Yokohama, một thành phố cảng nằm ở phía đông Kanagawa, là thành phố lớn thứ hai của Nhật Bản sau Tokyo, nhộn nhịp và xinh đẹp, giống như một thiếu nữ trưởng thành mỹ lệ dựa vào lan can và đưa ly rượu đỏ về phía bạn.
Dazai Osamu đưa tay ra, nhận lấy chiếc ly chân dài trong tay người phụ nữ, nhanh chóng và lịch sự đặt một nụ hôn nhẹ vào mu bàn tay trắng nõn nà của người phụ nữ nọ.
"Ôi! Quý cô xinh đẹp, ngài có biết không? Giây phút nhìn thấy ngài, tôi đã nhìn thấy cái chết của chính mình." Dazai nắm tay bà chủ đặt lên ngực mình, "Đó là vì con tim ngừng đập mà chết. - —Nhìn xem, nó đã ngừng đập rồi! Ngài có nguyện ý cùng tôi tuẫn tình không*? Chỉ đêm nay, sông Yokohama sẽ là điểm cuối cùng của chúng ta. ”
(*) Tuẫn tình: cùng tự tử vì tình
Do hành động đó, bà chủ không thể không đối diện với ánh mắt của Dazai Osamu, ánh mắt anh chân thành mà điềm tĩnh, như vực sâu vạn trượng, là bóng tối khiến con người ta mê đắm, một khi sa ngã thì không bao giờ thoát ra được.
Bà chủ nghe tiếng tim đập rộn ràng trong l*иg ngực, cố gắng bình tĩnh lại, dùng hết sức rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang nắm chặt của Dazai Osamu, bất mãn hừ một tiếng: "Bà đây mà tin lời của cậu có mà gặp quỷ. Thật là! Đây là lần thứ bảy trong tháng này cậu nắm tay những người phụ nữ khác nhau trong quán bar này và yêu cầu họ tuẫn tình cùng cậu! "
" À ... nghĩa là, trong một tháng, tại quán bar này, tôi đã bị từ chối tới bảy lần? ” Dazai Osamu khuấy viên đá trong ly, u sầu thở dài.
“Ai ngu mà đồng ý tuẫn tình với cậu chứ?!” Bà chủ đập mạnh chiếc ly xuống đất, Dazai Osamu nhanh tay bắt lấy đặt lại trên quầy, đứng dậy rời đi trước khi chiếc ly bất hạnh thứ hai bị đập vỡ.
Dazai đứng ở cửa ra vào vẫy vẫy tay, "Cảm ơn sự đón tiếp nồng nhiệt của ngài, lần gặp mặt sau hi vọng ngài sẽ suy xét đề nghị của tôi. Còn ghi nợ thì ngày mai sẽ có người thay tôi trả."
Gió đêm hơi lạnh, thổi bay hương rượu còn dư lại, Dazai Osamu quay đầu lại, biển hiệu quầy bar tên "Lupin" cùng ánh đèn neon màu đỏ làm nổi bật một nét đẹp xa xưa.
Trước đây, khi còn làm việc trong Mafia Cảng, anh thường đến quán bar này uống rượu với Sakunosuke Oda và Ango Sakaguchi.
Dazai Osamu cảm thấy đầu càng lúc càng đau, cả người càng thêm nặng nề, anh nghĩ có lẽ là do trúng gió lạnh sau khi uống rượu.
Anh vỗ vỗ mặt để làm mình tỉnh táo hơn, khi nhìn kỹ lại, anh đã vô tình đi đến cầu Cảng, đi về phía trước một đoạn là tới Mafia Cảng. Trên cầu có dấu vết của vụ đánh nhau, có vẻ là gần đây, thảo nào xung quanh thật yên tĩnh.
Bạn bè cũ của mình đều ở đó, có nên tới ngủ nhờ một đêm không? Dù sao, ngủ ở phòng giam của Mafia Cảng còn thoải mái hơn ngủ trên cầu nhiều.
“Quyết định vậy đi!” Dazai Osamu vui lên và đỡ lan can đi về phía trước.
"Rắc rắc!" Cây cầu đáng thương đã lâu năm không được tu sửa, lại vừa trải qua một chận chiến sống còn, cuối cùng cũng say good bye thế giới.
Một giây trước khi rớt xuống, Dazai Osamu nghĩ anh và Mafia Cảng đúng là khắc nhau.
Anh nhắm mắt lại, có lẽ điều hối tiếc duy nhất của anh ta là không thể chết cùng một cô gái xinh đẹp.
Trong giây tiếp theo, một đôi tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ vượt qua lan can và nắm lấy cổ tay Dazai Osamu ngay lúc anh sắp rơi xuống.
