Món Đồ Chơi

Chương 33: Vợ

"Vợ ơi vợ đáng yêu quá."

Biên tập: Chuối

Giấc ngủ sâu chẳng mộng mị, cả thế giới co lại thành một cái kén màu đen ngọt ngào. Thường Chỉ ngủ lâu ơi là lâu, lúc tỉnh dậy trời đã sáng choang, trước mắt là ngọn đèn với chụp đèn làm bằng mây tre treo trên trần nhà xa lạ, ánh mặt trời len qua khe hở rọi vào phòng, trông như bông bồ công anh màu vàng nhạt bung mở.

Đây không phải phòng ngủ của Húc Trạch nhỉ... Ý thức mơ hồ dần dần tỉnh táo, cảm giác nóng ẩm trên da hết sức rõ ràng, Thường Chỉ mệt mỏi ngóc đầu dậy, phát hiện bên cạnh trống không.

Cử động cánh tay mỏi nhừ, đang định vén chăn lên thì Húc Trạch đã đi trước một bước - chui từ trong chăn ra.

"Dậy rồi à?" Đôi mắt đong đầy tình ý đập vào tầm nhìn, Húc Trạch mỉm cười, giữa đống chăn màn mập mờ thiếu sáng, gương mặt đẹp trai của hắn ẩn trong bóng râm lộ ra nét lười nhác, làn da ngăm đen vừa phải tăng thêm hương vị đàn ông, kết hợp với giọng nói khàn khàn lúc mới tỉnh, tất cả khiến Thường Chỉ không khỏi quay mặt đi, xoa dịu trái tim đột nhiên tăng tốc.

"Thẹn thùng cái gì?" Húc Trạch cất giọng cười trầm lắng, đôi môi ướŧ áŧ đặt nụ hôn lên gương mặt đỏ bừng, rồi dần dần mò xuống dưới.

Cảm giác nóng ướt kéo dài từ cổ đến l*иg ngực, tới tận xương sườn và hắn lè lưỡi liếʍ bụng dưới, bấy giờ Thường chỉ mới nhận ra trước khi mình tỉnh Húc Trạch đang làm gì. Cái nơi ban nãy bị liếʍ lập tức râm ran ngứa ngáy.

"A..." Cậu siết chặt mép chặt, trông thấy Húc Trạch vùi đầu giữa hai chân mình: "Đừng liếʍ chỗ đó... Không, không được..."

Đôi môi mềm mại chẳng dừng bước, Húc Trạch lè lưỡi liếʍ dương v*t mềm rũ và lôиɠ ʍυ thưa thớt, hắn áp sát háng cậu, lầu bầu phản bác: "Ướt hết rồi, được liếʍ."

Dứt lời áp lên mép thịt ướŧ áŧ, đầu lưỡi nóng hổi trơn trượt liếʍ từ lỗ hậu lên đến hộŧ ɭε đỏ hỏn, nước nôi dính trên mặt lưỡi được Húc Trạch nuốt hết xuống bụng, sau đó tiếp tục thè ra liếʍ láp không biết đủ là gì. Đầu lưỡi tách hai môi nhỏ ra, chẳng tha cho cả mật ngọt giữa khe hở, hắn liếʍ vừa chậm vừa cẩn thận, thậm chí nước da^ʍ chảy đến lỗ hậu rồi cũng bị hắn kịp thời liếʍ sạch, phát ra tiếng nước dính dớp.

Trận mưa xối xả đêm qua nện từng cánh hoa bung mở, và chúng quá mỏng manh để chống chọi với cơn mưa xuân trút xuống. Âʍ ɦộ bị liếʍ, Thường Chỉ run lên, chân gác trên vai Húc Trạch liên tục cọ xát, mắt cá chân kề sát da thịt, thứ nước nhớp dính không giống mồ hôi.

Hình như trên mu bàn chân kéo căng có vệt nước đáng ngờ, cậu hoài nghi Húc Trạch đã liếʍ cả cơ thể mình. Suy nghĩ ấy khiến cậu càng thêm hứng tình, nước sướиɠ ồ ạt đổ ra từ trong âm đ*o, rồi bị Húc Trạch ra sức húp sạch, làm cậu cầm lòng chẳng đặng bật thốt tiếng rên ngọt ngấy như con mèo nhỏ động dục.

