Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 24

“Nhan Nhan… Nhan Nhan…”

Tiếng gọi lớn truyền tới từ tầng một, Thời Nhan bỏ áo tắm trong tay xuống, bước ra ngoài

“Sao thế anh?”

“Ăn sáng không?” Thời Hàm ở tầng dưới hỏi.

“Em ra ngoài chơi, anh tự nấu mì gói ăn đi!”

Nói xong, Thời Nhan lại trở về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc. Có tiếng bước chân vội vã từ dưới tầng lên, cửa bị đẩy ra, Thời Hàm đi vào ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ. Nhìn thấy Thời Nhan sắp xếp quần áo, còn mang theo áo tắm làm anh ta không khỏi tò mò.

“Nhan Nhan, em đi chơi ở đâu vậy?”

Thời Nhan nhét áo tắm vào trong ba lô: “Đi biển ạ!”

“Với ai?”

“Với chị Chu Thanh ạ!”

Người bên cạnh đột nhiên im lặng, Thời Nhan nghi hoặc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thời Hàm đang nở nụ cười nịnh nọt.

Thời Nhan cảm thấy có gì đó không đúng: “Anh, anh muốn làm gì?”

“Nhan Nhan.”

“Dạ?”

“Anh đối xử với em có tốt không?”

“Còn phải nói sao ạ? Đủ để bay lên tận thiên đường, nhưng…” Thời Nhan híp mắt: “Anh, anh có ý đồ gây rối sao?”

“…, anh trai em là người như thế sao?” Thời Hàm có chút không vui, nhưng cũng không dám nổi giận, anh ta nhướng mày, thương lượng với cô: “Có thể đưa anh đi theo cùng không? Anh làm tài xế cho em.”

Tay đang sắp xếp quần áo của Thời Nhan dừng lại, cô liếc mắt nhìn anh ta, dường như đã nhìn ra ý đồ của anh ta: “Anh… Lại muốn chọc giận chị Chu Thanh sao?”

Thời Hàm vội vàng phủ nhận, cố cãi lại: “Anh chọc giận cô ta? Là cô ta chọc giận anh, được chưa?”

“Được được được…” Thời Nhan trả lời có lệ, cô nghi ngờ hỏi: “Không phải anh rất bận sao?”

“Không, hôm nay không bận.” Thời Hàm tiến lại gần lấy lòng cô: “Em gái xinh đẹp của anh, dẫn anh theo được không?”

Thời Nhan dùng khuỷu tay huých vào người anh ta: “Vậy anh phải đồng ý với em, không được trêu chọc chị Chu Thanh đó.”

Thời Hàm vỗ đùi đồng ý: “Được.”

Trong lòng anh ta thầm vui sướиɠ.

Anh ta không trêu cô ấy, anh ta chỉ chọc cô ấy thôi.

……

Tiếng xe ô tô thể thao vang lên ầm ầm trong bãi đỗ xe, Chu Thanh đang cho vali vào trong cốp xe quay đầu lại thì thấy chiếc siêu xe màu đen bắt mắt đang đỗ vào trong bãi đỗ xe cách cô ấy vài mét. Người ở ghế điều khiển mở cửa xe ra, Thời Hàm đeo một cặp kính râm màu bạc rất ngầu, một chiếc mũ bucket màu đen trên đầu cùng với một bộ quần áo thể thao, vô cùng kiêu ngạo đứng bên cạnh chiếc xe.

Thời Nhan đeo ba lô từ trên ghế phụ đi xuống, nhìn thấy Thời Hàm đứng ở đó, khóe miệng cô giật giật, kêu lên: “Anh, đừng làm bộ nữa, mau lấy đồ giúp em đi.”

Thời Hàm suy sụp trong một giây, anh ta đi vòng qua phía trước xe để lấy ba lô và túi xách của Thời Nhan, quay đầu lại thì thấy Chu Thanh cười ôm bụng.

