If you come back to me.
Từng bị anh phản bội làm sao em tin tưởng
Anh sẽ không để cho em khóc.
Phạm Ấu Hâm hít sâu. Cô cố gắng tắt kênh radio đi, bên trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa.
Tất nhiên là dì cả không muốn cháu ngoại gái của mình sống một cách yên ổn. Ngày hôm sau, các cô con gái Phạm gia sắp xếp lại tất cả công việc, dự định lái xe đến suối nước nóng Dương Minh Sơn tắm suối nước nóng ăn rau dại, dì cả lại đến chơi vào lúc sáng sớm.
Mục đích đến chơi của bà lại làm cho các cô con gái Phạm gia trợn mắt há hốc mồm.
“Chị cả, ý chị là sẽ tìm cho Tiểu Ấu hôn sự khác à?” Mẹ Phạm ngạc nhiên hỏi.
Dì cả gật đầu chắc chắn: “Cái gì gọi là cái cũ không đi, cái mới không tới. Lần này chị nhất định sẽ giúp con bé tìm một người đàn ông tốt, để cho nó quên cái tên lòng lang dạ sói kia.”
Mẹ Phạm không thể không bái phục “dịch vụ” mai mối rất có hiệu quả của chị gái: “Nhưng mà em thấy Tiểu Ấu ly hôn chưa được một tuần lại đi tìm bạn trai mới, khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu.”
Dì cả cười nhạt: “Có gì mà không hay chứ? Sao em lại có ý nghĩ đó? Tương lai Tiểu Ấu là quan trọng nhất, em muốn nó sống cô đơn đến già hay sao?”
Con gái thứ hai Phạm gia lạnh giọng nói chen vào: “Tiểu Ấu còn có con và chị cả mà.”
Dì cả dùng ánh mắt sắc bén quét qua một vòng. Trong nhà họ Phạm chỉ có con gái thứ hai là khó tính nhất, cho tới bây giờ vẫn không cổ động việc thân cận của bà.
"Hả? Đợi đến khi các người lập gia đình xong đều bận rộn vất vả, không tự lo nổi mình, thì sao có thể để ý đến con bé được nữa?
“Chúng con sẽ không.”
“Khó nói lắm.”
Phậm Tư Hâm thật muốn giội một chậu nước lạnh lên người dì cả mà, trực tiếp làm cho Tiểu Ấu ly hôn không thành công, chỉ là chị em sinh đôi nhưng đêm qua cô cũng hiểu được, Tiểu Ấu sẽ cố gắng bổ sung thêm thủ tục ly hôn, không cần quấy rầy đến mẹ và chị cả nữa.
“Dì cả, dì không thể để cho Tiểu Ấu nghĩ ngơi một thời gian rồi hãy nói có được không?” Phạm Tư Hâm tức giận.
“Muốn rèn sắt phải rèn khi còn nóng. Còn con nữa? Khi nào thì đồng ý cùng dì sắp xếp đi gặp bạn trai đây?”
Phạm Tư Hâm lắc đầu không dám lên tiếng nữa. Dì cả ra đòn sát thủ đúng là biện pháp hay.
Phạm Ấu Hâm xoa xoa huyệt thái dương. Cả đêm qua cô không thể ngủ ngon, lúc này đầu cô đau như muốn nổ tung ra.
“Được, con đồng ý.”
“ Tiểu Ấu?” Cả nhà kêu lên sợ hãi.
Cô mệt mỏi nói với dì cả: “Tất cả đều do dì cả quyết định.”
Sau khi dì cả đạt được đồng ý của bên liên quan, lập tức vui vẻ rời khỏi Phạm gia.
Phạm Hâm lo lắng nhìn em gái: “Tiểu Ấu, em xác định sao?”
Phạm Ấu Hâm thở dài: “Chỉ cần để cho dì cả yên tĩnh một chút, cái gì em cũng đồng ý.”
Cả nhà đồng ý mà cười tươi.
“Xuất phát thôi.”
Mẹ Phạm ra lệnh một tiếng, cả nhà đều đi ra cửa. Hiển nhiên sáng sớm quấy rầy sự yên tĩnh của Phạm gia không chỉ có dì cả mà còn một người nữa.
Mẹ Phạm trừng mắt nhìn con rể “trước” đang đứng trước mặt.
“Mẹ, sớm.” Hạng Tĩnh Thần tháo kính râm xuống, lịch sự chào hỏi.
Mẹ Phạm thở dài. Bà luôn yêu thích đứa con rể này, đến khi Ấu Hâm đem tin tức ly hôn về nói cho bà biết. “Cậu có thể đổi cách xưng hô lại.”
Hạng Tĩnh Thần mỉm cười: “Mẹ, cái này không cần thiết.”
“Hạng Tĩnh Thần!” Phạm Ấu Hâm lao tới, ngăn cản Hạng Tĩnh Thần tuyên bố tin tức việc ly hôn không thành công. “Anh đến nhà của tôi làm gì?”
Anh luôn duy trì nụ cười ôn nhu: “Anh đến đón em đi làm.”
Phạm Ấu Hâm khoanh tay lại, lạnh lùng trả lời: “Tạm thời tôi rời khỏi nơi công tác rồi.”