Nước chảy nhiều hơn, Húc Trạch không kịp húp bèn gập đầu gối Thường Chỉ lại và nâng mông cậu lên cao, lơ lửng giữa không trung. Hắn nằm sấp dí miệng vào giữa hai gò mông húp nước giếng ngọt lành, động tác đâu ra đấy. Thường Chỉ thậm chí có thể trông thấy cái lưỡi đỏ au lấp ló trong bóng tối, lúc ẩn lúc hiện trêu đùa giữa hai mép thịt ướt sũng của mình. Sau đó tầm nhìn bị xương lông mày cao thẳng của Húc Trạch che lấp, lưỡi liếʍ vào trong vách hang, đột nhiên ngậm lấy hạt đậu nhỏ cứng ngắc ra sức mυ'ŧ mát.

"A a..." Thường Chỉ run bắn như bị điện giật, đầu ngón tay níu lấy chăn trắng bệch, ngón chân cuộn tròn, trong âm đ*o trào ra nước sướиɠ, vách hang co thắt, ngứa đến độ đầu óc choáng váng, nước mắt mất kiểm soát rơi lã chã.

Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ lại thèm ăn rồi, nhưng Húc Trạch không hề giống xử nam trong suy nghĩ của cậu, lần nào cũng cᏂị©Ꮒ mãi mới bắn, cảm giác âm đ*o run rẩy bụng dưới căng đau của ngày hôm qua bị nện trong phòng tắm ùa về, ngăn cản cậu khuất phục trước du͙© vọиɠ.

Húc Trạch vẫn đang liếʍ cậu, đầu lưỡi đảo quanh miệng lỗ, chóp mùi tì lên hộŧ ɭε, lông mi rủ xuống che đi đôi mắt đen kịt đυ.c ngầu vì ham muốn khó nén.

Thường Chỉ áp tay lên bàn tay đang đặt trên bắp đùi trong của mình, khó khăn ưỡn lưng lùi về sau, gương mặt hẵng đỏ hồng màu tìиɧ ɖu͙© cố gắng bình tĩnh nói: "Dừng lại đi, em muốn đi rửa mặt cơ." Giọng nói run rẩy chẳng có tí thuyết phục nào, bản thân cậu nghe còn thấy nghĩ một đằng nói một nẻo nữa là. Nào ngờ Húc Trạch dừng lại, rồi ngẩng lên từ giữa hai chân cậu thật.

"Được thôi." Cong khóe môi dính đầy nước da^ʍ óng ánh, hắn chẳng thèm để ý giơ tay quệt sạch, khom lưng ôm Thường Chỉ lên: "Đi nào, để anh bế mình đi rửa mặt."

Chăn trượt xuống, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua rèm cửa thật chói chang. Thường Chỉ hé mắt, bám trên người Húc Trạch hệt một con Koala, được hắn ôm về nhà tắm trong phòng ngủ ban đầu.

Chẳng biết sao mà cái cảnh này làm cậu thấy quen đến lạ, trái tim bỗng nhiên giật nảy, nhưng không đủ để gây chú ý cho bộ não váng vất của cậu.

Cả hai không mặc quần áo, Húc Trạch khoác lên vai cậu áo tắm dài ơi là dài. Lúc được thả xuống, áo tắm kéo lê trên mặt đất, Húc Trạch đi đằng sau chẳng may giẫm vào, áo tắm màu trắng rộng thùng thình rơi xuống như rèm sân khấu. Tấm lưng trần trụi của Thường Chỉ lõα ɭồ sau tấm rèm sân khấu, trắng hơn cả áo tấm, hệt một khối bạch ngọc được mài nhẵn nhụi. Ánh nắng vàng rực rỡ rải rác khắp người cậu, trông như cát chảy lưa thưa khó lòng che màu ngọc, nhưng lại thêm nét ấm áp của cõi trần vào sự thánh khiết trắng trong.

