Bị kéo vào một căn phòng ngập tràn hương sắc, chưa biết gì Lạc Kỳ đã bị đẩy ngã trên giường.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt mê mụi của Lạc Kỳ trong lòng vô cùng thoải mái.
"Hừ không có người đàn ông nào có thể thoát được lòng bàn tay của ta cả" cô ta vuốt khuôn mặt của Lạc Kỳ rồi từ từ cởi hết y phục.
Cả thân người nóng bỏng hiện ra trước mắt, lúc này cô ta mới leo lên ngồi trên bụng Lạc Kỳ, môi từ từ đưa xuống cổ của cậu.
Liếʍ nhẹ vào cổ Lạc Kỳ, cô ta lại cười nhếch môi, nhưng vào lúc này hàm răng của cô ta lại mọc ra bốn cây răng nhọn hoắt, còn trên xương khu lại có thêm một cái đuôi.
"Phặc..." ngay khi cô ta định cắn xuống thì một chưởng của Lạc Kỳ đã đánh lên hàm của ả. Chưa dừng lại ở đó, ngay tức tốc Lạc Kỳ đã xuất kiếm chém đứt chiếc đuôi của ả.
"A...ta muốn gϊếŧ ngươi" chiếc đuôi bị chém đứt, ả điên lên phía sau lưng xuất hiện hai cái cánh dơi lao về phía Lạc Kỳ. Nhưng mà chiếc đuôi là nơi quan trọng tập trung hết tu vi của ả, bây giờ ả ta chỉ điên quá hóa cuồng mà thôi.
"Phốc..." một kiếm Lạc Kỳ lấy đi đôi cánh của ả.
"Công tử, công tử Mị nhi biết sai rồi. Xin công tử tha mạng" bị đánh tơi tả ả ta bắt đầu cầu xin, còn mắt thì vẫn nhìn Lạc Kỳ câu tình nhất có thể.
"Đến mức này vẫn còn muốn mê hoặc ta, đi chết đi" đi kèm với lời nói kiếm đã xuyên qua tim ả.
Nhìn ngực be bét máu ả không cam lòng.
"Sao ngươi không bị ta mê hoặc"
Thật đáng thương a.
"Bởi vì ta không thích phụ nữ, nhất là những kẻ ngực to như ngươi. Nhìn rất buồn nôn"
Nghe lời nói thành thật của Lạc Kỳ, ả không biết ơn lại tức tới ói máu chết tại chỗ.
Ả vừa chết, cả căn nhà to lớn này bổng chóc biến thành một hang động. Lau thanh kiếm sạch sẽ, ban cho ả một tấm hỏa phù Lạc Kỳ mới đi ra gặp bọn Tiểu Vân.
"Lạc Kỳ, sao ngươi biết ả là Da^ʍ Ma Nữ tộc" Tiểu Vân thấy Lạc Kỳ đi ra lập tức chạy lại hỏi liền. Ngay từ đầu nó đã được Lạc Kỳ truyền âm cho biết rồi, chỉ là bọn họ bày ra một âm mưu gϊếŧ ả mà thôi.
"Mộ Trần nói" Lạc Kỳ trả lời ngắn gọn.
"Nhìn dáng của ả thôi ta cũng buồn nôn" Tiểu Vân nói ra, theo đó là hai cái gật đầu đồng tình của Khôi Nhất, Khôi Nhị.
"Chẳng lẽ..." nhìn ba đứa như vậy Lạc Kỳ hình như đã biết chuyện gì rồi, cậu chỉ mĩm cười không nói.
Theo Mộ Trần nói, Da^ʍ Ma Nữ chỉ là một hạ đẳng tộc trong Ma Tộc. Bọn chúng sống nhờ vào dương tinh của đàn ông, những người xảy ra quan hệ với bọn chúng trước sau gì cũng bị hút cho chết. Nhưng ả này lại khác, chắc có lẻ là bắt được rất nhiều đàn ông nên tu vi lại đến Hóa Thần trung kỳ. Bây giờ Long Tượng đang bế quan không thể ra, vì vậy Mộ Trần chỉ còn cách bày mưu cho Lạc Kỳ diễn để gϊếŧ ả.
