Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 111: Không Ai Dám Chống Đối Ta Ngoài Vợ Ta

Tiếng cạch của cửa, Hạ Vy Vy mở ra, hai cha con quay đầu nhìn cô..

ngồi dưới đất thảm thế này.

Người đàn ông mặc âu phục sang trọng, lại đầy mị lực trước mặt cô vậy mà có cái cảnh ngồi đất thế này..

thêm cậu nhóc soái quá chừng cũng phải ngồi cùng, cậu còn chống tay lên cái cằm như chờ đợi tia hi vọng cuối, cô cười lớn: "Haha." Cô ôm bụng của mình, thật sự không thể nhịn cười được.

Lăng Ngạo Thiên và Lăng Thần trầm mặc, đuổi mình ở đây không thấy cô đơn mà còn cười vui vẻ thế này, lẽ nào bà xã không thiếu hơi ông xã?! Cậu nhóc chỉ biết chu môi phồng cái má lên cũng chả dám nói lời nào, là con với daddy sai cho nên mommy đuổi, con nói cũng đâu có được.

Hầy..

con với daddy đáng thương quá.

Đây chính là người phụ nữ vô tâm, nhưng mà thôi..

bà xã dễ thương quá cho nên ông xã với con trai đành không để trong lòng.

Anh nói: "Cho anh vào."

"Không cho!" Cô cự tuyệt tức khắc, không cho là không cho oke.

"Cho anh vào, anh mệt." Ừ đúng, anh mệt quá rồi..

cho nên mau vào phòng ôm ôm một miếng cho anh đỡ mệt, ánh mắt phượng hoàng màu đó nhìn cô như muốn sạc pin để lấy lại sức, cả ngày làm hơi bị đuối.

Lăng Thần biết ý liền can ngăn, cậu đành đạch đứng dậy la toáng lên, bứt rứt không nguôi ở trong lòng mình: "Không được! Tối nay mommy ngủ với con! Ngủ với con!" Lăng Ngạo Thiên nghe cậu muốn cô ngủ với cậu liền khó chịu, thẳng thừng từ chối không chút thương tiếc con trai: "Không thể!" Không ai có thể ngăn ta và Vy Vy của ta! Kể cả con!

Cậu nhóc siết chặt cái tay, con hổ con xù lông tức giận, ánh mắt chán ghét lại cay anh, người gì mà: Ngủ biết bao lâu rồi, bây giờ mau nhường mommy cho con, 1 đêm! Con chỉ cần 1 đêm!

Anh vẻ mặt không chịu là không chịu, 1 năm 1 tiếng hay là 1 phút ông đây cũng sẽ không cho! Tuyệt đối không cho, không có cô không tài nào ngủ được hiểu chứ: Còn lâu, nhỏ thì nên nghe lời người lớn đi! Ta là daddy con đấy!

Cậu nhếch môi giơ ngón giữa ra thầm chửi rủa: Bây giờ là chúng ta không phải cha con, mà là kẻ thù! Kẻ thù mãi mãi không đội trời chung!

Anh cười khinh thường con trai mình, nhìn xem thân hình nhỏ xíu mà bày đặt đòi làm kẻ thù với anh, con trai à con chưa có tư cách đấu với ta, một mình ta đã gạt hết người yêu cũ hay là anh em của Vy Vy đấy nhá, lúc đó con chỉ là cậu bé chỉ biết cắm cụi chơi với chơi mà thôi: Muốn làm kẻ thù với ta? Còn lâu! 3 tuổi đòi đấu với ta hả?

Cậu tức điên lên, đúng là bản thân cậu còn quá nhỏ..

nhìn daddy to lớn thế này..

lại cao nữa sao mà làm lại cho được, cậu nhất quyết không chịu thua anh mặc dù biết mình sẽ thua anh không sớm cũng không muộn.

Cậu chạy tới ôm chân cô dụi dụi đầu nịnh hót, giọng trẻ em ngọt ơi là ngọt với cô: "Mommy, hôm nay con sợ, cho nên mommy ngủ cùng con nha? Nha nha nha mommy!"

