*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mùi hương của Húc Trạch lẻn từ trong phim sεメ ra ngoài, vờn quanh chóp mũi Thường Chỉ..."
Biên tập: Chuối
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cậu đang định kiềm chế ham muốn của mình, thế mà lại bị Húc Trạch vô tình gợi hứng. Cả buổi chiều Thường Chỉ đứng ngồi không yên, qυầи ɭóŧ ướt sũng sượi, muốn cọ mà chẳng dám cọ - sợ dây ra ghế, đường cùng cậu đành vào WC xé giấy vệ sinh ra lót.
Lần đầu tiên cậu làm chuyện ấy trong trường. Lúc cởϊ qυầи ra, giữa đáy chậu và qυầи ɭóŧ còn kéo sợi dính dớp. Quần tụt dần xuống và sợi tơ mỏng manh chậm rãi đứt đoạn, bắn ngược lại giữa háng ẩm ướt và nóng rẫy, cái lạnh làm cậu n*ng nừng nưng.
Cậu mím môi chùi sạch nước nhờn dính trên qυầи ɭóŧ, vội vàng vứt giấy kéo quần lên, chẳng dám nhìn nhiều.
Hết cách rồi, thằng em đằng trước đã ngỏng lên một nửa, cậu không muốn vác túp lều về lớp đâu.
Chịu đựng mãi đến lúc tan học, Thường Chỉ thở phào nhẹ nhõm, vừa đứng dậy đã cọ mạnh vào bên dưới, khiến cậu phải dừng khựng lại với biểu cảm bối rối.
"Sao thế? Sao không ra đi?" Tần Dương nhường đường cho cậu, nhìn nét mặt cậu mà lấy làm lạ: "Có phải cậu bị bệnh không? Tớ thấy hôm nay mặt mũi cậu cứ trắng bợt."
"Không, da tôi trắng sẵn mà." Thường Chỉ chịu đựng sự khác thường bên dưới, cố tình nói với vẻ huênh hoang. Quả nhiên, Tần Dương bị dắt sang chủ đề khác, cười hề hề bắt đầu chòng ghẹo cậu.
Bước ra khỏi phòng học, Thưởng Chỉ chạy thẳng tới WC, lôi đống giấy vệ sinh đã nát nhừ trong sự xấu hổ thẹn thùng. Qυầи ɭóŧ của cậu toàn là quần tam giác cotton nguyên chất, còn giấy vệ sinh thì thô ráp, dính nước càng dán chặt và cọ sát vào lỗ da^ʍ của cậu hơn, cọ tới mức hai mép thịt đỏ bừng.
Bực vãi. Thường Chỉ giật áo, gương mặt dịu dàng toát nên vẻ bực bội hiếm thấy.
Về đến nhà cậu vào thẳng phòng tắm, vừa xả nước vừa cởϊ qυầи áo. Hơi nước tràn ra thấm ướt cơ thể trắng nõn của cậu. Khom lưng, cậu cởϊ qυầи lót ướt đẫm vứt cách "toẹt" xuống đất cho hả giận.
Bồn tắm thoáng cái đã đầy hơn nửa, Thường Chỉ bước vào, vùi mình trong làn nước ấm, tâm trạng bực dọc dần dần thư thả.
Chiến đèn trong nhà tắm có màu vỏ quýt mờ mờ, kết hợp với hơi nước, phủ lên mình Thường Chỉ lớp màu mật ong mong mỏng. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, làn da giấu trong nước trắng ngần như tơ lụa thượng hạng. Theo động tác dạng chân của Thường Chỉ, một đóa hoa nho nhỏ màu hồng phấn bỗng nở rộ trên tơ lụa, nép mình bên dưới ngọc hành thanh tú, đương co ro.
Đôi mắt nhuốm sương mù của Thường Chỉ mở ra, cậu nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu trông như ánh trăng màu vỏ quýt, ngón tay thon dài cắm vào mặt nước, luồn đến giữa hai chân.
Khe hở nho nhỏ được ve vờn từ dưới lên trên, hang động đỏ hồng mở ra, hai mép thịt thấy có khách đến chơi thì sung sướиɠ giật bắn, mấp máy mυ'ŧ tay Thường Chỉ. Bụng dưới cậu nóng ran, dương v*t căng ứ. Chỉ chốc lát sau, dòng suối róc rách chảy ra từ trong cơ thể cậu, rồi bị dòng sông lặng lẽ cuốn trôi.
Cơn ngứa ngáy đầy dễ chịu gần như nhấn chìm cậu, hô hấp bắt đầu dồn dập. Bộ phim gay ban trưa ùa về trong trí óc, dương v*t của hai diễn viên chà sát vào nhau bên dưới áo đồng phục, qυყ đầυ thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện. Mùi hương của Húc Trạch lẻn từ trong phim sεメ ra ngoài, vờn quanh chóp mũi Thường Chỉ, làm cậu hoảng hốt ấn mạnh lên môi nhỏ đương khép chặt, đầu ngón tay thô bạo vạch cái miệng nhỏ nhắn ra.
