Giang Thánh Tu nghe được đáp án khiến anh an tâm, gật gật đầu nói: “Anh sẽ mua quà về cho”. Nghĩ rằng anh mang quà về là an ủi cô tốt nhất.
Cô lại không muốn anh mua quà.....
Lục Tâm Đồng buồn bã ăn cơm, nghĩ tới anh ba ngày sau mới trở về, nghĩa là anh không có ở nhà, ba ngày nay cô phải làm cái gì? Giống ngày thường cũng giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa sao? Mặc dù cô ở một mình không có vấn đề, nhưng, từ khi cô làm vợ, mỗi ngày có thói quen chờ anh tan tầm trở về, một ngày không thấy anh, cô khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Nghĩ đến anh phải đi công tác ba ngày, cô đã cảm thấy thật là dài đăng đẳng....
Lục Tâm Đồng ở nhà sau khi Giang Thánh Tu đi Cao Hùng, hôm sau liền cùng hàng xóm đi tham gia hai ngày du lịch ở Cao Hùng.
Kỳ thực cô vốn là không có ý định tới Cao Hùng, nhưng cô ba ngày nay đều rảnh rỗi, hơn nữa nhóm các bà vợ hàng xóm vẫn giựt dây cô, cho nên ngày hôm qua cô liền đăng ký tham gia.
Lúc này, đã là mười giờ tối, cô ở tại cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya, đem theo thức ăn bước ra khỏi cánh cửa tự động.
Ăn khuya này vốn là cô mua giúp nhóm bà vợ hàng xóm, hiện tại cũng trễ rồi, ban ngày trên xe du lịch cô vội vàng cho bánh quy, thức uống, còn giúp đỡ chăm sóc trẻ em, đã muốn đủ mệt rồi, thật sự rất không muốn ra khỏi cửa, nhưng các bà vợ hàng xóm muốn xem ti vi, cầu xin cô đi mua, còn nói phần ăn của cô các cô ấy mời, cô không tiện từ chối, đành phải ra ngoài dạo mát rồi.
Vừa đi vừa nghĩ Giang Thánh Tu không biết chuyện cô đến Cao Hùng, hẳn là muốn cùng anh nói một tiếng, nhưng cô bình thường không có thói quen liên lạc với anh, căn bản là không biết số điện thoại của anh.
Mà anh sau khi đi công tác cũng không có gọi về nhà báo bình an, cô không có cơ hội cùng anh nói chuyện, có điều cô chỉ nghĩ ở Cao Hùng một đêm rồi trở về nhà, chắc là không có vấn đề gì đi!
Mới nghĩ như vậy, đang trên đường quay về khách sạn, đi ngang qua con phố không có cửa hàng thì cô đột nhiên bị vài thiếu niên tóc vàng nhìn không tốt vây quanh, cô nhịn xuống tiếng hét chói tai và hoảng sợ, giả ngu hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tiểu thư, bộ dáng cô lớn lên thật đẹp, cho ít tiền hoa hoa đi.” (sky: tiền hoa hoa là tiền gì, mình không biết, có bạn nào biết không???) Một người trong đó giống thiếu niên cầm đầu phách lối vươn tay ra, muốn nói cô đưa.
Lục Tâm Đồng nào dám lấy cứng đối cứng theo chân đám người kia, bọn họ muốn tiền, cho bọn hắn liền xong thôi, nhưng hỏng là cô chỉ đem tiền mua đồ ăn khuya, tất cả đều dùng hết rồi. “Tiền của ta đều dùng mua để mua đồ ăn rồi.... Không bằng những cái này các ngươi ăn đi?” Cô đưa ra cái bao đựng thức ăn, trừ cái đó ra, cô không có cách khác.
“Muốn dùng thức ăn đuổi chúng ta? Cô xem chúng ta như lũ ngốc à, đàn bà thúi!” Tên thiếu niên rõ ràng nổi giận mà đẩy cô một cái.
Lục Tâm Đồng bị dùng sức đẩy, lảo đảo mà lui mấy bước, bị một người thiếu niên phía sau chăn lại ôm, cô bị hù dọa cùng sợ hãi, vội vàng giãy giụa- thoát ra khỏi hắn, lại lập tức bị thiếu niên đối diện nắm được cằm.
“Xin lỗi cho ta! Vì để chứng minh cô có thành ý xin lỗi, cùng theo chúng ta đi ăn khuya!”
“Ta đã kết hôn rồi....” Rõ ràng ánh mắt thiếu niên này rất dâʍ ɭσạи làm cho cô nhìn rất không thoải mái, nếu như còn phải theo chân bọn họ đi ăn khuya, cô chỉ còn cách tự bảo vệ mình bằng cách kéo dài thời gian, đợi chút xem có người đến cứu cô hay không.
Chương 3
“Kết hôn? Cô lại đang đùa giỡn chúng tôi hả? Nhìn thế nào cô cũng chỉ có 20 tuổi!”“Ta thực sự đã kết hôn rồi.” Cô làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh nói: “Ta thực sự không thể đi ăn khuya với các ngươi, để cho chồng ta biết được thì không hay”.
Nghe vậy, đám thiếu niên liền cười ha hả, cười đến mức cô cảm thấy sợ hãi.
“Kết hôn rồi mới tốt, càng là người đàn bà có kinh nghiệm phong phú rồi....” Thiếu niên nháy mắt, những người khác bắt được hai cánh tay của cô, muốn đem cô mang đi.
