Đoạt Ái

Chương 4: Dưới bàn

“Tôi cùng Tiểu Bạch uống trà đào mật giống nhau đi, thầy Chu muốn uống gì?” Gọi cơm xong, Tô Du đem thực đơn trên tay đưa cho Chu Cẩn.

“Dì Tô, con muốn cái này.” Chu Bạch lập tức giơ thực đơn lên, giống như là dựng lên một bức tường ngăn cách địch chắn trước mặt Chu Cẩn.

Tô Du thu hồi thực đơn, cười cười không nói chuyện.

Tầm mắt Chu Bạch nhìn về phía nơi khác, chân lại như loài bò sát lặng yên không một tiếng động chạm chạm cẳng chân Chu Cẩn, Chu Cẩn người này vô luận một năm có bốn mùa trên người luôn mặc trắng đen, đặc biệt là quần, luôn là màu đen kinh điển, bao đến kín mít, đồ cổ hủ giả bộ.

Chu Cẩn đem thực đơn đặt xuống, cúi đầu xem loại cà phê, nhưng gót chân nhỏ Chu Bạch lại căn bản không cho hắn cơ hội tập trung tinh thần, vẫn luôn làm hắn phân tâm.

Trong chốc lát dùng ngón chân kẹp ống quần hắn kéo đi xuống, trong chốc lát lại dùng cẳng chân hướng lên trên, linh hoạt đến như là tiểu sinh vật có ý thức.

Trừ cái này ra, cái đùi kia đặt tại trên người hắn tồn tại cảm giác cũng thập phần nặng, trên đầu chỗ ngồi là trần đèn chiếu thẳng, có thể thấy mạch máu màu xanh lá ở trên làn da trắng non nớt ẩn ẩn hiện hiện, đường cong mảnh khảnh giống như là tranh thuỷ mặc.

“Làm sao vậy, không chọn được sao?” Tô Du cũng đem thực đơn chỉ tay vào chỗ mấy loại cà phê, “Xác thật cà phê của nhà hàng này tương đối giống nhau đều là hùa theo khẩu vị của người trẻ tuổi, nếu ngươi không thích thì bảo, tôi vừa rồi thấy bên cạnh còn có một tiệm cà phê.”

“Không cần phiền toái như vậy, dì Tô.” Chu Bạch vươn tay ở trên thực đơn chỉ chỉ, “Con nếm thử cái này, ba chọn cái này được không?”

Chu Cẩn cũng không nhìn liền gật đầu, “Được.”

Đồ uống bưng lên bàn, Chu Bạch cũng không thèm nhìn trà đào mật liếc mắt một cái, trực tiếp bưng lên cà phê của Chu Cẩn mà uống một ngụm nho nhỏ rồi xuýt xoa.

“Thế nào?” Chu Cẩn thấy Chu Bạch lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ thành một đoàn, nhịn không được từ trong tay cô đem ly cà phê nhận lấy, nhấp một ngụm.

“Rất đắng.”

“Quá ngọt.”

Cùng một ly cà phê, nhưng lại hoàn toàn bất đồng cảm tưởng, Tô Du nhịn không được nở nụ cười, Chu Bạch vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi trên, bĩu môi, “Rõ ràng rất đắng.”

Cái lưỡi phấn nộn thè ra như động vật nhỏ chui khỏi động xem xét tình huống rồi lại nhanh chóng chui trở về, nhanh đến nỗi làm tầm mắt Chu Cẩn không kịp bắt giữ.

Lần này Chu Bạch trở về, giống như cùng lúc trước không giống nhau.

“Quan hệ cha con hai người cũng thật tốt.” Tô Du cười khanh khách mà nhìn hai người, “Thật làm người khác hâm mộ, tiểu Bạch rất đáng yêu".

Chu Bạch tâm tình không thoải mái, đối với Tô Du cũng không kiên nhẫn, “Nhưng Dì Tô, dì thật xinh đẹp cũng rất ôn nhu nha.”

Tô Du không nghĩ tới Chu Bạch sẽ khen mình một câu, lập tức vui mừng ra mặt, “Tiểu Bạch miệng còn ngọt như vậy, ta nếu có đứa con gái như Tiểu Bạch thì thật tốt.”

Chu Bạch không đáp lời, bưng trà đào lên dùng cái muỗng vớt đào bên trong ăn, Chu Cẩn nghĩ đến vừa rồi khuôn mặt nhỏ của Chu Bạch hiện ra hơi tức giận liền nói, “Con gái của Tô tiểu thư về sau khẳng định so với Chu Bạch còn đáng yêu hơn.”

Ý tứ kia là cô không đáng yêu lắm? Chu Bạch lại không vui, ở dưới bàn đá chân Chu Cẩn.

Chu Cẩn có chút bất đắc dĩ mà liếc Chu Bạch một cái, vỗ vỗ chân cô ý bảo cô đừng lộn xộn.

“Ai nha… Dì cũng muốn sinh con gái nha…” Tô Du vẫn như cũ cười đến xán lạn: “Nhưng cũng không còn sớm, dì hiện tại đến đối tượng đều không có.”

“Dì Tô ưu tú như vậy khẳng định sẽ có.” Chu Bạch bắt được tay Chu Cẩn, ngón tay mảnh khảnh mềm mại tiến đi lên.

Tay Chu Cẩn xác thật rất lớn, ngón tay sạch sẽ thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay vĩnh viễn cắt đến chỉnh chỉnh tề tề, làm người khác nhìn liền cảm thấy rất thoải mái.

Chu Cẩn giãy giụa một chút, không tránh thoát, cũng liền tùy ý để cho Chu Bạch bắt lấy.

“Đến lúc đó con cùng ba nhất định sẽ đi tham gia hôn lễ của dì” Chu Bạch được tiện nghi còn khoe mẽ, đầu dựa vào cánh tay Chu Cẩn, tươi cười thoạt nhìn ngoan đến muốn mạng.

Tươi cười trên mặt Tô Du hơi cứng một chút,: “Mượn lời nói Tiểu Bạch, dì cũng hy vọng có thể sớm một chút tìm được một người chồng hợp tâm ý.”