Đám người của Lạc Kỳ bắt đầu tìm kiếm trong động, ở đây có rất nhiều l*иg giam bên trong chỉ toàn là đàn ông. Có những người tinh lực còn nhiều một chút, có những kẻ nhìn như thây ma. Sâu bên trong là một đám xác chết khô quắc, một điểm chung giữa đám xác chết với mấy kẻ còn sống là không ai mặc đồ hết.
Cho mấy tên còn sống một ít đan dược rồi cứu bọn họ ra Lạc Kỳ cũng không ở lại quá lâu.
"Mấy vị ân công, cho ta theo cùng với" đột nhiên một tên nam nhân chạy theo.
Lạc Kỳ nhớ đây là người tinh lực đầy đủ nhất trong đám người, nhưng tu vi chỉ mới Trúc Cơ. Lạc Kỳ chưa kịp nói gì thì Tiểu Vân đã trực tiếp hỏi hắn rồi.
"Mấy vị ân công đừng cười, tu vi của ta quá thấp nên ả ta không vừa mắt, ả nói chừng nào thiếu người mới đến lượt ta" hắn đỏ mặt trả lời.
Đàn ông còn để dành, Lạc Kỳ mới nghe lần đầu à nha.
"Sao ngươi theo chúng ta" cậu hỏi.
"Nhà ta ở Xà Nữ Thôn, cách đây rất xa. Tại vì thấy các vị ân công đi cùng hướng nên mới xin đi theo" hắn thành thật trả lời.
Lạc Kỳ nhìn hắn vẫn còn sợ hãi cũng đáng thương nên đã dẫn theo. Dù sao cũng thuận đường.
Xà Nữ Thôn chỉ là một thôn vùng núi nhỏ, nhưng địa vị của nó ở nơi này cũng khá lớn vì có một bán nhân Xà Nữ thủ hộ.
"Trình Lam, ngươi đi đâu mà giờ mới về" vừa thấy nam nhân, thôn dân liền quay quanh hắn dò hỏi.
"Ta bị người của Ma Tộc bắt đi" tên thanh niên đi cùng Lạc Kỳ gãi gãi đầu, sau đó hắn mới chỉ về đám người Lạc Kỳ giới thiệu:
"Đây là những ân công đã cứu ta đó".
Lạc Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này đúng thật là bình yên.
"Phải rồi, đến lượt ta hiến máu cho Xà cô cô rồi phải không" chợt Trình Lam nói ra.
Hiến máu? Nghe Lạc Kỳ buột miệng nói ra Trình Lam cũng không giấu giếm.
"Xà Cô tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, mỗi ngày phải cần một chén máu của nam nhân để giữ mạng a"
"Sao ngươi lại nói ra bí mật này" người đứng nói chuyện với bọn họ kéo tay Trình Lam ra xa trách.
"Bọn họ là người tốt ngươi đừng lo" Trình Lam vổ vổ vai người đó chấn an.
Mỗi ngày một chén máu nhưng so với số lượng người sống ở đây cũng không tính là nhiều.
Bốn người Lạc Kỳ được mời vào một gian nhà khá thoải mải, Lạc Kỳ cũng định ở lại một đêm rồi mai lên đường tiếp. Đột nhiên lúc này một nữ nhân nữa thân trên là người, nữa thân dưới là rắn bò vào.
"Các vị tiền bối ghé thăm thôn thật là vinh hạnh cho chúng tôi".
Cô ta chắc là Xà Cô trong miệng mọi người đây.
Nhìn một chút Lạc Kỳ đã biết lý do vì sao cô ta phải cần một chén máu nam nhân mỗi ngày rồi.