“Này!” Thời Hàm hét lên, vẻ mặt không vui: “Cô cười cái gì hả!”

Chu Thanh đứng thẳng người, bĩu môi, vẻ mặt đều là “Liên quan cái rắm gì đến anh”.

“…” Thời Hàm.

Hừ! Tôi không thèm so đo với cô.

Thời Nhan đã sớm rời khỏi Thời Hàm, cô chạy tới bên cạnh Chu Thanh. Chu Mục cũng đang cho vali vào trong cốp xe rồi đóng cốp lại. Đây là lần đầu tiên Thời Nhan nhìn thấy anh trong một bộ trang phục giản dị như vậy, một chiếc áo phông trắng cùng với một chiếc quần dài màu xanh đậm và một đôi giày thể thao màu trắng, so với quần áo thường ngày của anh thì vô cùng khác lạ. Thời Nhan sững sờ một lúc mới hoàn hồn, cô vẫy tay với anh, nụ cười trên môi thật ngọt ngào.

“Bác sĩ Chu.”

Chu Mục nhìn cô, khẽ mỉm cười.

“Tới rồi sao!”

“Vâng.”

Chu Thanh ôm lấy cánh tay Thời Nhan, nói: “Đi thôi.”

Chu Thanh đưa Thời Nhan đến bãi biển. Thời Nhan vốn tưởng Chu Thanh chỉ gọi một vài y tá đi cùng, nhưng không ngờ ngoài hai y tá mà cô quen ra thì còn một đôi nam nữ nữa. Người nam thì cô không biết, nhưng thoạt nhìn có thể thấy được đây không phải là một nhân vật đơn giản. Mà cô gái đang nép vào lòng người đàn ông đó, chính là cô gái mà Chu Mục thích.

Khóe miệng cô ấy hơi cong lên, cười như không cười, gương mặt đó lộ ra vẻ bình lặng và xinh đẹp.

Thời Nhan sững sờ, nụ cười trên khóe miệng cũng đông cứng lại, cứng ngắc gật đầu với hai người đó. Hai người kia rất ăn ý, họ đồng thời đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

“Này! Đừng câu nệ như vậy, bọn chị đều là bạn bè.” Chu Thanh cười nói rồi xoay người hét lên với Chu Mục ở phía sau: “Chu Mục, đi nhanh lên.”

Chu Mục đi tới, gật đầu với Cố Duyên và Giản An An: “Hai người đến rồi.”

Giản An An gật đầu: “Anh Chu Mục.”

Chu Mục cười gật đầu, anh để đồ trong tay xuống rồi ngồi xuống.

Có thể người khác không nhìn thấy được, nhưng Thời Nhan có thể nhìn ra, ánh mắt của Chu Mục nhìn Giản An Anh bất giác dịu dàng đi rất nhiều.

Vừa rồi khi nhìn thấy Giản An An, trong lòng Thời Nhan đã hy vọng Chu Mục không đến, nhưng cô biết chuyện này là không thể. Tuy rằng cô đã biết tâm tư của Chu Mục từ lâu, nhưng khi nhìn thấy anh nhìn người con gái khác dịu dàng như vậy, trong lòng nói không chua chát thì là nói dối.

Tức khắc, trái tim cảm thấy như bị đào mòn ra khỏi ra khỏi l*иg ngực, như đánh mất đi một cái gì đó.

Nhìn thấy cô ngẩn ngơ, Chu Thanh đã hiểu ra. Cô ấy đẩy cô ngồi xuống ghế bên cạnh Chu Mục, ghé sát vào tai Thời Nhan: “Em gái Nhan, đừng bỏ cuộc.”

Nói xong, thấy Thời Hàm thong thả đi tới, chuẩn bị ngồi xuống ghế bên cạnh Thời Nhan, Chu Thanh huých mông đẩy anh ta ra.

“Tránh ra.”

“…, cô…” Thời Hàm hít một hơi thật sâu: “Tôi nhịn cô, đàn ông tốt không so đo với phụ nữ.”