“Sự chân thành của tôi cuối cùng cũng khiến ông trời cảm động, nên để một thiên sứ xinh đẹp cùng tôi tuẫn tình ư?” Dazai Osamu mở mắt nhìn cô gái ngoại quốc tóc vàng đang ôm mình, có chút kinh ngạc thốt lên: “Cái này thật sự rất tuyệt! "
" Anh và tôi, đều sẽ không chết, còn có một bức thư quan trọng phải chính tay giao cho anh. "
Cô gái ghé trên thành cầu sắt nghiêm túc trả lời, chống khuỷu tay trái xuống đất. Tay phải nắm chặt cổ tay Dazai, dùng lực kéo mạnh, thành công kéo người lên.
Đứng trên mặt đất vũng chắc, Dazai Osamu hít một hơi thật sâu, chính thức nói lời cảm ơn với cô gái xinh đẹp như bước ra từ trong chuyện cổ tích này. Sức mạnh hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài yếu ớt, có chút giống Kenji, chẳng lẽ cũng có siêu năng lực?
Dazai Osamu nhìn đôi mắt xanh trong veo không chút tạp chất của cô gái, nở nụ cười thường ngày, "Thật tình cờ, nếu em đến muộn một chút, có lẽ tôi đã ngủ mãi mãi trong lòng sông Yokohama rồi! Một lực lượng bí ẩn nào đó đã định trước chúng ta sẽ gặp nhau. Nhưng cái này không quan trọng. Cô gái xinh đẹp, em có thể cho tôi biết tên của em? "
" Tôi là con rối chép tay tự động, tên Violet Evegarden. Chỉ cần cố chủ yêu cầu, tôi có thể đến bất cứ đâu." Làn gió buổi tối thổi đến làm chiếc váy Braji trắng như tuyết và chiếc băng đô màu đỏ thẫm của cô gái bay lên. Cô trả lời từng câu hỏi của Dazai Osamu một cách nghiêm túc, "Tôi đến Công ty Thám tử vũ trang theo địa chỉ cố chủ đưa cho. Ngài Edogawa của cơ quan trinh thám đoán rằng ngài đang ở gần đây, ngài Kunikida nói: “Chỉ cần nhìn thấy một người đàn ông sắp hoặc đang tự sát, nhìn qua có vẻ thiếu đánh, chính là Dazai Osamu.” "
Bị đồng nghiệp hình dung thành như vậy thật khiến người ta thất vọng buồn lòng mà ... Dazai Osamu ngẫm lại những gì mình đã làm và cảm thấy anh hình như, có vẻ, chắc là không có gì sai, "Vậy con rối chép tay tự động - Quý cô Violet, cô vừa nói có một bức thư tín quan trọng muốn gửi cho tôi?"
Violet lấy ra một bức thư được niêm phong bằng đất sét đỏ từ trong vali xách tay đưa cho Dazai Osamu.
Phần trên cùng của tờ giấy có in hoa văn vàng có nội dung là --
Thân gửi ngài Dazai:
Người dị thế có tài năng vô hạn, nếu bạn không quan tâm bạn sống ở đâu, nếu bạn quyết tâm từ bỏ cuộc sống của mình, nếu bạn đã sẵn sàng cứu vớt nhân loại, hãy sử dụng máu làm chìa khóa để mở ra con đường đến một thế giới khác và trở thành một trong số chúng tôi!
Chữ ký trên phong bì là của Chính phủ Thời gian, vì có niêm phong bằng mực dầu nên không thể đọc được nội dung trong thư.
"Phì! Quá trẻ trâu, Dazai - sama đây đã không còn là học sinh cấp ba nhiệt huyết mười sáu mười bảy tuổi."
Dazai Osamu cười nhạo, không thèm để ý mà vò phong thư nhét vào trong túi áo khoác. Đại khái là vì bảo vệ môi trường sinh thái của Yokohama nên mới không vứt nó ra đường.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh hỏi: "Quý cô Violet, xác nhận lại lần nữa, công việc của cô là chuyển thư chứ không phải ép người nhận chấp nhận yêu cầu chứ?"
Cô gái cầm chiếc vali xách tay màu nâu trông có vẻ nặng nề, gật đầu trả lời: "Đúng vậy, lựa chọn của người nhận không nằm trong phạm vi giao phó của cố chủ, nói cách khác, công việc của tôi đã hoàn thành. Bây giờ, xin cáo từ."
" Tốt rồi, nếu từ chối của tôi khiến không thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ thì không tốt lắm." Dazai vỗ nhẹ vào ngực của mình, vui vẻ đề nghị: "Hỡi quý cô xinh đẹp, nếu thời gian không vội, tôi có thể mời em một ly cà phê chứ, hương vị của quán cà phê dưới lầu Cơ quan thám tử cũng không tệ lắm?"
Violet xoay người, đối diện với Dazai Osamu, viên ngọc lục bảo giữa ngực lấp lánh sáng rọi, "Còn một chuyện này tôi chưa kịp nói, cố chủ ủy thác tôi đưa hai tin, một tin là cho ngài, một tin là đưa cho ngài Fukuzawa Yukichi. Trước khi tới đây tìn anh, ngài Fukuzawa Yukichi có nhờ tôi chuyển cho ngài hai câu.”
