Hầu hết các ngày trong tuần đều có tiết học chuyên môn.
Các bài tập biểu diễn thay đổi liên tục, chủ đề đổi mới, trước thời hạn vài ngày, sinh viên đều bận rộn sứt đầu mẻ trán.
An Gia Nguyệt vẫn tham gia dàn dựng và luyện tập như thường và rời đi ngay sau khi tan học.
Không phải không muốn học tập cùng mọi người, nhưng cuộc sống hàng ngày của những người bạn giàu có của cậu đều là câu lạc bộ, xem triển lãm, mua sắm, mọi thứ đều phải tốn tiền, không cùng một con đường với cậu, thực sự không thể dung nhập, có thể bảo trì quan hệ hoà thuận là tốt lắm rồi, không cần phải kết thâm giao.
Hơn nữa sau khi trải qua chuyện của Từ Huy, gần đây cậu cũng hạn chế ở lại trường học, miễn cho đột nhiên gặp mặt sẽ bị kéo đến xó xỉnh nào đó trả đũa.
Bài tập về nhà cuối cùng của kỳ này, các bạn học cùng nhóm đều dồn hết mười phần tinh lực, nghiêm túc tập trung nghiên cứu về nó.
Bài tập lần này được cải biên từ tiểu thuyết hồi hộp kinh điển "Không ai sống sót", cả khoa Diễn xuất chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm có mười học sinh, diễn lại trích đoạn giống nhau, nhóm thể hiện tốt nhất sẽ được biểu diễn trong nhà hát của trường, có cả giáo viên học sinh trong trường đến xem.
Sinh viên khoa Diễn xuất có thể không muốn biểu diễn trước đám đông nhưng đều muốn dành được vị trí số 1 để chứng minh thực lực của mình, lưu lại cho các vị giảng viên ấn tượng tốt, dù sao giảng viên của Học viện Điện ảnh cũng quen thân với giới diễn viên, mỗi người đều có nhiều nhân mạch và tài nguyên lớn trong nghề, nếu được đánh giá cao thì sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển sau này.
Nhóm An Gia Nguyệt tập hợp bốn, năm sinh viên có điểm đầu vào cao nhất nên họ không muốn bị so sánh với những sinh viên có điểm đầu vào thấp, dàn dựng và luyện tập tiết mục vô cùng chăm chỉ, cố gắng làm đến trăm phần trăm hoàn mỹ, để giáo viên không thể bắt lỗi.
Nhưng giáo viên nghiêm khắc luôn có thể tìm ra khuyết điểm: "Bầu không khí căng thẳng còn chưa đủ sao, Bao Dung, em diễn quá khô khan, đây là cảm xúc khi nhìn thấy người bị gϊếŧ à? Tìm chút cảm giác sợ hãi đi."
Bao Dung bị điểm danh sắc mặt khó coi, những sinh viên cùng nhóm cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt không hề thân thiết, mà mang hàm ý trách móc.
Cả nhóm dàn dựng và luyện tập tiết mục lâu như vậy, nếu chỉ bởi vì một người mà không giành được vị trí đứng đầu thì thật sự quá uổng phí công sức.
"Xin lỗi cô Cao, tối hôm qua em không nghỉ ngơi tốt..." Bao Dung biện giải.
An Gia Nguyệt liếc nhìn cô, trong lòng thầm thương tiếc nửa giây.
Ngu ngốc như bò.
Học một kỳ trong khoa Diễn xuất rồi còn không biết Cao lão sư ghét nhất điều gì à?
Đúng như dự đoán, Cao lão sư trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc tỏ ra bực tức, lên giọng giáo huấn: "Không nghỉ ngơi tốt? Tháng trước tôi phải chuẩn bị kịch nói chỉ ngủ ba tiếng một ngày, vẫn xuất sắc hoàn thành nó, em mới mười mấy tuổi, lẽ nào chẳng đủ tinh lực bằng bà cô già bốn mươi tuổi sao? Đừng kiếm cớ cho việc lười biếng, không có năng khiếu còn không nỗ lực thì đến học cái gì ở khoa Diễn xuất!"
Bao Dung từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, chưa bao giờ bị mắng đến không nể mặt mũi như thế trước mặt mọi người, viền mắt đỏ hoe, che mặt quay người chạy khỏi phòng học.
"Nặng lời một chút đã không chịu được, thật là, bây giờ không mắng tỉnh tương lai vào đoàn nghe đạo diễn mắng còn diễn thế nào được." Cao lão sư căn bản không có ý an ủi.
Những học sinh khác thấy giáo viên nổi nóng đều câm như hến, không dám nói lời nào.
Cứ tiến thoái lưỡng nan như thế cũng không phải biện pháp, An Gia Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Cao lão sư, chúng em cũng có trách nhiệm, không nhìn ra Bao Dung diễn không tốt ở chỗ nào, bản thân bạn ấy cũng nhìn không ra, suy cho cùng vẫn là trình độ đánh giá của chúng em không cao, cô có thể nói cụ thể những điểm thiếu sót của chúng em không ạ? Chúng em thật sự rất muốn trình diễn tốt vở kịch này, cho dù không được lên sân khấu cũng không sao, chỉ cần có tiến bộ sẽ không uổng công dàn dựng."
Nghe hết những lời này, sắc mặt của Cao Lăng quả nhiên tốt hơn nhiều, không hung ác giống như quỷ dạ xoa nữa. Bạn học cùng nhóm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía An Gia Nguyệt.
"Ừm, các em nghĩ vậy là tốt, kỳ thực tất cả sắp xếp cũng hợp lý rồi, chủ yếu có một số chi tiết nhỏ..."