Nhịp thở của Húc Trạch khựng lại, đáy mắt tăm tối phản chiếu ánh tuyết trắng. Hắn ngất ngây duỗi tay vuốt ve lưng Thường Chỉ, thành kính mà nồng nhiệt, như người hành hương đang quỳ lạy Thánh Địa. Ngón tay dịu dàng lưu luyến trên da thịt, rồi trượt đến vòng eo ve vờn, nhiệt độ cơ thể cách nhau chừng một centimet, như ôm như không quấn quýt cùng Thường Chỉ.

Bàn tay cầm bàn chải chậm lại, Thường Chỉ đỏ mặt tim đập rộn ràng nhìn vào trong gương. Dấu vết ái tình trải qua một đêm đã ngưng tụ thành những đóa hoa tím hồng cận kề tím bầm. Một vài nụ hoa cùng màu rải ngang hông cậu lúc ẩn lúc hiện dưới đôi tay to ngăm đen.

Húc Trạch đứng sau lưng cậu, ánh mắt thâm trầm dừng trên vai và cổ, đôi môi thở ra hơi nóng dán sát bên tai cậu như định hôn mà mãi chẳng thấy làm gì.

Tim đập càng lúc càng nhanh, bầu không khí sặc mùi tìиɧ ɖu͙© khiến cô bé đã ướt sẵn chảy nước da^ʍ tòng tòng. Thường Chỉ khép chặt chân định bụng ngăn không cho nước da^ʍ chảy xuống bắp đùi. dương v*t bắn tới độ đau nhói vào ngày hôm qua cũng ngóc đầu dậy, thật thà thông báo khát vọng của nó.

"Mình đi rửa mặt đi..." Thường Chỉ không muốn Húc Trạch nhận ra phản ứng của mình, huých khuỷu tay về đằng sau định đẩy hắn ra, nhưng sức cậu yếu ớt chẳng làm nên trò trống gì, mà còn khiến Húc Trạch áp sát cơ thể nóng hừng hực, rút ngắn khoảng cách 1cm cuối cùng.

"Anh tắm rồi." Hắn thì thầm bên tai Thường Chỉ: "Nếu không sao liếʍ mình được."

Nghe vậy, đầu óc Thường Chỉ nổ bùm, bọt kem đánh răng tràn ra khỏi khóe miệng, gương mặt cậu đỏ bừng chạm mắt với Húc Trạch trong gương. Biểu cảm ngu ngơ hiếm thấy dẫn tới tiếng cười khẽ của hắn, l*иg ngực rung rung làm lưng cậu tê rần, cả cơ thể mềm nhũn.

Cậu cảm thấy trong chuyện này Húc Trạch thực sự quá mặt dày, ăn nói trắng trợn phát khϊếp, nhưng lần nào cũng khiến cậu rung động không thôi. Dù đã bị nện tới mức bất tỉnh, cậu cũng chẳng thể ghét nổi.

Có lẽ là cậu thực sự rất thích hắn.

Húc Trạch không làm như cậu tưởng, chỉ nâng cằm Thường Chỉ lên lau sạch bọt kem giúp cậu. Trong lúc lơ đãng, bụng ngón tay trượt qua gương mặt nóng bừng, hắn đưa mắt nhìn xuống Thường Chỉ đang nghiêng đầu, người trong gương chớp hàng mi dài, dáng vẻ cắn môi vừa thẹn vừa giận khiến hắn cầm lòng chẳng đặng ghé lại gần hôn lên môi, cất giọng rầm rì như nói mớ: "Vợ ơi vợ đáng yêu quá."

Dứt lời, hai người bỗng tỉnh táo, Húc Trạch không ngờ mình sẽ buột miệng nói ra xưng hô nghĩ trộm trong lòng, tức thì ngượng ngùng đỏ bừng lỗ tai, nội tâm bồn chồn lo lắng, nhưng tay siết chặt theo bản năng, sợ dọa cậu chạy mất.

Thường Chỉ cũng không ngờ Húc Trạch sẽ gọi mình như thế, trong đôi mắt trợn to, ngoài kinh ngạc ra còn có ngượng ngùng và tránh né. Tuy rằng không phải con gái nhưng đột nhiên bị gọi như vậy, trái tim cậu vẫn nổi trống rộn ràng, hai chân như nhũn ra vì xưng hô thân mật ấy, hơi thở dồn dập, chỉ có cái miệng là vùng vẫy không chịu để lộ suy nghĩ của chủ nhân.

