Món Đồ Chơi

Chương 22: "Ngứa chỗ nào?"

Biên tập: Chuối

Hắn đang hỏi "Có được không" nhưng ngón tay hư hỏng đã bắt đầu ve vuốt âʍ ɦộ Thường Chỉ cách lớp qυầи ɭóŧ. Nước da^ʍ nhớp nháp thấm qua vải vóc dính lên ngón tay hắn, chỉ chốc lát sau cả ngón tay đã ướt đẫm.

Bé sò mềm nhũn ướt sũng từ lâu nào chịu nổi sự trêu chọc ấy, Thường Chỉ cầm lòng chẳng đặng kéo cà-vạt Húc Trạch, hôn lên khuôn miệng biết mê hoặc lòng người.

Húc Trạch sửng sốt, sau khi nhận ra Thường Chỉ đã đồng ý, hắn hưng phấn bế thốc cậu lên. Chân váy vướng víu quá, bị hắn đẩy bừa lên tận gần ngực, bên trên cạp váy màu đen là hai núʍ ѵú sưng đỏ. Thường Chỉ bị đè lên cửa, hai chân thon dài quấn quanh vòng eo rắn chắc của Húc Trạch, hắn đỡ mông lột qυầи ɭóŧ cậu, bờ mông tròn lẳn phô bày trần trụi trong không khí, giữa đáy chậu và qυầи ɭóŧ nối với nhau bằng một sợi tơ mảnh. Sợi tơ đứt đoạn, nước rơi xuống nền, cảm giác lành lạnh trên môi âʍ ɦộ khiến Thường Chỉ thẹn thùng co rụt, nhưng bị Húc Trạch nâng mông, đuổi theo xoa nắn không ngơi.

Ngón tay chạm lên vùng gò mông mềm mại, hắn thích thú banh ra rồi khép vào, đóa hoa rỏ nước chậm rãi đóng mở theo, hai mép thịt múp míp mấp máy nhả ra một vũng nước da^ʍ, dụ dỗ Húc Trạch xoa bóp thô bạo hơn, còn miệng hôn dọc cổ và vai Thường Chỉ, để lại những dấu đỏ mập mờ.

Qυầи ɭóŧ màu đen hẵng kéo căng trên bắp đùi trắng nõn, Húc Trạch khàn giọng bảo Thường Chỉ ôm sát lại, Thường Chỉ phối hợp để hắn cởϊ qυầи lót mình, cậu lại bắt đầu mặt đỏ tưng bừng và tim đập rộn ràng. Bên tai bỗng nghe thấy tiếng kéo khóa quần.

"Cậu không cởϊ qυầи à?" Biết rõ rồi cậu còn cố hỏi, cơ bắp trên vai Húc Trạch căng chặt, nghe cậu thì thầm bên tai rằng: "Cậu chơi tôi thế này thì biếи ŧɦái thật đấy..."

Một câu đùa dâʍ đãиɠ khiến cả hai người nóng bừng, Húc Trạch bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, móc dương v*t thô to cứng ngắc quật thẳng lên âʍ ɦộ Thường Chỉ, hắn cất tiếng cười nặng nề: "Thế này thì sao?" Một tay hắn ôm chân Thường Chỉ, một tay cầm dương v*t quất "bép" lên môi lớn ẩm ướt dính dớp: "Có biếи ŧɦái không?"

Dứt lời chẳng chờ Thường Chỉ đáp đã quất vài phát liên tiếp, mãi cho đến khi dụng dưới của cậu râm ran, nước sướиɠ ào ra khỏi miệng âm đ*o, một ít bắn lên đùi trong, một ít rỏ xuống dương v*t nghển cao của Húc Trạch, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã lấm ta lấm tâm như mưa phùn rơi.

"A..." Thường Chỉ không ngờ hắn sẽ đối xử với mình như thế, đây là lần đầu tiên cậu không phản ứng kịp, kinh ngạc mở to mắt, nhìn Húc Trạch đang đỏ mặt phừng phừng. Ngay sau đó Húc Trạch vung roi thịt tiếp tục quật lỗ da^ʍ, cán trụ cứng ngắc nóng ran như miếng sắt nung đỏ nện lên bé sò non mềm, cậu bất giác há miệng thở hào hển theo từng nhịp quất, bắp đùi run lên từng cơn, kɧoáı ©ảʍ ào tới dồn dập, cậu yếu ớt ôm chặt Húc Trạch, mặt vùi vào hõm vai hắn, không dằn được tiếng rêи ɾỉ "Ư ư a a".

Sướиɠ quá... Thường Chỉ bấu chặt Húc Trạch tới độ đầu ngón tay trắng bệch, âʍ ɦộ trở nên tê rần cay xót giữa những cú quất ngày càng nhanh và thô bạo, hộŧ ɭε cứng đơ ngóc đầu dậy, tiếng nước bem bép dính nhớp vang khắp căn phòng. Húc Trạch gồng cơ bắp, nghiến răng quất cho Thường Chỉ lêи đỉиɦ.

