Ca sĩ Ánh Tuyết tới quán Đo Đo ngồi ăn mì quả là một "sự kiện". Tụi loi choi trong quán khoái lắm, cứ bàn tán về chuyện này suốt mấy ngày liền.
Con Kim nói:
- Cổ vui tính quá há!
Con Lan bình phẩm:
- Nói giọng "nước mắm Nam Ô nguyên chất" không thua gì con Cúc.
Thằng Lâm hít hà bổ sung:
- Chồng cổ cũng vậy.
Nhận xét của con Lệ nghiêng về nghệ thuật:
- Cổ đâu có lớn con như ca sĩ Siu Black mà sao giọng cổ khỏe ghê!
Nhưng sự xuất hiện của ca sĩ Ánh Tuyết chỉ gây sôi nổi, còn sự xuất hiện của hai nghệ sĩ Thành Lộc và Việt Anh mới thiệt là gây chộn rộn.
Ánh Tuyết thì có người biết mặt có người không, còn Thành Lộc và Việt Anh hầu như thiên hạ đều rành sáu câu.
Một hôm, cả hai cao hứng rủ nhau tới quán Đo Đo, sau này mới biết ra Thành Lộc rất khoái món mì Quảng.
Cả hai đi băng qua đường, chưa tới cửa quán, người lớn con nít chung quanh đã bu lại rần rần. Nhiều cái miệng reo ỏm:
- Thành Lộc! Thành Lộc tụi mày ơi!
- Việt Anh! Việt Anh bà con ơi!
Tụi trong quán nghe ồn, không biết chuyện gì, đổ xô ra. Khi biết được Thành Lộc và Việt Anh vô ăn mì, không khí bên trong náo loạn còn hơn cả bên ngoài.
Thằng Lâm lăng xăng kê bàn sắp ghế, va trước đυ.ng sau rầm rầm, làm như không phải hai người mà hai chục người sắp sửa vô quán vậy. Con Kim thì hết đứng lên lại ngồi xuống như kiến đốt mông.
Con Cúc đi tò tò sau lưng thằng Lâm, năn nỉ:
- Chút nữa anh Lâm để Cúc bưng mì ra cho nghe!
Con Lệ kỳ kèo con Lan:
- Mày để tao nghe Lan! Tao muốn nhìn mặt hai ông này gần gần một chút!
Thằng Lâm đang thương con Cúc nên gật đầu liền. Còn con Lan đâu có "tương tư" con Lệ, nó lắc đầu quầy quậy:
- Í, tự nhiên chị lại giành với em, không được đâu!
Thành Lộc và Việt Anh chọn cái bàn tuốt trong góc để tránh sự tò mò của đám đông trước cửa.
Không rớ tới tờ thực đơn, Thành Lộc quay nhìn thằng Lâm, nhe hàm răng trắng bóng ra cười:
- Cho hai tô mì Quảng ngon thiệt ngon nghe em!
- Ngon mà rẻ... ẻ... ẻ... đó... ó... ó...
Việt Anh nheo mắt pha trò khiến tụi loi choi thích chí cười ầm.
Thông thường, dọn hai tô mì Quảng, thằng Lâm con Lan chỉ làm nhoáng một cái là xong. Mì, rau sống, bánh đa sắp gọn vô mâm rồi bưng ra chớ khó chi đâu!
Nhưng bữa nay cung cách phục vụ của quán Đo Đo lạ quá chừng chừng: Mâm miếc dẹp hết, con Lan bưng tô mì thứ nhứt, con Cúc bưng tô mì thứ hai, con Kim bưng dĩa rau sống thứ nhứt, con Lệ bưng dĩa rau sống thứ hai... Ngay cả thằng Cải ngoài hiên cũng nóng ruột chạy vô xí phần đem bánh đa, rồi mới chịu chạy trở ra ngồi coi xe.
Lúc đó là buổi sáng, bà Fanta ngồi bàn bên cạnh thấy tụi nhóc xăng xái phục vụ cho hai người khách lạ một cách khác thường, lấy làm ngạc nhiên lắm. Bà ngoắt con Lan:
- Hai người đó là ai vậy?
Con Lan khoe:
- Họ là nghệ sĩ đó, bà.
- À, hèn gì tôi thấy họ quen quen! - Bà Fanta vỗ trán - Tôi nhớ rồi, tôi từng nhìn thấy họ trên ti-vi.
Con Lan quảng cáo:
- Họ diễn kịch hay lắm đó. Bữa nào bà đi coi vở "Dạ cổ hoài lang" đi!
Bà Fanta có rành tiếng Việt cũng chỉ rành những từ thông dụng thôi chớ đâu có như người Việt chính cống được. Nghe bốn chữ "dạ cổ hoài lang" đầy bí hiểm, bà muốn xỉu quá, nhưng vẫn gật gù cho con Lan vui lòng:
- Ờ... ờ...