"Mình... Mình đừng có gọi linh tinh." Cậu gỡ cánh tay trên eo ra, giọng nói khe khẽ nũng nịu: "Ai là vợ của mình chứ..."

"Mình đấy chứ ai." Húc Trạch thấy cậu không tức giận thì to gan hơn, ôm cậu hơi huých háng: "Chúng ta đã làm cả chuyện ấy rồi, mình không phải vợ của anh thì là gì?"

Thường Chỉ tiếp tục mạnh miệng: "Không phải."

Câu chốt quyết đoán của cậu làm Húc Trạch không khỏi tủi thân, trong tủi thân dâng lên nỗi giận dữ. Hắn khom lưng, hai tay vòng qua đầu gối bế thốc Thường Chỉ từ đằng sau lên, dương v*t cương cứng đã lâu quất mạnh vào âʍ ɦộ trơn ướt. "Vậy cᏂị©Ꮒ thêm lần nữa." Hắn cất giọng khàn khàn cất chứa giận dữ: "CᏂị©Ꮒ đến khi mình chịu làm vợ anh thì thôi."

Bị bế lên bằng tư thế xi tè, Thường Chỉ mới hoàn toàn luống cuống. Cậu nhận ra Húc Trạch hết sức nghiêm túc, cây hàng thô to nóng hổi dí lên mép thịt làm âʍ ɦộ cậu run rẩy. Tấm gương phơi bày một cách trung thực tư thế da^ʍ tục của hai người, hai chân cậu bị banh rộng, chính giữa là một cây gậy to dài dữ tợn chỉa vào túi tinh của cậu, che chặt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ dị dạng.

Hình ảnh hoang da^ʍ ấy khiến Thường Chỉ quên cả từ chối. Cậu ngơ ngác nhìn dương v*t vĩ đại trong gương, âʍ ɦộ phọt ra nước da^ʍ nhớp nhúa rưới lên cây gậy đỏ tía của Húc Trạch.

Nhận ra hạ bộ ẩm ướt, Húc Trạch ngẩng đầu men theo tầm nhìn của Thường Chỉ, cảnh tượng trong gương đập vào đồng tử, hai mắt Húc Trạch tức thì tối sầm, trái tim bỗng nóng phừng như nhét hòn than hồng.

Hắn nâng Thường Chỉ lên, trong gương phản chiếu rõ nét âʍ ɦộ đỏ hỏn ướt đẫm, hai mép thịt sưng múp banh ra để lộ hộŧ ɭε và vách hang đỏ hơn cả, bên dưới là cái miệng nhỏ đang chảy nước tòng tòng bị qυყ đầυ tì nghiến.

"Thấy không?" Húc Trạch thở dồn dập rối loạn, hình ảnh trong gương gợϊ ɖụ© quá mức, khiến dương v*t cứng ngắc run rẩy, hắn nhìn đăm đăm lỗ mềm đỏ tươi ướt sũng, nói bằng vẻ say mê: "Lỗ da^ʍ của vợ đẹp quá."

Âʍ ɦộ bị liếʍ hồi lâu chẳng chịu được lời chòng ghẹo của hắn, Thường Chỉ trơ mắt nhìn miệng nhỏ hé mở nhè ra một dòng nước trong suốt xối ướt qυყ đầυ đỏ sậm, chảy dọc cán trụ xuống đến tận lôиɠ ʍυ rậm rạp của Húc Trạch.

Hình ảnh nóng bỏng đánh mạnh vào thị giác, cậu chưa bao giờ nhìn kĩ âʍ ɦộ của mình đến vậy. Nó nhỏ nhắn xinh xắn quá làm Thường Chỉ kinh hãi, nó lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ quá làm cậu thẹn thùng. Nước sướиɠ chảy ra xối xả như không bao giờ dứt, thậm chí chẳng cần chà xát, một xưng hô đơn giản thôi đã làm âm đ*o co thắt, tiết ra nhiều nước hơn tưới ướt cả dương v*t đang chọc vào mình.

