Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

Chương 101: Đau tận xương

Từ Đồ Minh giải huyệt đạo cho nàng, sợ để lâu sẽ làm khí huyết nàng đi ngược.

"Đau..." Chân Linh động một cái, sau đó liền thϊếp đi,

Làn da lạnh lẽo nhưng lại mang theo lửa nóng kề sát Tư Đồ Minh, ý thức của nàng bắt đầu hoảng hốt, hai loại độc trong cơ thể giờ phút này phát tác, nàng bị du͙© vọиɠ tra tấn, lại bị nỗi thống khổ trong trí nhớ kéo về làm đau đớn, trên trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kèm theo ửng hồng mê người, khiến Tư Đồ Minh đau thắt, đau đớn tràn ngập.

Tư Đồ Minh không hề do dự, bàn tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ xiêm y của nàng, ánh nến lay động khẽ chiếu lên da thịt tinh tế như ngọc, Chân Linh lúc này xinh đẹp đến mức khiến người ta nín thở, có một sức hấp dẫn câu dẫn hồn phách người khác.

Tư Đồ Minh thống khổ dời ánh mắt, không dám liếc mắt nhìn vẻ đẹp của nàng nhiều hơn nữa, hắn sợ bản thân liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa, sẽ trầm luân, đến lúc đó không thể kiềm chế được tình yêu điên cuồng của mình.

"Nóng..." Chân Linh lại hoàn toàn không biết Tư Đồ Minh đang thống khổ giãy dụa, nàng động thân thể, vội vàng tìm kiếm nơi khiến nàng thoải mái, khi nàng dán lên da thịt Tư Đồ Minh, lửa nóng trong cơ thể giảm xuống, lạnh như băng trên người trở nên ấm áp, nàng thầm muốn ôm chặt hắn, như người chết đuối nắm chặt tấm bèo cứu mạng, không bao giờ muốn buông ra.

Tư Đồ Minh giống như bị người ta ở trong cơ thể đốt lửa, lửa này không chỉ khiến hắn nóng rực khó chịu, mà còn khiến hắn đau đớn bi thương, hắn ôm sát nàng, không để nàng cử động thêm nữa, nếu không hắn không thể cam đoan chuyện này có thể tiếp tục, hắn sẽ không làm ra chuyện thật có lỗi với nàng.

Mà hắn, không muốn tổn thương nàng.

Chân Linh bị Tư Đồ Minh cưỡng chế đè lại, hai luồng đau đớn trong cơ thể càng tra tấn nàng, hai mắt nàng chậm rãi mở, một mảnh mê ly. "Tư Đồ Minh, ta..." Câu nói kế tiếp, bị du͙© vọиɠ tra tấn đến nói không được, chỉ có tiếng nỉ non.

Lưng Tư Đồ Minh cứng đờ, đau đớn trong cơ thể cùng với đau lòng khiến vẻ mặt hắn bi thương tuyệt vọng, hắn ôm nàng lên, đi đến bên thùng tắm.

Hắn nhẹ nhàng đặt Chân Linh vào thùng tắm, sau đó cởi bỏ quần áo của mình, bước vào, hai người loã thể ngồi đối diện nhau, hơi nước lượn lờ, nàng kề sát hắn, thân thể lung linh tinh tế, khiến hắn như ngã xuống biển lửa, như bị lửa nóng bừng bừng kia đốt cháy.

"Nóng..." Lần thứ hai tinh thần Chân Linh mơ hồ, tất cả mọi động tác, đều là phản ứng theo bản năng con người, nàng vội vàng dán sát vào hắn hơn nữa, tìm kiếm sự dễ chịu.

Tư Đồ Minh giữ Chân Linh lại, không cho nàng tiếp tục khơi lửa nữa, hắn đem thân thể nàng xoay lại, bàn tay nóng như lửa nang theo nội lực hùng hậu dán trên lưng nàng, đem toàn bộ độc trong cơ thể nàng, đều chuyển sang người hắn.

Nội lực hùng hậu xuyên thấu qua cơ thể nàng, nàng cảm thấy lửa trong cơ thể chậm rãi tắt, ký ức đau khổ cũng dần dần biến mất, đầu óc nặng nề dần dần thức tỉnh, hai mắt mơ màng, khẽ nhắm lại, ngủ thật say.

Tư Đồ Minh phía sau nàng thấy nàng ngủ, biết độc trong cơ thể nàng đã mất hết, hắn thu tay lại, chịu đựng đau đớn thấu xương trong cơ thể, bế Chân Linh lên, run rẩy đi đến bên giường.

Hắn dịu dàng thay nàng lau nước trên người, thay nàng mặc y phục, sau đó chật vật đi ra ngoài.