“Không tính.”
“Cái gì mà không tính? Ngày hôm qua tôi đã bàn giao công việc với anh rồi mà không phải sao?”
“Khách hàng của em anh không quen.”
“Dù sao anh vẫn là người thiết kế, có gì mà gọi là không quen? Tôi chỉ là người phụ trách thiết kế không gian, có khó như vậy sao?”
Hạng Tĩnh Thần làm ra vẻ vô tội nhún nhún vai: “Khách hàng của em thật sự là anh không quen.”
“Anh, anh da mặt thật dày.” Cô há hốc mồm, tức giận muốn hét chói tai lên.
Mẹ Phạm đứng bên ngoài quan sát cảm thấy có sự kì lạ. Có thể Ấu Hâm đã hiểu lầm rồi sao? Ánh mắt của người đàn ông này rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống như người bị sai lầm chút nào.
“Tiểu Ấu, công việc của con vẫn chưa kết thúc sao?” Mẹ Phạm mở miệng hỏi.
Phạm Ấu Hâm hừ lạnh, tức giận không muốn nhìn người đàn ông trước mắt này: “Có người không tiếp nhận sổ kế toán, làm sao con có thể chứ?”
Mẹ Pham xoa lưng con gái: “Trước tiên con cùng Tĩnh Thần về công ty xử lý công việc đi, hôm khác chúng ta có thể đến Dương Minh Sơn mà.”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu phản đối: “Con không cần đâu.”
“Ngoan.”
“Mẹ…..”
Chỉ là ánh mắt của mẹ và các chị gái đều có ý đồng ý, cô chỉ còn cách cầm túi xách của mình, không cam tâm tình nguyện bước lên xe anh.
Xe thuận lợi chạy vào làn xe.
Xe như chủ nhân của nó, màu đen BMW735 luôn giữ vững khí phách. Đây là từ sau khi ly hôn, cô ngồi xe của anh.
“Cô ta có ngồi ở vị trí này không?” Cô chỉ chỉ chỗ ngồi dưới mông mình, nhỏ giọng mỉa mai.
“Có.”
Tim Phạm Ấu Hâm như thắt lại: “Anh rất thành thật.”
"Điều đó không có bất kỳ ý nghĩa gì."
“Đối với tôi, đó chỉ là một ý nghĩa.”
Ngoài cửa sổ xe, đừng phố quen thuộc lướt qua nhanh.
Cảnh tượng giống nhau, nhưng tâm tình lại khác nhau. Mũi cô cay cay, hốc mắt hàm chứa nước mắt, có nguy cơ tan vỡ bất cứ lúc nào.
Cô hít thật sâu. Cố lên Ấu Hâm!
“Tôi biết cô ta sao?”
“Biết.”
Phạm Ấu Hâm lấy tay chống vào cửa kính xe, lòng bàn tay để trên trán. Tay trái nắm chặt đùi phải. Cô không muốn hỏi, sự thật vẫn là sự thật, tim cô cũng đã chết, lý trí cô càng muốn cố gắng quên đi, không nên tìm tòi tra cứu tất cả…… “Là ai?”
“Em không cần biết.”
Tay cô run rẩy kiềm nén nước mắt: “Không nở để cho tình nhân bị phơi bày sao? Yên tâm, tôi không đả kích chuyện người khác đâu.”
“Bởi vì không phải cô ấy, cho nên em không cần biết.”
“Anh thích cô ta.”
“Anh yêu em.”
Không được khóc….
“A..A…Tôi cũng nhớ rõ là cô ta nói yêu anh.”
“Anh đối với cô ấy không có loại tình cảm này.”
“Ít nhất là anh thích cô ta.”
“Tùy em, nhìn tâm tình em không vui, anh chỉ muốn đi cùng em.”
Trên đời này có loại thuốc nào có thể quên được không? Để cho cô có thể quyên đi những kỉ niệm này, không cần nhớ những lời luôn khắc sâu trong đầu cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, níu chặt cô, cô phải dùng tất cả sức lực, mới có thể để cho cảm xúc trong lòng mình ổn định không sụp đổ được.
“Tôi không yêu anh nữa rồi.”
“Em giận anh”
“Đúng vậy, cho nên anh có thể giơ cao đánh khẽ, để cho tôi được tự do.”
Đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay người nhìn chăm chú vào vợ mình. “Anh không làm được.”
Phạm Ấu Hâm co người lại, cô dựa vào ghế ngồi như muốn né tránh. “Tùy anh, tôi sẽ đi, anh tuyệt đối sẽ không cản được.”
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của vợ mình, Hạng Tĩnh Thần không kiểm soát được lòng tràn đầy sợ hãi, anh đưa tay ra ôm vợ vào trong lòng, cằm đật lêи đỉиɦ đầu cô: “Đừng rời khỏi anh, Tiểu Hâm, anh yêu em.”
Rốt cuộc Phạm Ấu Hâm không thể kiềm nén được nước mắt lăn dài trên má cô. Cô vùng vẫy yếu ớt: “Buông ra.”
“Anh không buông, em hiểu lầm rồi, anh và Shelly không phải như em tưởng tượng loại quan hệ này đâu.”