Nhịp thở dồn dập, xoang mũi cay xè, Thường Chỉ nắm lấy cánh tay Húc Trạch, nhìn nơi riêng tư kề sát nhau của hai người trong gương, cậu đầu hàng: "Mình ** em đi."

Bàn tay luồn dưới đầu gối chặt căng lên, cứ tưởng Húc Trạch sẽ cắm thẳng vào, nào ngờ cái tên này lại liếʍ vành tai cậu, hết sức cố chấp mà rằng: "Anh chỉ ** vợ anh thôi, mình là vợ anh à?"

Thường Chỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng đành đỏ mặt nhận thua: "Đúng thế, em là vợ của mình đã được chưa, mình mau lên..."

Chưa kịp dứt lời, dương v*t thô to đã thọc vào miệng lỗ nho nhỏ chật chội, có vẻ Húc Trạch đã nhẫn nhịn khá lâu rồi, trong miệng bất thốt tiếng rên khàn khàn: "Ha... Vợ anh chặt thế."

Dù đã bôi trơn dạo đầu, âm đ*o vẫn thít chặt tới mức Húc Trạch phải cau mày. Hắn thở hào hển nhìn chằm chằm dương v*t thô to thọc chậm rãi kéo căng miệng lỗ thành màu trắng nhạt, qυყ đầυ đè nghiến vách tường nóng ướt, từng chút từng chút tiến vào nơi sâu nhất, làm bụng dưới Thường Chỉ gồ lên trông thấy.

Thị giác và xúc giác mê loạn đan cài vào nhau, trong mắt Thường Chỉ mờ hơi nước, nhưng vẫn nhìn chăm chú nơi hạ bộ hai người gắn kết, miệng bật thốt những tiếng ngâm nga mềm mại ngọt ngào.

dương v*t bắt đầu cắm rút, Húc Trạch tựa đầu vào hõm vai Thường Chỉ, hai hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau. Cây hàng thô to trong gương chậm rãi rút ra ngoài miệng lỗ, cán trụ ướt đẫm hằn gân xanh, mãi cho đến khi chỉ còn lại qυყ đầυ nằm bên trong, Húc Trạch mới thở hổn hển thúc háng đâm vào, dần dần kéo căng miệng lỗ đỏ tươi, tới khi gốc dương v*t kề sát môi âʍ ɦộ, mép thịt đã bị hắn tọng vào trong lỗ, chỉ còn cánh hồng lẳиɠ ɭơ bọc quanh cây hàng một cách khó khăn, không ngừng nhè ra mật hoa óng ánh.

Nhịp điệu rút ra cắm vào từ chậm đến nhanh, tiếng va chạm bành bạch dần dần từ dính dớp trở nên lanh lảnh. Thường Chỉ nhìn thanh gươm báu to dài ướt nước không ngừng ra ra vào vào lỗ da^ʍ của mình, dương v*t đằng trước cũng vung vẩy lên xuống, lỗ sáo rỉ chất lỏng văng lên mặt gương, tạo thành những vết bẩn lốm đốm khiến toàn thân Thường Chỉ ửng hồng, tiếng rên trong cổ họng đột nhiên to lên, quanh quẩn mập mờ khắp phòng tắm.

"A a... a ưʍ... Nhanh...nhanh quá...a a...." Lỗ thịt ướt nước nghênh đón từng cú đâm sâu và mạnh, bắp chân trắng nõn run rẩy trong không trung, móng tay cậu cắm vào da dẻ Húc Trạch, âm đ*o ngứa ngáy bị dương v*t mài miết đến độ nóng ran tê rần, nước sướиɠ trào ra ào ạt từ trong cơ thể, cọ rửa qυყ đầυ to bự cứng rắn, xuôi theo kẽ hở chảy ra ngoài miệng lỗ, rồi bị những cú đâm thọc ngày một nhanh hơn của Húc Trạch giã cho nước nôi tung tóe, ướt cả mép bồn rửa mặt.

Nhìn vào trong gương, miệng lỗ trắng hồng bị chà đến đỏ sậm nhưng vẫn thít chặt Húc Trạch, mặc hắn rong ruổi điên cuồng trong âm đ*o.