Cao lão sư thao thao bất tuyệt nhận xét gần nửa tiếng, An Gia Nguyệt đứng trên sân khấu đến nỗi đau cả chân, giả bộ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một vài câu hỏi, lại hỏi thêm mấy vấn đề để giáo viên có cơ hội thể hiện trình độ, thậm chí nhận xét xong trên mặt còn nở nụ cười.
"Ra ngoài chờ tin tức nhé, nhóm các em vẫn có hy vọng chiến thắng lớn nhất."
An Gia Nguyệt dẫn mọi người cùng nhau cúi đầu: "Cảm ơn Cao lão sư."
Rời khỏi nhà hát đi tới phòng học dự bị mọi người để đồ trước khi lên sân khấu, Bao Dung vẫn còn đang khóc, lông mi cũng sụp xuống rồi, thấy bọn họ tiến vào, khóc càng lớn hơn: "Xin lỗi,... là tớ liên lụy mọi người."
An Gia Nguyệt lấy giấy ăn trong túi đưa cho nàng: "Không sao, chúng tôi không trách cậu."
Bao Dung ngừng khóc, chuyển đề tài: "Gia Nguyệt, cậu cũng phải nói lời xin lỗi đi, hai chúng ta đều có trách nhiệm, nên dành thời gian nhiều hơn để dàn dựng và luyện tập cùng mọi người."
An Gia Nguyệt bật cười.
Thủ đoạn kéo cậu xuống nước này cũng quá mức sứt sẹo, vô cùng ngu ngốc.
Những bạn học khác cũng không nhìn nổi: "Bao Dung, cô giáo phê bình cậu, Gia Nguyệt vẫn luôn được cô khen ngợi, chịu trách nhiệm cái gì?
"Người ta không còn cách nào khác mới phải đi làm thêm, không phải không muốn dàn dựng và luyện tập cùng mọi người. Tối hôm qua cậu đi bar mà bỏ luyện tập, sao giờ lại nói cậu ấy..."
"Hơn nữa vừa rồi Gia Nguyệt còn ở trước mặt giáo viên nói giúp cậu đấy, cậu nên cảm ơn cậu ấy mới đúng."
Bao Dung trợn mắt, thay đổi dáng vẻ khóc sướt mướt thành hung hãn chửi ầm lên: "Các cậu giúp hắn mắng tôi? Trước đó ai đố kị hắn không dàn dựng và luyện tập nhưng vẫn được biểu dương? Một đám hai mặt!"
Mấy người vừa nói chuyện quay qua nhìn nhau, nhất thời bầu không khí vô cùng lúng túng.
An Gia Nguyệt xem đủ trò hay, đứng ra hòa hoãn: "Không sao, buổi tối tớ không tham gia dàn dựng và luyện tập là tớ không đúng, nhưng quả thật tớ cũng hết cách rồi, lần sau tớ sẽ diễn nhân vật ít cảnh nhất, sẽ không ảnh hưởng nhiều khi diễn tập, lần này rất xin lỗi, xin lỗi."
Đã nói đến mức này, những bạn học khác trước đây phàn nàn cũng bị cậu thuyết phục: "Chúng tớ mới phải nói lời xin lỗi, cậu là người đứng đầu, so với chúng tớ giỏi hơn là chuyện bình thường, chúng tớ không nên nói cậu như vậy."
"Đúng, Gia Nguyệt, cậu nên diễn cái gì thì diễn cái đó, nhóm mình nếu không có cậu thì chút hi vọng lên sân khấu cũng sẽ không có."
"Trước đây ít tiếp xúc với cậu, không biết cậu thế nào nên có nói vài lời khó nghe, cậu đừng để trong lòng nhé, sau này vẫn là bạn bè."
An Gia Nguyệt thầm đảo mắt trong lòng.
Ai muốn làm bạn bè với kẻ hai mặt như mấy người.
"Cám ơn mọi người đã coi tớ là bạn." Viền mắt cậu ửng đỏ, "Điều kiện gia đình tớ không tốt, vẫn luôn ngại trèo cao không dám làm quen với các cậu..."
Thực ra cậu cũng chẳng thích tranh thủ sự đồng cảm, nhưng chuyện trên đời vẫn luôn như vậy, ngoài miệng cậu không kể khổ, sẽ chẳng có ai thương hại cậu.
Quả nhiên, những người khác nhất thời cảm thấy thương xót cho cậu, lần lượt tiến lên an ủi, Bao Dung tức giận sắp chết.
An Gia Nguyệt tượng trưng lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại, cười yếu ớt với cô: "Bao Dung, tớ biết cậu muốn diễn tốt vở kịch này, mục tiêu của mọi người giống nhau, đừng vì một chút hiểu lầm mà cãi nhau được không? Nhóm mình cũng không thể thiếu cậu, mọi người nói đúng không?"
Những người còn lại nể mặt cậu cũng bỏ qua chuyện này, gật đầu tán thành.
Bao Dung cuối cùng trước sức ép của mọi người cũng đi xuống một bậc: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ mong diễn vở kịch này thật tốt, không phải nhằm vào Gia Nguyệt."
****************
Tác giả có lời:
Nguyệt Nguyệt dạy mọi người cách chỉnh những bạn học đầy tâm cơ!
(( Kiêu hãnh và định kiến), bộ phim tình cảm kinh điển nhất, xem xong không cần nói nhiều.
Trích dẫn nguyên văn lời thoại: "Nhưng chuyện trên đời vẫn luôn như vậy, ngoài miệng cậu không kể khổ, sẽ chẳng có ai thương hại cậu."
Đây nói về phiên bản điện ảnh, cá nhân tôi kỳ thực yêu thích yêu thích phiên bản truyền hình năm 95 hơn.)
***************
Chương này ngắn quá!:))