Món Đồ Chơi

Chương 11: Đứt cương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

Biên tập: Chuối

Hết thảy bắt đầu mất kiểm soát như con ngựa đứt cương, đoàn tàu rú rít lao khỏi đường ray, trong tiếng nổ lặng thinh, Thường Chỉ choáng váng. Bàn tay trong quần rút ra, Húc Trạch ôm ghì cậu đè xuống giường.

Hắn choán hết tầm nhìn mông lung nhòe nước của cậu, chiếc lưỡi trong miệng mạnh mẽ hơn cậu, tiến hành cuộc chinh phạt không chút đắn đo, càn quét răng lợi nhiệt tình.

Thường Chỉ ú ớ, rụt đầu lưỡi lại và đẩy ra thể hiện sự từ chối. Hai chiếc lưỡi ướŧ áŧ đánh giáp lá cà, rồi quấn quýt khăng khít, mυ'ŧ mát nồng nhiệt phát ra tiếng nước lép nhép. Vành tai Húc Trạch đỏ bừng, đôi môi ra sức ngấu nghiến như muốn lấp kín khuôn miệng Thường Chỉ, làm cậu lún sâu vào gối đầu, sắp tắc thở đến nơi.

Hai chàng thiếu niên với du͙© vọиɠ tràn trề, bên trên hôn hít không rời, bên dưới dính nhau sát rạt. Thường Chỉ dạng chân bị Húc Trạch đè dưới thân, dương v*t cương cứng của hắn vừa khéo chọc vào đáy chậu của cậu cách lớp vải quần. Âʍ ɦộ đã ướt sũng từ lâu, bị chọc mà tham lam mυ'ŧ qυầи ɭóŧ, dương v*t đằng trước cũng chẳng chịu đứng ngoài, thò đầu ra từ trong cạp quần rộng mở.

Húc Trạch đặt tay lên toan cởϊ qυầи giúp Thường Chỉ, dây thần kinh của cậu tức thì kéo căng, vội giữ tay hắn lại, nghiêng đầu tách khỏi nụ hôn, chạm lên gương mặt đẫm mồ hôi của hắn và cất lời trong tiếng thở hổn hển: "Đừng, đừng cởi, cứ để vậy vuốt là được rồi..."

Tay cậu lạnh hơn tay Húc Trạch, khiến hắn tức thì thở dốc nặng nề, nắm lấy tay cậu cọ cọ mặt và ậm ừ ngắn gọn. Rồi sau đó tiếp tục ghé sát lại gần hôn sâu, màu đỏ hây hây nơi gò má lan khắp làn da ngăm đen, Thường Chỉ híp mắt ngắm nhìn, hai chân cầm lòng chẳng đặng quấn quanh eo hắn, hai cổ chân cọ vào nhau cho bớt ngứa.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm lọt vào trong khe thịt, chất vải denim dày dạn không làm nước thấm ra ngoài, nhưng môi âʍ ɦộ mập mạp cứ bị Húc Trạch cọ xát hết lần này đến lần khác, cơn tê rần khiến chân cậu run lẩy bẩy, tay ghì riết cổ Húc Trạch, hôn môi ngấu nghiến.

Phải nói rằng, phản ứng của Thường Chỉ làm Húc Trạch mê đắm. Hắn vâng lời chen tay vào giữa phần háng kề sát nhau của hai người, và luồn vào qυầи ɭóŧ trắng nắm lấy dương v*t của Thường Chỉ. Thứ ấy của cậu nhỏ xinh, thậm chí nhỏ hơn kích cỡ của nam giới bình thường, nằm gọn lỏn trong tay hắn trông càng đáng yêu hơn. Qua thứ ấy, hắn lại liên tưởng đến chủ nhân của nó, trái tim như bị điện giật, dòng máu nóng hổi gột sạch lý trí còn sót lại của hắn. Hắn vừa hôn mυ'ŧ chùn chụt với Thường Chỉ, vừa tuốt lên tuốt xuống, ngang hông áp sát vào gò mông mềm, nhấp nhô chập chùng theo từng động tác của hắn.

Húc Trạch bỗng nhả môi Thường Chỉ ra, bàn tay chống bên mặt cậu siết chặt vỏ gối, Thường Chỉ còn chưa hiểu sao hắn ngừng hôn, bỗng nghe thấy hắn cất lời như van nài bằng chất giọng khàn khàn: "Mông... Đừng cọ nữa, tôi thật sự không chịu nổi."