Chu Thanh để lộ nụ cười đắc thắng: “Hừ…”

“…” Thời Hàm.

Trận bão vừa đi qua, thời tiết mát mẻ hơn mấy ngày trước, mọi người cùng nhau đi thay quần áo. Mấy cô gái khác cùng Chu Thanh nhanh chóng đi thay đồ bơi, là đồ bơi xẻ tà, hơi sεメy. Giản An An thì diện một bộ áo tắm với phần cổ áo rất cao che khuất toàn bộ phía trước và một chiếc váy nhỏ bên dưới. Còn Thời Nhan, thật ra cô đã thay đồ xong từ lâu, nhưng khi nhìn thấy những người bên ngoài qua khe cửa, cô không dám đi ra ngoài.

Cô nhìn xuống bộ áo tắm một mảnh màu đen của mình như một nhân viên cứu hộ.

Đột nhiên có chút hụt hẫng.

Cửa bị gõ, giây tiếp theo, bên ngoài vang lên giọng nói của Chu Thanh: “Em gái Nhan, em ổn chứ.”

Thời Nhan bị hoảng sợ, cô che ngực lại thở dốc: “Ổn… Ổn ạ.”

“Vậy đi ra thôi!”

“Vâng.”

Cô ôm quần áo đã thay ra mở cửa, Chu Thanh nhìn thấy bộ đồ bơi trên người cô liền biết tại sao cô lại do dự, không dám đi ra mà chỉ ấp úng.

“Nhan Nhan, em…”

Người lên tiếng chính là Xảo Xảo, cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn thấy bộ đồ tắm mà Thời Nhan đang mặc, còn chưa kịp nói lời nào đã bị ánh mắt cảnh cáo của Chu Thanh nhìn tới, cô ấy đành thu lời về, chỉ mỉm cười, lôi kéo một người đồng nghiệp khác cũng đang bối rối đi ra ngoài.

“Chị Chu Thanh, em…” Thời Nhan đỏ mặt, tay trái đặt ở bên ngoài đùi: “Em…”

Chu Thanh biết cô đang muốn nói gì, vừa định mở miệng an ủi thì có người còn nhanh hơn cô ấy.

“Trên đùi có vết thương không muốn người khác nhìn thấy sao?”

Giản An An nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.

Thời Nhan sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ấy: “Sao chị biết ạ?”

Giản An An không trả lời, cô ấy mỉm cười, cởi cổ áo tắm xuống đến ngang ngực: “Nhìn thấy không? Vết sẹo của chị có phải rất xấu đúng không? Nhưng chị chưa bao giờ cảm thấy như vậy cả. Vết sẹo lớn trên người em cũng là một phần cơ thể của em. Nếu đến em cũng ghét bỏ chính mình thì còn ai có thể thích em được chứ? Không ai là hoàn hảo cả, cho nên em không cần phải cảm thấy tự ti, che nó lại là được rồi, có ai quy định phải mặc bikini, khoe chân khi đến bãi biển chứ? Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, em cảm thấy ổn là được rồi.”

Lúc này, Thời Nhan đã biết tại sao Chu Mục lại thích cô ấy. Một cô gái xinh đẹp, lại còn có thể nói những lời tốt đẹp tràn đầy hy vọng vào cuộc sống như vậy với một người xa lạ, ai sẽ không thích chứ.

Che giấu lại cảm giác mất mát sâu trong lòng, Thời Nhan mỉm cười, gật đầu: “Vâng! Cảm ơn chị.”

Bọn họ đi đến chỗ vừa rồi, các quý ông cũng đã thay quần áo, cả ba người chỉ mặc một chiếc quần bơi, để trần phần thân trên. Dáng người bọn họ đều rất đẹp, có cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư, điều quan trọng nhất cả ba đều sơ hữu gương mặt điển trai nên đã sớm thu hút sự chú ý của không ít các cô gái. Nhưng có lẽ bởi vì trông bọn họ quá lạnh lùng nên không ai dám tiến đến bắt chuyện.