“Buông tay, thả ta ra! Cứu mạng a!” Lục Tâm Đồng buông tay, túi đồ to trên tay rơi
xuống đất. Cô không thể giả bộ bình tĩnh nữa, cô sợ mình bị mang đi, hôm sau bị lăng nhục rồi chết ở một nơi không biết tên, cô sợ hãi liền lớn tiếng gọi to, bất cứ giá nào cũng phải hô to lên, sợ tới mức mau khóc.
Giang Thánh Tu đến Cao Hùng công tác, đã đi xuống ở tại khách sạn vùng lân cận, tại cửa hàng tiện lợi mua gói thuốc, đang trên đường trở về, nghe được tiếng kêu cứu, phát hiện thiếu niên bất lương đang cưỡng ép một người con gái đơn độc, mà cô gái kia đúng là vợ của anh, đây là có chuyện gì, cô sao có thể ở tại Cao Hùng? “Cô ấy là vợ của ta, buông cổ ra!” Anh không có thời gian suy nghĩ, bắt được cánh tay của cô, đem cô bảo vệ ở phía sau.
Sau khi được cứu, Lục Tâm Đồng chưa bình tĩnh lại chớp mắt nhìn, không nghĩ tới có người tốt tới cứu cô, không ngờ lại là chồng của cô.... Cao Hùng lớn như vậy, thật quá trùng hợp! Cô thực sự rất may mắn có thể gặp được anh, thực sự, cô thực sự bị dọa đến muốn khóc to rồi.
“Ồ, chồng cô tới cứu cô rồi hả! Phải bao nhiêu tiền mới có thể chuộc người về nhỉ?” Thiếu niên thủ lĩnh chưa có nếm được lợi lộc, ỷ vào nhiều người muốn hϊếp người.
“Ta báo cảnh sát rồi!” Đôi mắt Giang Thánh Tu trầm xuống, gặp nguy không loạn nói.
“Ít gạt người đi!” Đám thiếu niên cười ha ha không tin.
“Chính ta thấy trước mặt các ngươi lôi lôi kéo kéo, liền lập tức báo cảnh sát, cảnh sát lập tức tới ngay.” Giang Thánh Tu đương nhiên là lừa gạt bọn hắn, anh nào có báo cảnh sát, nhưng nếu như có thể không cần tốn nhiều sức mà đuổi đi bọn chúng, nói dối một lần có làm sao? Anh là một người văn minh, anh không thích đánh nhau.
Đám thiếu niên thật đúng là bị hù dọa, bọn họ sợ sẽ bị cảnh sát bắt được sẽ bị nhà trường đuổi học, hiểu rõ thời thế, sờ sờ mũi chuẩn bị chạy, chỉ còn một gã thiếu niên muốn chạy đến đánh phủ đầu níu lấy cổ áo, không trốn thoát.
“Ngươi cái tên này ta không tha cho ngươi....” Hại hắn cũng sợ hãi! Hắn chưa từng chịu qua loại sỉ nhục này, bỏ rơi anh em, hắn nổi nóng hăm dọa ầm ĩ hướng Giang Thánh Tu đánh tới.
Thật là, anh ghét nhất phải đánh nhau. Giang Thánh Tu nhanh nhẹn mà tránh đòn, ung dung mà đánh lại dưới cằm hắn một quyền.
Gã thiếu niên rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại liều lĩnh đánh loạn xạ một trận, cuối cùng đương nhiên là hai mắt đều bầm tím.
Lục Tâm Đồng lo lắng ở một bên nhìn Giang Thánh Tu đánh nhau, cầu nguyện cho anh không bị thương, không có phát hiện một gã thiếu niên khác muốn đánh lén cô, từ phía sau cô ghìm chặt cổ của cô. “Đại ca, em bắt được người....”
Giang Thánh Tu bởi vì lo lắng nhìn về phía cô, phân tâm nên bị đánh một quyền, trong miệng nếm được mùi máu tươi.
Lục Tâm Đồng thấy thế, sợ hãi mình sẽ trở thành gánh nặng của anh, Tâm Đồng liền cắn mạnh lên cánh tay đang ghìm cổ cô.
Gã thiếu niên đau đớn phải la to, đuổi cô đi còn không kịp, làm sao nghĩ muốn sẽ tiếp tục cưỡng ép cô.
Giang Thánh Tu thấy cô bỏ chạy rồi, vội vàng chạy về hướng cô, thề lần này tuyệt đối phải đem cô bảo vệ tốt, có trời mới biết lúc anh thấy cô bị cưỡng ép thì trong đầu trống rỗng mấy giây, mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, thật may là cô không có việc gì, cô mảnh mai như vậy cũng không chịu nổi một cú đánh nha.
Lục Tâm Đồng thấy anh hướng về phía mình chạy tới, lại liếc thấy gã thiếu niên thủ lĩnh kia rõ ràng từ phía đầu xe máy cầm cây gậy đánh cầu nghĩ muốn tập kích anh, cô hô lớn: “Coi chừng đằng sau!”
Giang Thánh Tu xoay người, đánh lén tới quá đột ngột, anh có chút không né kịp.
Lục Tâm Đồng lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy trên mặt đất có túi to đựng thức ăn, cầm túi đồ ăn nóng đập tới - “Oa! Bỏng chết rồi, bỏng chết rồi!” Gã thiếu niên còn chưa kịp vung gập liền kêu thê thảm như quỷ.