Đầu óc Thường Chỉ nổ bùm, thẹn thùng khiến cổ cậu đỏ bừng, vội kéo Húc Trạch hôn lên môi, cánh môi đỏ mọng ngậm lấy môi hắn, bật thốt tiếng "Được" loáng thoáng như đang trốn tránh.

Nhưng sự bảo đảm của cậu không có hiệu lực lâu dài, Húc Trạch tuốt súng một lúc, có lẽ chỉ chừng hai - ba phút, cậu lại không kìm được khép chặt hai chân, tự cho rằng kín kẽ huých môi âʍ ɦộ ướt nước vào cây hàng cứng rắn nọ, lén lút cọ xát cách hai lớp vải.

Cơn sung sướиɠ nhấp nhô chập chùng từ hai nơi ùa tới mãnh liệt, cậu thích đến mức khép mắt rêи ɾỉ, nhưng không nhận ra đôi mắt Húc Trạch đang dần đỏ lên. Bàn tay hắn đặt trên dương v*t bỗng nhiên tăng tốc, qυყ đầυ chợt hé miệng phun ra chất nhầy vào lúc bị ngón tay tì miết thô bạo. Cậu há hốc miệng, Húc Trạch không ngăn tiếng hét cả cậu, chỉ nhấc người dậy ngắm nhìn cậu thở hào hển trong cơn đê mê mất hồn, trên gương mặt đỏ ửng toàn mồ hôi là mồ hôi, cánh môi óng ánh nước, sưng lên vì hôn quá đà.

Sau đó hắn rút bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, nâng mông Thường Chỉ, nhắm thẳng đáy chậu và ưỡn lưng thúc mạnh vào.

"Đừng... Á... Đừng..." Thường Chỉ nằm chặt ga giường hét thất thanh, đóa hoa trong qυầи ɭóŧ bị thọc văng nước tứ tung. Cậu sợ. Bụng dưới căng ứ làm hai mắt cậu rưng rưng, rồi nước ứa khỏi khóe mắt khi Húc Trạch giã dồn dập. Cậu yếu ớt vươn tay xin một cái ôm, nhưng tay mềm oặt rũ xuống, nước mắt không gợi được lòng thương xót của Húc Trạch, chỉ tổ làm du͙© vọиɠ trong hắn tăng cao. Nhìn cậu khóc lóc tự nắm áo len trước ngực mình, Húc Trạch càng đè nghiến cậu tợn hơn, phần háng rắn rỏi thúc xuống với tốc độ cực nhanh, nện cho hai cái đùi Thường Chỉ lắc lư giữa không trung như chiếc lá run rẩy trong bão tuyết.

Môi âʍ ɦộ tách đôi, mồng đốc náu mình bên trong ló đầu ra, qυầи ɭóŧ ướt đẫm chịu tác dụng của bên ngoài mài miết chà đạp nó, kɧoáı ©ảʍ từ đó lan ra bốn phía như sóng xô, cả bờ mông bắt đầu nóng lên. Thường Chỉ cảm giác mình sắp lêи đỉиɦ đến nơi, chẳng quan tâm cái gì nữa, đầu óc quẳng lên tận chín tầng mây, chỉ còn những cú va chạm mãnh liệt và liên miên dưới háng.

"Ư... a... nhanh lên..." Cậu chun mũi, ánh mắt mơ màng chứa chan khát tình, Húc Trạch nghe thấy cậu giục giã bằng chất giọng nỉ non mà suýt đánh mất lý trí, nắc háng dập dữ dội và thô bạo, dương v*t cứng tới độ rỏ nước va vào đáy chậu mềm mại của cậu, qυყ đầυ nằm trong qυầи ɭóŧ cọ đến nóng rát phát đau. Nhưng hắn ngu ngơ chả thèm để ý, trong mắt chỉ còn gương mặt đê mê của Thường Chỉ, trong tai lắng nghe tiếng rên dâʍ đãиɠ như con mèo động dục vào mùa xuân, để rồi bắn tinh trong quần.

Thường Chỉ vẫn chưa lêи đỉиɦ, cậu thở gấp gáp nhổm người dậy, Húc Trạch tưởng cậu muốn xuống giường bèn lùi về sau. Nhưng rồi hắn lại thấy cậu nằm xuống, luồn tay vào trong quần mình.