Hạ Vy Vy thấy cậu đáng yêu lại đang muốn ngủ với mình, con trai cưng thế này sao lại nỡ đuổi đi, cô cúi người xoa đầu nhỏ nhắn của cậu, cậu biết cô sẽ đồng ý liền giơ hai ngón thành chữ V..

lè lưỡi châm chọc anh: Lêu lêu~, đúng như cái suy nghĩ của cậu.

Cô mĩm cười đồng ý: "Vậy tối nay mommy ngủ với con, mommy kể truyện cho con nghe nhé."

Lăng Thần khúc khích, vâng..

chỉ cần là mommy thì sao cũng được mặc dù con không có hứng thú với ba cái truyện cổ tích con nít đó, cậu nói: "Dạ, vào thôi mommy." Mommy à vào lẹ, để daddy ở ngoài là được rồi.

Hạ Vy Vy gật đầu cười hì hì: "Ừ."

Cô nắm tay của cậu đi vào bên trong, anh thấy cô làm lơ anh liền nói: "Bà xã! Còn anh, anh nữa!" Anh đang ở đây mà..

lẽ nào em lại thích ngủ với con trai anh hơn anh?

Cô ánh mắt phức tạp, đêm đến anh lại trở thành một tên cầm thú rút hết sức lực của cô..

chịu thôi là do vợ chồng mà, cô nói: "Hôm nay em ngủ với con trai, anh vào tắm rửa đi.

Trên bàn em có để đồ ăn cho anh đó."

Anh cầm lấy hai cái hành lý kéo vào, bước 1 hoàn thành.

Bên trong tràn đầy đắc ý.

Lăng Thần nhìn thấy anh có chút sai sai, hình như có gì đó không ổn..

muốn ngủ là ngủ à? Muốn tách ta với Vy Vy? Con đừng quá xem thường ta! Ta là ai đây chứ.

Anh liền ngồi ịch xuống sofa, tỏ ra mình trông uể oải, một tiếng thở dài lớn khiến cho cô xoay qua nhìn anh: "Làm sao vậy?" Anh mới nhìn cô lắc đầu, né tránh cô bảo: "Không sao, em với con lên ngủ trước."

Cô nói nhỏ với cậu: "Con lên nhé, lát mommy sẽ lên sau." Cậu nhóc không cam lòng nhưng vẫn nghe theo, đi từng bước trên cầu thang quay đầu nhìn cô đang đi đến chỗ của anh, mình biết ngay mà..

mình biết daddy nào có dễ dàng bỏ qua để cho mommy ngủ với mình.

Cái đồ ki bo, keo kiệt, đồ bủn xỉn với chính con trai mình! Đồ ngược đãi trẻ em!

Lăng Ngạo Thiên liếc mắt nhìn cậu, nháy một cái, mày nhướng lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ: Làm lại ta?

Lăng Thần tràn đầy sát khí nhìn anh, con hổ lại xù lông thêm nữa nhe cái răng ra như muốn cạp anh luôn: Đáng ghét thiệt mà!

"Sao em không lên phòng ngủ với con trai đi." Anh nhìn cậu nhưng lại hỏi cô, má..

ơi..

nhìn cái đôi mắt đỏ rực đó đang tia vào cậu khiến cho cậu ứa gan..

ứa từ trong ra bên ngoài: Sao mommy không lên là do ngài đấy, giả ngốc với ai vậy hả?

Hạ Vy Vy nói: "Một lát nữa em lên."

Cậu chỉ biết kiềm chế cơn giận cười hihi như một đứa trẻ ngoan lại hiền: "Mommy lát mommy nhớ lên đó nha!" Cậu như nhấn mạnh từng chữ, bắt buộc phải lên!

Anh nổi cái gân lên, chỉ nghe thôi mà đã muốn đập cho vài phát, hừ..

rõ ràng muốn nhắc nhở cô, nếu con muốn thì ta lại càng không cho con theo ý muốn.

Chống đối ta? Ta 25 năm sống trên đời chưa có ai chống đối ta, anh bất đắc dĩ nhìn cô..

ngoài vợ ta...