Bước đi lúc này có phần hỗn loạn, Tuý sinh mộng tử chuyển sang cơ thể hắn bắt đầu phát tác, tim của hắn vì ký ức ức năm kiếp mà bắt đầu co rút đau đớn, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, một ngụm tanh ngọt chặn ở cổ họng, thiếu chút nữa phun ra, nhưng hắn cực lực chịu đựng, nỗi đau đớn của hắn, hắn không muốn doạ nàng.

Tư Đồ MInh rời khỏi gian phòng, phân phó cho hai nha đầu đến chăm sóc Chân Linh, sau đó hắn liền nhảy người rời đi.

Vừa mới nhảy qua bờ tường, làn sóng đau đớn mãnh liệt đánh úp lại hắn, như vô số mũi tên nhọn cùng xuyên qua trái tim, đau đớn khôn cùng tận, hắn cắn răng, muốn lại chống đỡ thêm một lúc, rời khỏi sân xa thêm một chút, nhưng đau đớn trong cơ thể, khiến hắn không thể chống đỡ nổi, thân thể hắn lảo đảo, nặng nề té trên mặt đất, một ngụm máu đen đậm đặc, phun ra, nhiễm đỏ cát trên mặt đất.

Ký ức năm kiếp lần lượt thay đổi trong đầu hắn, mỗi một ký ức đều khiến hắn thật đau đớn, hắn tận mắt nhìn thấy nàng nằm trong lòng nam tử khác, chính mắt thấy nàng yêu người khác, cái loại đau đớn tận xương tuỷ này, làm hắn lần thứ hai phun ra một ngụm máu, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bi thương tuyệt vọng, thật lâu không tiêu tan...

Đúng lúc này, một bóng đen hướng bên này nhảy tới.

Người này, chính là Niếp Minh Liệt phục lệnh Tư Đồ Minh đi sắp xếp mọi chuyện trở về, hắn nghe thấy tiếng thét thống khổ, không khỏi dừng lại, dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy Tư Đồ Minh đang chật vật như vậy, trong lòng đau xót, vội vàng chạy đến.

"Chủ tử, người làm sao vậy?" Hai mắt Niếp Minh Liệt vừa hoảng vừa sợ, Tư Đồ Minh trong mắt hắn như một vị thần, trong trẻo lạnh lùng như nguyệt, thánh khiết như tiên, trên người hắn luôn là sự lãnh đạm trong trẻo nhưng lạnh lùng, như thần tiên, nhưng nam tử lúc này, vẫn là chủ tử lãnh đạm trong trẻo nhưng lạnh lùng sao?

Tư Đồ Minh lúc này, quần áo xanh có chút hỗn độn, trên áo loang lổ vết máu và cát bụi, dáng vẻ tràn ngập phóng khoáng, thân ảnh hắn gầy, lúc này chứa đựng đầy nỗi bi thương tuyệt vọng, mặt tái nhợt, như tờ giấy, không một giọt máu...

"Chủ tử..." Niếp Minh Liệt đau lòng, hắn nắm chặt hai đấm, nện thật mạnh lên mặt đất.

Cố nén đau đớn trong cơ thể, Tư Đồ Minh suy yếu lên tiếng: "Liệt, ta không sao, ngươi đỡ ta đến Thanh Linh cư đi."

"Vâng." Niếp Minh Liệt thấy Tư Đồ Minh bi thương tuyệt vọng như thế, hai mắt không nhịn được đỏ lên, giọng nói lúc trả lời hơi nghẹn ngào.

Hắn ôm bả vai Tư Đồ MInh, đưa hắn đến Thanh Linh cư.

Trong một khắc vừa mới đến Thanh Linh cư, Tư Đồ Minh rốt cuộc không chịu nổi đau đớn trong cơ thể, hắn gục trên mặt đất, hai tay nắm hật chặt, máu đỏ tươi đẹp, nhỏ giọt trên mặt đất lạnh lẽo, từng vết đập vào mắt.

Mặt hắn không một còn chút máu, bởi vì đau đớn mà gân xanh nổi lên, máu không ngừng chảy ra, dường như bị vỡ ra, một tiếng thét bi thống thê lương từ miệng hắn phát ra, sau khi nghe xong khiên lòng người đau xót thê lương.

Niếp Minh Liệt hoàn toàn bị doạ, trong trí nhớ hắn, Tư Đồ Minh rất kiên cường, hắn từng bị trúng độc, bị kịch độc tra tấn bảy ngày bảy đêm, nhưng hắn lại cắn răng không rên một tiếng, mạnh mẽ đem đau đớn muốt vào bụng, lúc này, hắn lại kêu lên thống khổ như thế, độc trong cơ thể hắn, có thể thấy đáng sợ biết ba nhiêu, lại có thể khiến cho chủ tử có ý chí kiên định kêu lên đau đớn như thế, toàn thân bị tra tấn đến chật vật không chịu nổi...