Lướt qua dương v*t cương cứng, ngón tay tiếp tục đi xuống, một đoạn cổ tay lộ ra trong chiếc quần bò nửa kín nửa hở, Thường Chỉ thẹn thùng cắn môi, vần vò hộŧ ɭε trơn ướt ngay trước mặt Húc Trạch, cổ tay lắc lư nhanh chóng.

Cơn cực khoái tê dại như điện giật khiến bắp đùi cậu run bần bật. Húc Trạch tò mò và ngờ vực nhìn hành động của cậu, qυầи ɭóŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi lành lạnh, hắn kéo nhẹ đũng quần mình, liếʍ đôi môi khô rang, định hỏi Thường Chỉ có muốn mình giúp nữa không. Bỗng nhiên, hắn thấy cậu cong eo và rên dài, giọt lệ lăn dài từ khóe mắt thấm vào tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nét mặt quyến rũ hơn cả lúc nãy bắn tinh.

Nuốt nước bọt, Húc Trạch nhìn cậu rút ngón tay thon dài trắng nõn trong quần ra, bên trên óng ánh nước, chất lỏng trong suốt không hề giống tϊиɧ ɖϊ©h͙ tí nào. Sợ bị nhận ra, Thường Chỉ thẹn thùng, vội vàng rút giấy ở đầu giường lau tay. Quay đầu trông thấy nét mặt ngờ vực của Húc Trạch, thế mà cậu dần dần bình tĩnh lại, chậm chí còn thấy niềm vui khó hiểu ùa về và tiếp tục kéo dài trong đầu sau khi kɧoáı ©ảʍ rút lui.

Cậu đưa hộp khăn giấy cho Húc Trạch, giọng nói hẵng khàn khàn: "Có biết... ban nãy tôi vừa làm gì không?"

"Thủ da^ʍ?" Húc Trạch đón lấy hộp giấy, nhưng không mặt dày lau quần mà chỉ lau tay, chờ Thường Chỉ dùng hết bèn rút một tờ đưa cho cậu.

Thường Chỉ dọn dẹp hạ bộ của mình, nghe thấy đáp án của hắn thì cười: "Cũng có thể nói là vậy, nhưng đợi lần sau, có lẽ tôi sẽ cho cậu biết một bí mật."

"Ừm." Húc Trạch không hỏi bí mật của cậu là gì, chỉ nhìn chăm chú vào hai mắt cậu và nói: "Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu."

Sự nghiêm túc của hắn làm Thường Chỉ ngẩn ngơ, dạo trước cậu chỉ nghĩ Húc Trạch ngốc nghếch, còn bây giờ lại thấy Húc Trạch ngốc nghếch và đẹp trai quá đỗi, khiến người ta muốn hôn hắn.

Đang định biến suy nghĩ thành hành động, điện thoại bỗng réo vang, trên màn hình hiển thị cuộc gọi của mẹ cậu, hết cách, cậu đành nhận máy.

La Nhan Ngọc đang đi siêu thị, cô nghĩ có khi Húc Trạch sẽ ở lại ăn cơm, bèn gọi điện thoại hỏi hắn thích ăn gì.

"Có vẻ mẹ tôi thích cậu lắm đấy." Thường Chỉ đưa di động cho hắn, tiện thể gặm cái bản mặt đẹp trai ấy.

"..." Tự dưng Húc Trạch chả nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nữa.

"Alo? Tiểu Húc? Cháu có đó không?"

"Cháu, cháu đây thưa cô." Húc Trạch hoàn hồn thì Thường Chỉ đã vào nhà vệ sinh, hắn sờ sờ mặt mình, cầm lòng chẳng đặng cười ngu.

"Vâng ạ, cháu ăn được cay, không kiêng gì cả, dạ, cháu cảm ơn cô, cháu chào cô ạ."

Cúp mắt, điện thoại tự động tắt màn hình, soi chiếu gương mặt hắn với điệu cười toe toét đến tận mang tai. Hắn ghét dáng vẻ đần thối của mình lắm, nhưng cứ nghĩ đến nụ hôn ban nãy của Thường Chỉ là hắn không nhịn cười được.

Thường Chỉ đứng trong nhà vệ sinh đã nghe thấy hết, nhìn mình trong gương cũng đang cười ngây ngô, cậu khẽ giọng mắng "Đồ ngốc".