"Ngươi muốn tẩy hết Xà Huyết trong người mình đi?" Nghe Lạc Kỳ hỏi cô ta xanh mặt lại, không ngờ có người biết bí mật này. Không đợi cô ta trả lời Lạc Kỳ đã nói tiếp:
"Đến tiên nhân còn không dám hủy đi một dòng máu trong cơ thể, một Kết Đan Kỳ như ngươi cũng bản lĩnh lắm đấy chứ"
"Ta hận ông ta, chỉ cần loại hết dòng máu dơ bẩn của ông ta ra khỏi người ta, chuyện gì ta cũng dám làm, có chết ta cũng làm" đứng đó hồi lâu cô ta mới mở miệng, Lạc Kỳ cảm nhận được trong từng chữ đều là sự hận thù và tuyệt vọng.
"Sao ngươi phải đi con đường này, có cách dể hơn rất nhiều" Lạc Kỳ lắc đầu.
"Xin tiền bối hãy giúp ta" Xà Nữ sụp đầu xuống bái Lạc Kỳ vang xin.
"Dòng máu Xà Tộc trong cơ thể ngươi cũng không thuần khiết, có một phần của Giao Tộc. Ngươi chỉ cần thành công thuế biến thành Giao, nhưng vậy dòng máu Xà Tộc không phải biến mất rồi sao"
Nói về Xà Tộc Lạc Kỳ cũng không thích tộc này. Xà bản tính da^ʍ tà, ham mê của lạ.
Xa xưa bọn họ luôn thích giao hợp với Long tộc nên bây giờ mới có một đám Xà tạp huyết, Giao tộc như bây giờ. Mọi người đều nói Long tộc là loài mạnh nhất, nhưng Lạc Kỳ không nghĩ vậy mỗi giống loài đều có sức mạnh riêng mà tạo hóa đã ban cho. Nếu Long tộc mạnh nhất thì đã không gần như bị tuyệt diệt như bây giờ rồi.
Hơn hai tháng sau, cuối cùng Lạc Kỳ cũng đến được chân núi Cấm Ngục Tông. Nhưng lúc này trên bầu trời đang sắp diễn ra một trận đánh.
"Lý Thiên Nhật, ngươi còn dám đến đây, mau buông Bảo Nhi ra"
"Diễm nhi, Bảo Nhi cũng là con ta sao đệ lại ngăn không cho ta gặp nó"
Người đàn ông đang ôm Bảo Nhi trong tay hai mắt khẩn cầu nhìn về phía cha Bảo Nhi.
"Im miệng, tên súc sinh như ngươi còn dám nói câu đó. Trả Bảo Nhi cho ta nếu không đừng trách ta sang bằng Hóa Nhật Tông của ngươi thành bình địa" cha Bảo Nhi đe dọa.
"Diễm nhi, ta chỉ muốn gặp con một lần thôi mà" Lý Thiên Nhật vẫn tiếp tục cầu xin.
Lúc này phía sau lưng cha Bảo Nhi đã xuất hiện thêm hai con Thi Quỷ. Một nam nhân tay cầm kiếm thân thể như bị rèn qua dung nham, một con quái điểu chỉ có xương cốt.
"Đến Hóa Nhật Tông gϊếŧ hết tất cả cho ta" cha Bảo Nhi điên cuồng ra lệnh.
Mắt thấy hai con Thi Quỷ sắp đi Lý Thiên Nhật gấp gáp gọi lại.
"Được rồi, ta sẽ đi" hắn hôn lên mặt Bảo Nhi mấy cái rồi mới thả nó ra, biến mất trong nháy mắt.
"Cuối cùng bọn chúng vẫn quan trọng hơn chúng ta, A..." cha Bảo Nhi thấy Lý Thiên Nhật bỏ đi đã hét lớn một tiếng, sấm chớp cũng nổ theo tiếng hét của ông.