Kɧoáı ©ảʍ khiến người ta đê mê đốt cháy cơ thể hắn như vừa chơi một trận bóng kịch liệt. Dòng máu nóng như dung nham khao khát bùng nổ, còn hình ảnh hai người giao cấu trong gương như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn chỉ muốn chọc dương v*t cứng rắn nóng ran vào lỗ da^ʍ mềm mại hết lần này đến lần khác, nện cho Thường Chỉ cao giọng rêи ɾỉ, vẫy vùng trong lòng mình.

gậy th*t trong lỗ đột nhiên to thêm, Thường Chỉ hét thất thanh, cần cổ thon dài ngửa ra sau tựa lên vai Húc Trạch, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt đỏ ửng. Ánh nước rơi vào tầm mắt Húc Trạch, trái tim hắn siết căng, nhưng l*иg ngực nóng bừng.

"Sắp bắn rồi, cố chịu chút nữa thôi." Hắn nghiêng đầu hôn lên nước mắt Thường Chỉ, vừa khàn giọng an ủi vừa tăng tốc độ đâm thọc. Hắn chẳng dám nhìn gương nữa, nhắm mắt cúi đầu cắm vào rút ra, kɧoáı ©ảʍ khi dương v*t bị tì ép mυ'ŧ mát chạy dọc theo cột sống lên tận đại não, hông hắn tê mỏi, cắm rút càng thêm hoang dại.

Tiếng bành bạch lanh lảnh lấn át cả tiếng rên của Thường Chỉ, túi tinh vỗ bem bép lên mép âʍ ɦộ làm hai phiến lá mập mạp run run rẩy rẩy, màu đỏ tươi của mép thịt và màu nâu của túi tinh tạo thành sự đối lập rõ rệt, Thường Chỉ ngây ngất nhìn hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giao hợp, chẳng mấy chốc tinh thần đã bị kɧoáı ©ảʍ dữ dội nuốt sạch, nhưng ngay sau đó bị cơn đau nhói nơi bụng dưới gọi về.

Lần này Húc Trạch không chạm đến miệng tử ©υиɠ của cậu, nhưng cảm giác râm ran nhức nhối chỉ có tăng chứ chẳng giảm, đi đôi với nó là cơn nóng hổi căng ứ dồn vào trong dương v*t đằng trước, hình như... hình như cậu muốn đi tiểu.

Tiếng rên say sưa thoáng chốc nín bặt, Thường Chỉ bối rối vặn người, giọng nói run run, đưa tay ra sau đẩy Húc Trạch: "Thả, thả em xuống, mau lên.... A! Ư... mình dừng lại đi... em chịu rồi..."

Cú va chạm kịch liệt khiến lỗ da^ʍ nháy mắt thắt chặt, Húc Trạch bị kẹp tới độ hai mắt đỏ sọng, ghì chặt đầu gối giãy giụa của Thường Chỉ, chả thềm quan tâm gì hết liên tục thúc háng, dương v*t nóng bỏng mở rộng lỗ thịt co rút, qυყ đầυ chạm vào miệng nhỏ nằm tận cùng bên trong, lập tức lùi lại.

Thường Chỉ ưỡn lưng kêu lên, suýt nữa Húc Trạch không bế được cậu, hắn siết chặt vòng tay, thở phì phò hỏi bằng giọng khàn khàn: "Anh không chọc vào chỗ đó của mình đâu, sao thế? Đau à?"

"Không, không phải..." Thường Chỉ nghẹn ngào lắc đầu, lỗ da^ʍ co rút không nói nên lời.

Cơn buồn tè căng xót ép dương v*t bắn ra chất lỏng trắng đυ.c, Húc Trạch thấy thế càng thêm cần cù rút ra đâm vào, vách hang nhạy cảm bị những phát mài miết nhanh mạnh làm cho thít chặt, đoạn mở màn của cơn cao trào hừng hực khí thế, cả đống nước da^ʍ bắn lên qυყ đầυ. Dòng nhiệt nhức mỏi từ âm đ*o xộc lên não, đầu gối Thường Chỉ nhũn nhèo, đôi môi hồng phớt mấp máy, rốt cuộc khóc nấc lên, vùi trong lòng Húc Trạch thủ thỉ: "Em, em muốn đi tiểu... Hức hức... Mình thả em ra..."