Lỗ da^ʍ bắt đầu co rút điên dại, Húc Trạch thở hổn hển ôm siết gò mông Thường Chỉ, dương v*t thô to màu nâu đỏ dựng đứng bên ngoài quần tây. Thường Chỉ hét thất thanh, ưỡn lưng, xoang mũi cay xè, miệng nhỏ phọt nước tung tóe vừa hay áp lên đầu khấc của Húc Trạch. Tầm mắt lòa sáng, cậu trút hết nước sướиɠ rồi nhũn người xụi lơ, lỗ sáo của Húc Trạch được cái miệng nhỏ hẵng còn co thắt mυ'ŧ lấy, tức thì phê như con tê tê, làm eo hắn run rẩy, phải dùng hết lí trí mới không tiện đà cắm thẳng vào trong.

Đằng trước Thường Chỉ cũng bắn tinh, trong cơn u mê mụ mị, cậu cảm giác có một cây hàng nóng rẫy chèn vào lỗ da^ʍ ướŧ áŧ của mình. Húc Trạch chẳng chờ cậu hoàn hồn đã mượn sự bao bọc của môi âʍ ɦộ để bắt đầu cọ xát mài miết, hai tay hắn xoa bóp mông cậu đầy gợϊ ȶìиᏂ, hết lần này đến lần khác thúc cho cậu va vào ván cửa.

Bé sò vừa lêи đỉиɦ nóng ran và ướŧ áŧ, không giống như lần đầu tiên, lần này hai người họ mặt đối mặt chọc vào. Thay vì những cú va chạm, lần này hộŧ ɭε bị chà xát dữ dội, hạt đậu nho nhỏ quệt từ trên qυყ đầυ xuống đến tận gốc, bụi lôиɠ ʍυ thô ráp cọ lên nó. Hẵng còn chìm trong cơn phê - Thường Chỉ thấy ngứa quá, giữa âʍ ɦộ như có cái chày cán bột thô to đè lên chèn ép vậy.

"...Cậu học ở đâu cái trò này đấy?" Giọng cậu nghèn nghẹn, nằm trên vai Húc Trạch lấy làm lạ hỏi. Cơn sướиɠ tới nhanh quá, cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì cả, suýt tí nữa bị kɧoáı ©ảʍ dọa sợ, cửa mình tê mỏi muốn chết, cậu chảy nước mắt ròng ròng một cách đáng xấu hổ, may mà vùi mặt không để Húc Trạch thấy.

Húc Trạch vẫn đang chậm rãi mài lỗ, nghe cậu nói vậy thì bàn tay siết chặt, đầu ngón tay lún sâu vào trong gò mông, hắn lắc lư Thường Chỉ, gượng gạo đáp: "Tôi cũng biết xem phim heo mà."

Hộŧ ɭε nện lên dương v*t, Thường Chỉ bật thốt tiếng kêu ngắn ngủi, tay vô thức ôm chặt cổ Húc Trạch, nghe câu trả lời của hắn mà phì cười, nơi mềm mại trong tim bị bắn trúng. Từ trên cao cậu nhìn xuống gương mặt thẹn thùng của Húc Trạch, dường như phản ứng ngớ ngẩn của hắn vào lần trước xem phim vẫn rõ mồn một, thế mà bây giờ đã có thể chơi cậu và nói ra những lời ấy.

Cảm giác tê rần căng ứ bỗng tràn khắp cõi lòng, Thường Chỉ xúc động hôn lên môi hắn. Trong phòng thay đồ không người, lần đầu tiên cậu thấy Húc Trạch thuộc về một mình mình.

Nụ hôn buông lơi, tầm mắt Húc Trạch tối sầm, môi Thường Chỉ đè lên môi hắn, thậm chí còn nhắm mắt lại, cậu để lộ sự ngây thơ trong sáng giữa du͙© vọиɠ giàn giụa khiến tim hắn run rẩy.

Hắn kích động khôn tả, dưới háng to thêm, chợt nâng mông Thường Chỉ đâm chọc dữ dội, đồng thời đầu lưỡi tiến đánh nhanh mạnh, xộc vào khoang miệng Thường Chỉ ra sức quấn quýt với cậu.

Cây gậy cứng cáp nóng rẫy gồ gân xanh, khe mông toàn là nước nôi văng ra do ban nãy bị quất, hai cánh mông bị đôi bàn tay to ép chặt vào nhau, qυყ đầυ đỏ tía không ngừng nhấp nhô giữa bắp đùi trắng nõn trông mới dâʍ ɖu͙© làm sao. Hộŧ ɭε cứng đơ, lỗ da^ʍ vừa lêи đỉиɦ lại n*ng tiếp, mép thịt sưng tấy trở nên nhạy cảm, thanh gươm báu ra ra vào vào cọ xát vách thịt bên trong, dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ từ đáy chậu men theo xương sống chạy dọc lên gáy. Húc Trạch nắc háng, qυყ đầυ vểnh lên ép nước chảy ròng ròng, dây đầy ra khắp dương v*t làm nó ướt nhẹp, từng cú chọc ngoáy ngày càng mạnh bạo hơn.

