Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 57: Ngươi Thích Nàng Ấy

Chương 57: Ngươi thích nàng ấy?

Câu nói vừa kết thúc, từ bên ngoài, một đội cẩm y vệ xông thẳng vào.

“Bái kiến thái tử điện hạ.”

“Các ngươi muốn tạo phản sao? Đây là đâu? Là nơi các ngươi có thể xông vào à?”

Cơ Dục Hiên rống lên.

Nỗi sợ ngày một dâng cao, cắn nát trái tim hắn.

Không cần bọn họ nói, hắn cũng biết ý của bọn họ là gì.

“Khởi bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ phụng mệnh hoàng thượng tới áp giải thái tử phi về tra án.”

Nói xong, hai tên mạnh mẽ tiếng tới chỗ nàng.

Nhưng bị hắn chặn lại.

“Muốn đưa nàng ấy đi, còn phải hỏi ý kiến của ta.”

“Hoàng thượng đã căn dặn.

Bất kì ai phản kháng đều không thể buông tha.

Điện hạ, xin thứ lỗi.” Một tên cẩm y vệ đứng đầu đánh vào gáy hắn một cái, hắn trực tiếp ngất lịm đi.

Tư Mã Duệ Tịch vẫn chưa khỏi bàng hoàng liền bị người ta lôi đi.

Thân phận của nàng đã bị phát hiện, hôm qua là Phương gia tru di cửu tộc.

Hôm nay đến lượt Tư Mã gia phải chịu án phạt nặng nề này rồi.

Nàng đã biết thế nào ngày này cũng sẽ đến.

Chỉ không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.

Lúc Cơ Dục Hiên tỉnh lại đã là buổi chiều.

Hắn vội vàng từ trên giường đi xuống, qua loa mặc y phục rồi chạy tới điện Nhật Nguyệt.

“Phụ hoàng, chẳng phải người đã nói sẽ bỏ qua cho Tiểu Tịch rồi sao?” Cơ Dục Hiên đứng ở bên dưới gào lên.

Đối mặt với tất cả mọi chuyện liên quan đến nàng, hắn không có biện pháp khắc chế tính tình.

Nếu hôm nay nang chết, Đông Cung thái tử là hắn cũng sẽ không còn.

“Người vạch trần là thập nhị hoàng tử.

Còn vạch trần trước mặt các quan thần.

Con nghĩ có thể dễ dàng bỏ qua sao?” Cơ Văn hoàng đế gõ mạnh xuống bàn.

Thân là một người cha, ông có thể mắt nhắm mắt mở cho qua sự thật.

Nhưng là một đế vương, ông ta chỉ có thể bỏ qua đứa con trai này.

“Phụ hoàng…”

“Đi đi.

Ta không giúp được con.

Nhưng có người sẽ giúp được con.”

Một câu nói đủ ẩn ý.

Cơ Dục Hiên gật đầu, bộ dạng gấp gáp hớt hải chạy tới chỗ hoàng hậu.

Bây giờ cũng chỉ có bà ta mới có thể giúp được hắn.

Cho dù có phải quỳ xuống cầu xin, hắn cũng can tâm.

“Nương nương.” Cơ Dục Hiên chẳng có tâm trạng nào hành lễ nữa.

Chỉ đơn thuần gọi hai tiếng theo bản năng.

Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng vội vàng đi xuống chỗ hắn.

“Hiên nhi, ta biết con muốn ta giúp chuyện gì.

Nhưng… mẫu hậu lực bất tòng tâm.”

“Bà nói bà sẽ bảo vệ nàng ấy.

Bà bảo vệ nàng ấy cái kiểu gì vậy?” Cơ Dục Hiên lại gào lên.

Ánh mắt đỏ ngầu như bị nhuốm máu.

Bộ dạng hóa sói, chỉ cần động tới cọng lông ngược của hắn, hắn sẽ không do dự mà nhào tới cắn xé người đó.

Lời chỉ trích của hắn khiến tim hoàng hậu như vỡ ra từng mảnh.

Hắn nói đúng lắm, là bà không giữ đúng lời hứa.

Là bà không giữ đung lời hứa.

Là bà lần này đến lần khác có lỗi với hắn.

“Hiên nhi, mẫu hậu xin lỗi con.”

“Xin lỗi thì có ích gì.

Nếu bà có bản lĩnh thì cứu nàng ấy ra đi.”

Nói rồi, bả vai hắn rũ xuống, xoay người rời đi.

Đông Cung đêm nay chìm trong một mảng u tối.

Chuyện thái tử phi là kẻ giả mạo bị truyền ra bên ngoài.

Người người mắng chửi nàng, nhà nhà mắng chửi nàng.

Mà nàng ở trong đại lao lại không hề hay biết nam nhân mà nàng yêu đang ở bên ngoài vì nàng mà khổ sở thế nào, lo lắng thế nào.

Một ngày trôi qua, khuôn mặt hắn hốc hác, cả người chẳng có một chút sức sống nào.

Đến cả cơm hắn cũng bỏ.

Chỉ ngẩn ngơ chạy từ chỗ này tới chỗ khác cầu cứu viện.

Không được người khác giúp đỡ, hắn lại chạy về chính điện, ngây ngốc ở đó.

Đến Phong Huyền máu lạnh cũng không nhẫn tâm nhìn.

Đôi mắt hắn mang theo tia máu ngước nhìn bức tranh treo ngay ngắn trên tường.

Hai tay hắn đặt sau thắt lưng.

Bộ dạng khổ sở so với tử tù là Tư Mã Duệ Tịch còn đáng thương hơn.

“Phong Huyền, người thích nàng ấy đúng không?”

Phong Huyền đứng sau lưng hắn có chút ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Nhưng rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Hắn gật đầu.

“Đúng, thưa điện hạ.”

Không phủ nhận.

Cơ Dục Hiên thoáng nở nụ cười không rõ tâm trạng.

Hắn xoay người, mặt đối mặt với y.

Hắn nhìn y rất lâu, nhìn như muốn thấu tâm can.

Hắn nói:

“Ta tiêu diệt một Lục Việt đã rất mệt mỏi rồi! Không muốn thêm ngươi nữa.

Ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Thuộc hạ hiểu.

Thuộc hạ cũng chưa bao giờ nuôi hy vọng yêu thương nàng ấy.

Chỉ là muốn ở bên cạnh bảo hộ nàng ấy một đời.”

“Chuyện đó… cứ để ta làm đi.” Cơ Dục Hiên trầm ngâm nhìn ánh trăng mông lung ở bên ngoài cửa sổ..