“Ở nơi đó cậu sẽ cứu giúp được càng nhiều người, cho nên cứ coi đó như là công tác bên ngoài đi, ở bên kia cũng phải cố gắng làm việc nha!”
“Nếu không vui, phải chịu ủy khuất hoặc cảm thấy cô độc, hoan nghênh tùy thời về nhà.”
" Chà, nếu chủ tịch đã nói vậy, thì không còn cách nào....." Dazai Osamu gạt bỏ thái độ đối nhân xử thế bất cần đời thường ngày, nghiêm túc nói:" Cô Violet, xin hãy nhận lời ủy thác của tôi, mang một lá thư đến cho chủ tịch và mọi người trong cơ quan thám tử. "
Violet gật đầu và mở vali ngay tại chỗ, bên trong có một chiếc máy đánh chữ. Cô khéo léo đặt tờ giấy viết thư dưới kim in, nói với giọng trong trẻo và ngọt ngào: "Anh có thể bắt đầu"
"Đầu tiên, chăm chỉ là điều không thể. Trên đời này, chỉ có câu cá mới là hạnh phúc của tôi. Sau đó, bởi vì tôi không biết khi nào mình sẽ trở lại, nên đành nhờ chủ tịch giúp tôi giải quyết các món nợ của quán cà phê, quán bar Lupin, nhà hàng ramen và cửa hàng quần áo ở Phố Thương mại Ginza; cuối cùng, ngay cả khi đó là một chuyến đi công tác, Cơ quan thám tử cũng phải phát lương đúng hạn… Tạm thời chỉ có như vậy. ”
Sau khi gõ xong ký tự cuối cùng, cô gái con rối không quá hiểu cảm xúc của con người nhìn qua có vẻ buông lỏng. Sao lại có người có thể nghiêm túc nói ra những lời như vậy?
Dazai Osamu có chút muốn cười, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tuyệt vọng của Kunikida.
***
Hoa văn vàng trên bức thư mà Dazai Osamu nhận được thực chất là một vòng tròn ma thuật định vị một lần. Với chìa khóa là máu, nó có thể mở ra con đường tới Chính phủ Thời gian. Tất nhiên, đối với những người không có đủ sức mạnh tinh thần, nó chỉ là một tờ giấy mỏng manh nhìn qua có vẻ xinh đẹp mà thôi.
Chính phủ có vẻ như rất coi trọng Dazai Osamu, bọn họ cử ra chuyên viên tiếp đãi Saniwa mới nhậm chức. Vu nữ ôn nhu là người phụ trách tiếp đãi, nàng kiên nhẫn giảng giải các vấn đề liên quan đến công việc Saniwa cho Dazai.
Khả năng đàm phán bẩm sinh và sự sáng suốt nhạy bén của Dazai Osamu đã giúp anh chiếm thế thượng phong trên bàn đàm phán, anh vui vẻ ký hiệp ước Saniwa, thậm chí người phụ trách sau khi ký kết còn gấp không chờ nổi bỏ chạy, vứt lại công việc tiếp theo cho Konnosuke.
Dazai Osamu nhìn Vu nữ vừa chạy trối chết và suy nghĩ xem liệu có phải anh đã bắt nạt cô nàng Vu nữ này quá mức hay không.
"Ngài Saniwa tôn kính, hoan nghênh ngài tới Chính phủ Thời gian nhậm chức. Tôi là thức thần Konnosuke số hiệu 666, ngài có thể gọi tôi là 6666, 666, hoặc Roku* - chan ..."
(*) Roku = số 6
Dazai Osamu suy nghĩ lung tung , nghiêng người tránh thoát Konnosuke đang bay tới. Cúi xuống chọc chọc con hồ ly đang sao bay đầy mắt: “Thật kỳ diệu, một con hồ ly biết nói.”
“Đó là tất nhiên, tôi cũng không phải là một con hồ ly bình thường.” Konnosuke lắc lắc đầu hoa mắt chóng mặt, kiêu ngạo ưỡn ngực, "Từ giờ trở đi, Roku - chan là thức thần phục vụ ngài nha! Xin chỉ giáo nhiều hơn."
"Xin chỉ giáo, tôi là Dazai Osamu." Dazai Osamu giơ tay nắm cái vuốt đầy lông của Konnosuke lắc lắc.
Konnosuke vui đến phát khóc, những người được chọn làm Saniwa, đều kà những nhân tài kiệt xuất, thiên tư trác tuyệt, thiên phú cực cao, đều rất có "cá tính", giống Dazai Osamu hiền hòa "bình dân" như vậy thực sự rất ít.
Hình như nó nhặt được bảo bối rồi.
_________________