Hắn chẳng hề lo liệu quần có bẩn hay không, chỉ biết đỏ mắt cúi đầu đâm "bành bạch". Thường Chỉ bị hôn sâu, mặc cho mu bàn tay hắn kê giữa mông mình và cửa, theo từng cú thúc, cơ thể va vào kim loại vang lên những tiếng kẽo kẹt ê răng.

Bên ngoài, tiếng nhạc của Lễ khai mạc vẫn chưa dừng, loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện truyền tới, Thường Chỉ hoảng hồn quấn riết eo Húc Trạch, bắp chân run run, ngón chân cuộn tròn bấu chặt đế giày. Trong lỗ da^ʍ như có lũ lụt, nước sướиɠ phọt ra từ miệng lỗ, rồi bị dương v*t thọc cho văng khắp nơi, qυყ đầυ như chiếc móc câu banh rộng cửa mình non mềm, nước nôi bên trong thừa dịp dương v*t lùi ra sau mà vãi đầy đất tạo thành vũng. Thường Chỉ thở gấp gáp, bị chơi tới độ sắp khóc thét đến nơi, gò mông run rẩy, âm đ*o râm ran, ngứa ngáy và trống rỗng, cậu xoắn chặt lỗ da^ʍ cố sức vắt nước.

Húc Trạch biết cậu sắp lêи đỉиɦ, thay vì rút ra, hắn đưa dương v*t lấp kín khe nhỏ, mài miết với tốc độ bàn thờ, hông eo lắc lư nhanh nhẹn, trong người khô nóng phát sợ, cảm nhận hộŧ ɭε bị dương v*t của mình vùi vào trong môi nhỏ rồi lại lôi cổ nó ra ngoài, động tác của hắn càng mất kiểm soát hơn, cuối cùng qυყ đầυ nện mạnh lên cửa huyết chảy nước tòng tòng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc lẫn vào với nước da^ʍ của Thường Chỉ, vũng nước trên mặt đất gợn sóng lăn tăn, mưa dầm rả rích, mãi lâu sau mới lắng xuống.

Quần tây của Húc Trạch dính nước nhoe nhoét, hắn thở hắt đầy thỏa mãn, nhả môi Thường Chỉ ra, chợt phát hiện cậu khóc nức nở, nước mắt lã chã. Hắn vội vàng rút một tay ra, vỗ về lưng Thường Chỉ như dỗ dành một đứa bé, hoảng hốt hỏi cậu sao thế liên hồi.

"Hức hức hức... Ngứa quá... Ngứa quá..." Thường Chỉ ôm cổ hắn cất giọng nghẹn ngào. Sau cơn cao trào, cơ thể mềm nhũn, đầu gối tê mỏi, cậu cũng chẳng biết tại sao mình buồn bã bật khóc nữa, cửa mình vẫn đang mấp máy khép mở, đói ăn đến mức nuốt cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên miệng lỗ, cảm giác ngứa ngáy như trăm ngàn con kiếm gặm nhấm sắp làm cậu phát điên lên rồi.

Húc Trạch vừa đau lòng vừa mù mịt, buột miệng hỏi: "Ngứa chỗ nào?" Dứt lời mới ngộ ra, quả nhiên, Thường Chỉ trợn to đôi mắt sũng nước, vung tay đấm hắn, tức tối thở phì phò, bất chấp tất cả gào lên: "Ngứa trong lỗ! Lỗ da^ʍ của tôi ngứa lắm!"

Gương mặt nhỏ nhắn hẵng còn đẫm nước mắt, dù cố tỏ ra hung dữ thì trông vẫn dễ thương đáo để. Tình cảm chứa chan tràn ra từ trong ánh mắt Húc Trạch, sức lực mà Thường Chỉ khó lắm với gom góp được như quả bóng bay bị kim chọc thủng, xì hơi xẹp lép.

Cậu thẹn thùng úp mặt trên vai Húc Trạch, rầu rĩ không nói năng gì, trong lòng rối beng, luôn miệng chửi mình ngốc nghếch.

"...Còn ngứa không?" Húc Trạch ngừng cười, hắng giọng rồi mới nói tiếp: "Sinh nhật cậu vào tháng sau, trước khi đủ tuổi... chắc không được cắm vào đâu nhỉ?"

Thường Chỉ im lặng hồi lâu, tay trượt xuống sờ lên ngón tay đang đỡ dưới mông mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Vậy cắm cái này vào thôi."