Sau khi Chu Thanh đi tới, cô ấy đề nghị mọi người cùng nhau xuống nước, ngoại trừ Giản An An không biết bơi và Cố Duyên muốn đi cùng cô ấy ra thì những người khác đều đi cùng Chu Thanh. Thời Hàm vốn dĩ thích bơi lội, anh ta chạy thẳng về phía trước, mấy cô gái phía sau liền đuổi theo. Thời Nhan chậm rãi đi theo phía sau, mà phía sau cô là Chu Mục càng đi chậm hơn nữa.

Thật ra Thời Nhan bơi không giỏi lắm, đi được một nửa, cô đột nhiên rẽ sang phải, cách đó không xa có chỗ bán phao bơi chuyên dụng. Chu Mục đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo cô, vài giây sau anh cũng đi theo cô qua đó.

Thời Nhan không biết Chu Mục đang ở phía sau cô, khi cô mua phao bơi xong quay người lại, lập tức bị người con trai phía sau làm cho hoảng sợ.

“Bác sĩ Chu, sao anh lại ở đây?”

Chu Mục mím môi không nói lời nào, anh xoay người đi về phía biển. Thời Nhan sửng sốt một chút, cô mỉm cười sau đó vội vàng đuổi theo.

Cô biết, anh đang đợi cô.

Thời Nhan không dám bơi, lúc đầu cô chỉ dám lênh đênh ở vùng nước nông. Chu Mục lúc nãy còn đi cùng cô đã bơi ra bên ngoài từ lâu. Phía trước, Thời Hàm đang thi đấu với Chu Thanh.

Ngâm mình trong nước một lúc lâu, Thời Nhan chán nản đi lên bờ. Cô ngồi trên bờ biển hóng gió, nghịch cát ở dưới chân. Thỉnh thoảng có một đợt sóng biển đánh vào bờ nhưng không chạm đến chân cô. Cô lặng lẽ nhìn biển cả vô tận, một lúc sau mới nhận ra phao bơi bên người đã sớm bị sóng nước cuốn đi.

Bụng đột nhiên thấy bồn chồn, cô nhìn xung quanh một chút thì thấy bên cạnh quán nước lạnh đang nướng xúc xích. Cô sờ sờ bụng, đứng dậy đi tới đó, mua hai cái xúc xích rồi đi đến một gốc cây.

Ăn xúc xích xong, cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên chạy về chỗ bọn họ đã cắm trại. Vừa nãy Cố Duyên và Giản An An vẫn còn ở đây không biết đã đi đâu, cô cầm áo khoác rồi chạy đến gốc cây cổ thụ ở một bên nằm xuống, lấy áo khoác che lại.

……

Thời Nhan không biết mình đã ngủ bao lâu, cô chỉ biết lúc mình đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ thì nghe thấy có người đang gọi tên mình. Lúc đầu còn tưởng là đang mơ, nhưng giọng nói dần trở nên rõ ràng, cô giơ tay lên che đôi mắt lại, khó khăn mở hai mắt ra, một hồi lâu sau mới thích ứng được.

Vừa mới ngồi dậy, cô liền nhìn thấy mấy người thở hồng hộc chạy về phía mình, phía trước là Thời Hàm và Chu Mục, theo sau là Chu Thanh.

Mọi người đều thở hồng hộc chạy tới, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, đặc biệt là sắc mặt Thời Hàm và Chu Mục vô cùng khó coi.

Lần đầu tiên cô mới biết được, thì ra Chu Mục còn có biểu cảm như thế này.

Thời Nhan thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng cô gặp rắc rối rồi.

Giây tiếp theo, quả nhiên.

“Thời Nhan.” Thời Hàm hét lớn khiến Thời Nhan sợ hãi, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất: “Sao… Sao vậy ạ?”