Giọng nói xen tiếng khóc nức nở nghe mà thương, trái tim Húc Trạch mềm nhũn, nhưng dương v*t lại cứng hơn theo bản năng. Lỗ da^ʍ nóng ướt không ngừng siết hắn và phọt nước da^ʍ, ép hắn không biết làm sao cho phải, đành ôm Thường Chỉ bước đến cạnh bồn cầu, vừa chịnh vừa hôn lỗ tai đỏ bừng của cậu: "Tiểu đi, anh không cười mình đâu."

Tiếng nước lép nhép lại vang lên khi dương v*t cắm vào, Thường Chỉ bị thúc cho lắc lư lên xuống, cúi đầu xuống là có thể trông thấy nước sướиɠ của cơn cao trào tràn ra dưới người, rỏ tí tách vào bồn cầu tạo ra những vòng sóng lăn tăn.

Sự xấu hổ khi đi tiểu trước mặt người khác làm vành mắt cậu đỏ ửng, nhưng cậu có nài nỉ thế nào Húc Trạch cũng không nghe, mà ngược lại còn thúc nhanh hơn, ngón tay bấu vào trong khuỷu chân, thở hào hển dụ cậu đi tiểu như dỗ trẻ con.

Thường Chỉ nhận ra muộn màng rằng Húc Trạch sẽ không bỏ qua cho mình. Âʍ ɦộ sau cơn cao trào bị mài đến mức nhức mỏi không ngơi, kɧoáı ©ảʍ liên miên khiến nỗi buồn tè càng thêm sâu sắc. Nhưng sự rụt rè được nuôi dưỡng trong thời gian dài khiến cậu thà cắn răng chịu đựng còn hơn bị chơi đến mức mất khống chế để rồi mất mặt.

Nhưng sự im lặng của cậu và vài tiếng rên khẽ rò rỉ khỏi miệng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn chinh phục của Húc Trạch. Động tác thúc háng dừng lại, Húc Trạch hít sâu, ngay sau đó cánh tay dùng sức nhấc bổng Thường Chỉ lên, rồi để lỗ da^ʍ của cậu cắm phập xuống dương v*t dựng đứng của mình. Như mũi tên xuyên qua con mồi, thanh gươm báu đâm toạc thịt mềm cắm vào miệng tử ©υиɠ co quắp, nước sướиɠ bắn tung tóe đầy bắp đùi trắng nõn, gò mông tròn lẳn run lên bần bật, làm nước nôi rỏ tí tách.

Nước trong bàng quang như bị xóc lộn hết cả lên, cảm giác chua xót trong đau đớn càng thêm rõ rệt, Thường Chỉ không chịu nổi sự tra tấn này, tiếng rên cao vυ't kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào bật thốt khỏi cổ họng tràn ra khắp căn phòng.

Cậu giao nộp vũ khí đầu hàng, tựa lưng về sau, khép chặt lông mi ướt sũng, bụng dưới cứ lồi lên xẹp xuống mãi, đỉnh dương v*t rỉ ra một giọt chất lỏng màu vàng, sau đó nướ© ŧıểυ không kiềm chế được nữa, lỗ sáo phun ra dòng nước theo hình vòng cung.

Tiếng nướ© ŧıểυ róc rách xen lẫn âm thanh giao hợp kịch liệt, Thường Chỉ xấu hổ không nói nên lời, gương mặt đầm đìa nước mắt tủi thân và mồ hôi nóng bỏng, đến cần cổ cũng ửng hồng, trông như một đóa hoa bị gãy, ủ rũ ngả trên đầu vai Húc Trạch.

Ấy thế nhưng lỗ da^ʍ nóng ướt lại bắt đầu siết chặt, dòng nước sướиɠ dội lên cán trụ làm Húc Trạch căng chặt cơ mông, háng phối hợp thúc về đằng trước thật thô bạo, vừa nhanh vừa mạnh đẩy cho gợn sóng dưới bồn cầu tạo thành hình bất quy tắc, mãi đến khi giọt nướ© ŧıểυ cuối cùng biến mất, hắn mới thả lỏng cơ thể, cắn lên gáy Thường Chỉ và bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào nơi sâu nhất.