chị một chuyến, không để ý chứ?"

Đương nhiên là không để ý.

Lần đầu tiên Kỳ Ngôn ngồi xe của Lục Tri Kiều, lúc lên xe, ánh mắt đánh giá một lượt, trên xe vô cùng sạch sẽ gọn gàng, có mùi đàn hương thoảng thoảng, có một tấm bùa bình an treo giữa gương chiếu hậu, trước kính chắn gió có một khung ảnh mini, bên trên là ảnh chụp chung của hai mẹ con, ngoài ra, không có bất kì đồ trang trí nào khác.

So sánh ra, xe của Kỳ Ngôn chính là vô cùng lòe loẹt.

Người ta thường nói xe nào chủ nấy.

"Có ai từng ngồi ghế lái phụ chưa?" Khi chờ đèn đỏ, Kỳ Ngôn hờ hững hỏi.

"Nữu Nữu."

"Còn ai nữa?"

Lục Tri Kiều khựng lại, quay đầu nhìn Kỳ Ngôn một cái: "Em đấy."

"Ờ."

"Sao thế?"

"Không có gì." Kỳ Ngôn hất cằm, "Đèn xanh rồi."

"..."

Sắp tới tết, trung tâm thương mại trang trí ngập sắc xuân, mỗi loại hàng hóa bày biện khiến người ta nhìn hoa mắt chóng mặt, trong loa phát thanh cũng vang lên bài "Cung Hỷ Phát Tài" của Lưu Đức Hoa, mỗi năm cứ tới thời gian này, thành phố lớn với nhịp sống nhanh, người người bận rộn mới có một chút hương vị nồng nàn.

Có lẽ hôm nay là thứ hai, trong trung tâm thương mại không quá đông người, Kỳ Ngôn đẩy xe đựng đồ sánh vai đi cạnh Lục Tri Kiều, bước chân nhàn nhã tự nhiên. Bình thường Kỳ Ngôn không thích đi tới trung tâm thương mại bán đủ các loại hàng hóa thế này, những thứ bày trên giá không cách nào thu hút cô, đồ dùng thường ngày trong nhà đều mua trên mạng, một năm hai ba lần bay ra nước ngoài mua sắm, hoàn toàn đủ dùng.

Chỉ mượn cớ đi chung mà thôi.

Dáng vẻ Lục Tri Kiều cũng không chút hứng thú, chỉ lấy mấy loại đồ ăn vặt con gái thích, sau đó đi thẳng ra khu đồ dùng cho nữ giới.

Rất nhiều sản phẩm và chủng loại, nhất thời Lục Tri Kiều chọn tới hoa mắt, không biết nên chọn loại nào, bình thường bản thân quen dùng một nhãn hàng, nhưng con gái thì không chắc.

"Mùa đông có thể dùng loại lót bông, tương đối thoải mái, cũng không nóng nực, mặt lưới lại hơn kén người, có một số người da mẫn cảm sẽ cảm thấy dính..." Miệng Kỳ Ngôn khẽ khàng giảng giải, đưa tay ra lấy mấy bịch cho Lục Tri Kiều, so sánh độ mịn, không lâu sau liền tổng kết ra lựa chọn thích hợp nhất.

"Mấy lần đầu để con bé tự chọn, đừng mua loại quá dày, mua nhiều loại siêu mỏng chút, thay thường xuyên là được, đợi con bé lớn chút nữa có thể thử dùng tampon."

"Còn loại dùng ban đêm. Nữu Nữu ngủ rất thật thà, nhưng không lật người cũng khó chịu, dứt khoát mua loại quần này cho con bé đi, có thể tùy tiện lật người."

Vẻ mặt của Kỳ Ngôn thành thục, chuyên tâm lại tỉ mỉ, suy nghĩ rất chu đáo, từng lời từng lời đều rất có lí lẽ, giống như đang lực chọn cho con gái mình, có dáng vẻ của người làm mẹ, còn Lục Tri Kiều thân là mẹ đẻ lại đứng ngây như phỗng ở một bên quan sát, hoàn toàn không chen lời.

Mua băng vệ sinh xong, hai người đi xem áσ ɭóŧ.

"Đo thử vòng ngực cho Nữu Nữu chưa?" Kỳ Ngôn hỏi, suy nghĩ lại chuyển động, nói: "Đo rồi cũng vô dụng, vừa dậy thì đều là cỡ A, xem chất liệu thôi, phải là bông thuần túy."

"..."

Ánh mắt Lục Tri Kiều nhìn về phía ngực Kỳ Ngôn, lại cúi đầu nhìn của bản thân, mặt nóng lên, nhịp tim cũng nhanh hơn, không khống chế được thầm hít thở sâu.

"Không nên mua đồ cài khuy, có một số nam sinh có ý đồ xấu, mùa hè rất thích nghịch ngợm, kéo dây áo của nữ sinh, Nữu Nữu cũng khó tránh tình huống này." Kỳ Ngôn tự nói tự trả lời, trong tay cầm hai ba móc áo, quay lại đưa cho Lục Tri Kiều nhìn.

"Nữu Nữu thích kiểu nào?"

Lục Tri Kiều hoàn hồn, vô thức giơ tay vén sợi tóc tán loạn, chỉ vào chiếc áo màu hồng bên phải, nói: "Mua A75."

"Được."

Kỳ Ngôn đánh giá mấy lượt, cong khóe môi: "Tôi thấy đều đẹp hết, a, hay là mua hết đi." Nói xong nhanh chóng cầm thêm bảy tám cái, đặt vào trong xe đẩy, "Coi như quà tôi tặng Nữu Nữu."

Cực kì giống đôi vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm, cùng nhau chọn quần áo cho con gái.

"Không..."

Lục Tri Kiều vừa định từ chối, Kỳ Ngôn đã đẩy xe hàng rời đi.

"..."

Cuối cùng Kỳ Ngôn là người thanh toán, cô mạnh mẽ nhét thẻ vào trong tay nhân viên thu ngân, không cho Lục Tri Kiều bất kì cơ hội nào. Thanh toán xong, Kỳ Ngôn xách hai chiếc túi đi phía trước, bước chân nhanh như gió, đi thẳng một đường tới bãi đỗ xe, Lục Tri Kiều ở phía sau đuổi theo không kịp, chỉ đành nuốt lại lời đã trào lên miệng.

Đêm tối vắng vẻ, mặt trăng tròn đã treo cao trên bầu trời tối đen, ánh trăng bạc trong trẻo sáng tỏ.

Trên đường về không ai nói với ai câu nào, Kỳ Ngôn đang xem điện thoại, mấy lần Lục Tri Kiều quay mắt nhìn cô, muốn mở lời, nhưng cảm thấy có nói cũng vô dụng, trong lòng đủ mọi cảm xúc, ngoài nỗi băn khoăn trong lòng, trong đầu còn lặp đi lặp lại cảnh tượng giải giảng của Kỳ Ngôn ban nãy, có chút chua lại có chút ấm.

Về tới nhà, hai người đi thang máy lên tầng.

Trong không gian nhỏ hẹp lan tràn mùi hương lạnh quen thuộc, Lục Tri Kiều mới phát hiện, nước hoa bản thân dùng quen, khi ở trên cơ thể Kỳ Ngôn lại tỏa ra một phong thái khác biệt, đó là hơi thở thuộc riêng về đối phương, không cách nào sao