Hai nghệ sĩ Thành Lộc và Việt Anh ăn không nhiều. Mỗi người kêu một tô mì Quảng, ăn thêm mấy chén bánh bèo rồi lật đật đi ra.
Con Lệ nhìn theo, vẻ hiểu biết:
- Chắc họ vội đi tập tuồng.
Đám con nít nãy giờ vẫn đứng lảng vảng trước đường, chưa chịu giải tán. Nhác thấy Thành Lộc và Việt Anh bước ra, chúng chen nhau bu lại hét và rờ tay rờ chân loạn xạ. Thành Lộc bị khán giả ái mộ kéo muốn sút áo ra khỏi quần liền co giò chạy.
Việt Anh chậm chân hơn, đành đứng chết cứng giữa vòng vây, thân hình ẹo bên này ẹo bên kia, mặt nhăn như bị:
- Í... á... ớ... nhột quá...
Việt Anh bị bọn nhóc mân mó quanh be sườn, nhột chịu không thấu. Nhưng khổ nỗi, đám khán giả nhóc tì lại tưởng ngôi sao hài đang trổ tài "phục vụ" tụi nó nên cả đám toét miệng cười hi hi và càng rờ rẫm dữ.
Thành Lộc chui được vào ta-xi, đóng cửa cố thủ, không dám nhảy ra cứu bồ.
Thằng Cải ngồi coi xe, thấy Việt Anh sắp sửa bị xé làm tám mảnh, vội nhào vô tả xung hữu đột, "mở đường máu" cho nhà nghệ sĩ thoát khỏi vòng vây.
Bữa đó phải mất gần nửa tiếng đồng hồ, hai nghệ sĩ sân khấu mới ra về được, tất nhiên là trong bộ dạng cực kỳ tơi tả, tô mì Quảng và mấy chén bánh bèo trong bụng chắc đã tiêu ra nước.
Sau biến cố kinh hoàng đó, quán Đo Đo nổi tiếng như cồn. Nhưng đám loi choi trong quán thì bắt đầu lo sợ. Nghệ sĩ tới quán, tụi nó khoái thiệt, nhưng nếu để khán giả phát hiện được, có ngày xảy ra án mạng như chơi.
Không biết có phải lo sợ Thành Lộc và Việt Anh quay lại hay không mà ngay hôm sau, con Cúc xin nghỉ phép về quê.
Cô Thanh hỏi:
- Nhớ nhà rồi hả con?
Con Cúc liếʍ môi:
- Con về ăn giỗ.
- Con đi bao lâu?
- Dạ, chừng nửa tháng, cô.
Con Cúc về quê kỳ này, bọc theo một xấp tiền. Đó là tiền lương nó nhờ cô Thanh giữ giùm bấy lâu nay. Cô Thanh móc túi đưa nó thêm hai tờ năm chục ngàn:
- Con lấy tiền này đi xe. Tiền kia để dành đem về cho ba mẹ.
Con Kim vỗ vai con Cúc:
- Để chị chở em ra bến xe!
Con Cúc từ chối:
- Em đi một mình được mà.
- Em đi xe ôm hả?
- Dạ không, anh Lâm chở em đi.
- Vậy là đi hai mình chớ một mình gì! - Con Kim trêu, rồi nó ngó quanh - Lâm đâu?
Con Cúc chỉ ra đường:
- Ảnh kêu ảnh dắt xe ra trước, đứng đợi em ở ngã ba Trần Quang Khải.
Thằng Cải muốn khóc thét khi nghe con Cúc khai huỵch toẹt lời hẹn hò của thằng Lâm. Lâm thèm chở con Cúc muốn chết được, nhưng lại mắc cỡ với mấy đứa trong quán, bèn mượn chiếc xe đạp của thằng Cải, chạy ra đứng tuốt ngoài ngã ba.
Thằng Lâm làm vậy để đừng ai biết, nhứt là nó không muốn con Lan đau khổ, không ngờ con Cúc lù khù đứng trong này nói oang oang, lộ tẩy hết trọi.
Con Kim nhìn lom lom vô mặt con Cúc, nhíu mày hỏi:
- Sao Lâm không ở trong này, ra đứng tuốt ngoài đó chi cho xa?
Con Cúc thật thà:
- Ảnh kêu ảnh đứng xớ rớ trong này sợ cản đường khách ra vô.
Con Kim bưng miệng cười hí hí:
- Xạo ơi là xạo!
- Ảnh nói thiệt đó! - Con Cúc bênh vực Lâm.
Trong khi hai đứa này cười nói tí toét, con Lan đứng cạnh mặt mày buồn xo.
Thằng Cải ngó con Lan mà xốn xang trong dạ. Bữa trước Cải khoe với thằng Lâm nó đang trộm thương một người. Người đó không biết có phải là con Lan đang đứng xụ mặt đó không?