Dường như cô nhận ra có người đang nhìn, cô lúng túng mở mắt ra, đập vào tầm mắt cô đúng là Giang Thánh Tu, bày ra khuôn mặt khôi ngô, không biết tại sao tim cô lại nhảy lung tung. Cô khẩn trương mà đứng lên, nhưng lại quên chính mình đang mang giày cao gót, lảo đảo trượt một cái.
Giang Thánh Tu nhanh nhẹn đỡ lấy cô, đè lại bả vai của cô, nhíu mày lại, dường như đang trách cô rất không chú ý cẩn thận.
“Anh đã trở lại....” Cô cười yếu ớt, tim vẫn đập rất nhanh, có lẽ là bởi vì.... cô thiếu chút nữa té ngã.
Giang Thánh Tu chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng ánh mắt hoảng sợ vẫn không rời khỏi cô.
Từ xa nhìn cô giống như một tinh linh, lại gần nhìn cô, dưới sự phụ trợ của bộ lễ phục màu bạc, nước da trắng như tuyết của cô càng thêm óng ánh trong suốt, làm cổ họng anh nóng lên, không hề nghĩ ngợi mà mở miệng nói: “Em mặc như vậy nhìn rất đẹp.”
Lục Tâm Đồng e lệ rụt rè, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, hưng phấn khác thường đem hai bộ lễ phục khác đưa cho anh. “Vậy cái này cùng cái này được không? Anh cũng sẽ cảm thấy nhìn đẹp sao?”
“Đều xinh đẹp.” Giang Thánh Tu thật bất ngờ mình khen ngợi có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, làm cho anh vốn là gắng gượng tới giúp cô chọn lễ phục, tâm tình không hiểu sao mà tốt lên.
“Đều xinh đẹp?” Anh là trả lời cho có lệ với cô sao? Thấy cô lộ ra vẻ thất vọng, Giang Thánh Tu càng không hiểu lòng của con gái, nói đều xinh đẹp không tốt sao? “Nếu thích tất cả thì mua đi, dù sao em mặc vào nhất định đều nhìn rất đẹp.”
Lục Tâm Đồng thấy anh nói nghiêm túc như vậy, giọng điệu còn tăng mạnh, cô bỗng nhiên hiểu, từ xinh đẹp anh nói chắc là ca ngợi rồi. Mặt cô trong nháy mắt nóng lên, cô cúi thấp không dám nhìn anh.
“Anh muốn đi tính tiền, em có muốn đem lễ phục đi thay hay không?”
“Vâng, vâng...” Gương mặt của Lục Tâm Đồng đang hồng, lấy thật nhanh tốc độ chạy vào phòng thay quần áo.
Chỉ nói là cô mặc vào nhìn rất đẹp thôi, có cần phải khoa trương chạy đi như vậy không? Giang Thánh Tu cảm thấy cô rất thú vị, khóe môi chậm rãi giơ lên.
“Thưa ngài, bạn gái của ngài đáng yêu như vậy, ngài nhất định rất thích cô ấy đi!” Nhân viên phục vụ đứng một bên, đều nhanh bị tia chớp vô địch của bọn họ làm cho mù.
Yêu? Giang Thánh Tu sửng sốt, nhìn chằm chằm theo hướng phòng thay đồ. Với anh mà nói, điều quan trọng đầu tiên là anh yêu, nhưng anh đối với cô không thể cũng không nên có cảm giác động tâm, hơn nữa anh cá tính lạnh lùng, càng yêu thích cô gái hoạt bát, nhiệt tình, mà cô ấy cũng không phải là người tình lý tưởng của anh, anh làm sao có thể sẽ yêu cô ấy... (Sky: sau này mới biết... không gì là không thể xảy ra ...)
Chẳng qua là anh muốn mẹ an tâm nên mới lấy cô về làm vợ mà thôi...
Rất nhanh đã tới ngày cưới, sau khi hết yến tiệc, cô dâu chú rể đi thẳng về nhà mới nghỉ ngơi, cũng chính là nhà Giang Thánh Tu mua ở bên ngoài.
Trong phòng tân hôn, Lục Tâm Đồng cúi đầu nhìn bộ áo ngủ trên người, còn có mông cô đang ngồi trên giường lớn, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải?
Thời gian một tháng đã qua rồi, thời gian này mọi người trong nhà họ Giang đối với cô rất tốt, chú Giang, dì Giang giúp cô lo mọi việc khi cha mẹ qua đời, giúp cô sắp xếp hôn lễ, làm cho cô có rất nhiều việc để làm, bề bộn đến nỗi không có thời gian đau lòng, cũng không có tâm tình lo lắng có thể thích ứng hay không.
Nói thật, cho dù cho cô thời gian ba tháng, cô vẫn là không có biện pháp thích ứng được, cho nên đối diện với hôn nhân cô nên lạc quan một chút.
Chỉ là một tháng nay, Giang Thánh Tu lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, trừ có lần đó theo cô chọn lễ phục ra, anh bận bịu công việc cả ngày, để cho một mình cô cùng người nhà anh chuẩn bị hôn lễ, dường như anh không muốn cùng cô kết hôn, ngày đó anh nói với cô “Em mặc như vậy nhìn đẹp lắm” chắc anh đã quên rồi....
Không, cô phải phấn khởi lên, hôm nay là ngày mà cô kết hôn!
Lục Tâm Đồng vì chính mình động viên, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào... ào..., làm cho mặt cô không tự chủ mà nóng lên. Hôm nay cô mặc là bộ đồ ngủ màu trắng hoa văn nhỏ rất bảo thủ, trước ngực cúc áo rất nhiều, muốn cởi ra rất phiền toái....
Ai da, cô nghĩ cái gì mà cới với không cởi chứ, chỉ biết càng nghĩ càng thêm khẩn trương lúng túng.
Làm sao bây giờ, tim cô đập thật là nhanh....
“Ta phải bình tĩnh một chút...” Lục Tâm Đồng học lễ nghi người Nhật Bản quỳ gối ở trên giường, muốn cho tâm tình trong lòng bình ổn chút.
“Em đang nói cái gì?”
Hù dọa! Anh là xuất hiện từ khi nào? Lục Tâm Đồng vừa thấy Giang Thánh Tu đứng ở bên giường, vội vã lắc đầu nói: “Không, ta không nói gì”.
Giang Thánh Tu từ trên cao nhìn cô, anh vừa mới tắm xong, thay đồ ngủ màu xám, tóc còn ẩm ướt, gợi cảm chết người.
Lúc này người vợ nhu thuận mới cưới của anh đang quỳ gối ở trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu trắng hoa văn nhỏ càng làm cho cô thanh tú trong sáng, tóc dài tự nhiên rơi trước ngực, theo bộ ngực nhô lên buộc vòng quanh đường cong mê người, làm bụng dưới anh căng lên.
Cô vợ nhỏ này của anh cũng ngon miệng giống một tiểu bạch thỏ nhỉ....
Giang Thánh Tu đột nhiên cảm thấy cô có điểm không giống trước, là bởi vì kết hôn nên có hương vị nữ nhân hơn sao? Hay là do ánh trăng ngoài cửa sổ kia đang nhàn nhạt chiếu trên người cô, anh mới có thể cho rằng cô đặc biệt xinh đẹp. Một tháng qua, cùng cô gặp mặt không quá 10 lần, ngoại trừ lần đó theo cô chọn lễ phục ra, hầu như chưa từng cùng cô đơn độc ở chung qua.
Anh ngồi lên giường, ngồi bên cạnh cô, nhịn không được đưa tay muốn đυ.ng chạm vào cô.
Lục Tâm Đồng nén lại hoảng sợ, hướng bên cạnh co rụt lại.
Giang Thánh Tu bực mình nheo lại đôi mắt anh tuấn, thật sự nói rất thẳng thắn. “Em dự định đêm nay cũng không để cho anh chạm vào sao? Không làʍ t̠ìиɦ như thế nào sinh con được?”
Làm, làm.... Lục Tâm Đồng chợt đỏ mặt, chữ thứ hai giống như là bí mật không thể nói, cô chỉ mới ở trong lòng nghĩ đến mà đã cứng lưỡi rồi, sao anh có thể dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy mà nói với cô, rất xấu hổ đi.
“Em, em chỉ là rất khẩn trương....” Cô xấu hổ nói.
Giang Thánh Tu nhíu mày, anh cũng không chán ghét câu trả lời này. “Em chưa từng có bạn trai sao?”
Lục Tâm Đồng mạnh mẽ lắc đầu. “Không có...” Nói xong, cô lén lút ngắm anh, liếc thấy anh nở nụ cười, khóe môi hơi giương lên, cười có chút tà khí lại vừa mê người, hại nai con trong lòng nàng chạy loạn.
Từ độc thân đến kết hôn chỉ có một tháng, cô từ trước đến nay không có cùng con trai nắm tay qua, lại phải cùng người đàn ông này sinh con, biến hóa cực lớn như vậy, vào giờ khắc này càng khiến cô cảm nhận được rõ ràng.
Mà anh lúc nào cũng làm cho cô tâm tình kích động, tim đập dồn dập, đối với chính cô mà nói thì anh rất đặc biệt, hiện tại hai người lại vừa kết hôn, anh thành chồng của cô, cô tự thuyết phục bản thân, cùng chồng cô phát sinh quan hệ thân mật cũng là chuyện đương nhiên.
“Không có sao?” Giang Thánh Tu thấp giọng nói, càng dựa sát vào cô.
Vợ của anh chưa từng có bạn trai, nghĩa là anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô. Anh không có quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng người đàn ông nào không hy vọng vợ mình còn thuần khiết? Anh không phải trường hợp ngoại lệ.
Anh nghĩ, nói không chừng cô cũng chưa từng bị con trai nắm tay đi.....Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô có thói quen bị anh đυ.ng chạm, chờ cô ấy thích ứng rồi sẽ trở tay không kịp một ngụm ăn luôn cô, dù sao đêm còn dài, anh sẽ không bỏ qua cô.
Lục Tâm Đồng còn tưởng rằng anh muốn đối với cô làm cái gì nữa, không nghĩ tới anh chẳng qua là nắm tay cô mà thôi, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô tưởng rằng tay anh cũng giống như người của anh rất lạnh lẽo, nhưng không ngờ nó vô cùng ấm áp, lại to lớn, có thể bao trùm toàn bộ tay cô, làm cho cô cảm thấy thực an tâm.