Thứ mùi ấy chẳng thơm tho gì cho cam, nhưng Thường Chỉ lại thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ bội phần. Cậu nhắm hai mắt, nhớ lại cảnh Húc Trạch phả hơi thở lên cổ tay mình, vòng eo thoáng chốc tê rần, ngón tay bất giác vuốt ve chà sát, moi hộŧ ɭε mềm mại ẩn mình trong thịt non tơ ra, tì lên vần vò dữ dội.
"Ưm a...." Kɧoáı ©ảʍ đánh nát hình ảnh trong tưởng tượng, đầu óc Thường Chỉ nóng bừng và tỏa nhiệt, cái mũi vừa tê vừa xót. Cậu mở bừng mắt, trông thấy hai chân mình trắng trẻo vắt lên thành bồn tắm đang run rẩy gợϊ ɖụ©, khiến nước dính bên trên vung vẩy khắp nơi như trời mưa nặng hạt.
Cậu không muốn rên. Nghe tiếng nỉ non bật thốt ra ngoài mà chính cậu cũng phải đỏ mặt, đành thẹn thùng cắn chặt môi. Tay còn lại nắm lấy dương v*t đã ngỏng cao đầu, bàn tay xoa nắn hộŧ ɭε cũng không dừng lại, bên vân vê vò ấn, bên vuốt ve lên xuống, đồng thời thủ da^ʍ đảo điên.
Cây hàng nhỏ xinh được an ủi tận tình, lỗ sáo trên đỉnh đầu chẳng mấy chốc rỉ nước ròng ròng, đóa hoa múp míp bên dưới cũng bị chà đạp tới độ đỏ hỏn sưng phù, hộŧ ɭε bé nhỏ liên tục bị ngón tay dí vào trong mép thịt đỏ sậm như thể ấn phím đàn piano vậy. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cho toàn bộ âʍ ɦộ bắt đầu co rút, mép thịt không che được âm đ*o nữa, chỉ biết nhìn nó nhè ra từng vũng nước da^ʍ đầy đáng thương.
Âʍ ɦộ và dương v*t nối đuôi nhau lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thường Chỉ ít ỏi và loãng toẹt, sau khi bắn ra hòa vào trong nước, chẳng ngửi thấy tí mùi tanh nào.
Thường Chỉ nhũn người nằm trong bồn tắm, cơ thể hẵng đang chìm vào cơn đê mê tê dại, hai mắt cậu trợn to, lông mi cong vểnh lười nhác cụp xuống, giọt nước đọng bên trên như tán ô trong suốt xòe ra che đi đồng tử đen láy của cậu, nom như chú nai vàng ngơ ngác khiến người ta mang lòng yêu mến, và cũng trào dâng du͙© vọиɠ phá hủy.
Tiếc rằng chỉ có mình cậu trong nhà tắm, chẳng có kẻ phá hủy tay cầm súng săn. Thường Chỉ liếʍ môi, nước trong bồn đã nguội, cậu bỗng thấy uể oải rã rời.
Tắm hơi lâu, La Nhan Ngọc gõ cửa mấy lần gọi cậu ra ăn cơm. Thường Chỉ nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ. Cơm nước xong xuôi, làm hết bài tập, lúc lên giường lại thò tay vào quần sờ vuốt lần nữa, nhưng bấy giờ mãi chẳng lêи đỉиɦ được. Mặc dù cơ thể ấm lên, nhưng chỉ khiến lòng cậu thêm phiền, thế là dọn dẹp sạch sẽ rồi đi ngủ luôn.
Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Thường Chỉ đã bước vào lớp, cô gái tới trước mỉm cười với cậu, bảo rằng muốn mượn bài tập Lý của cậu để so đáp án.
Thường Chỉ đặt cặp sách xuống, cô nàng bèn ngồi vào chỗ của Tần Dương, cầm hai quyển bài tập so sánh đáp án trông như nghiêm túc lắm, nhưng thực ra liếc trộm Thường Chỉ suốt.
Tiết trời se lạnh, Thường Chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong áo len cổ chữ V và khoác áo đồng phục ngoài cùng. Sự phối hợp hết sức bình thường, nhưng dáng người mảnh khảnh và gương mặt tuấn tú đã giúp bộ quần áo trở nên tuyệt đẹp. Cậu ngồi bên ô cửa sổ và bầu trời ngoài kia sáng mờ. Trên người cậu như toát ra hơi thở thanh xuân ngời sáng, chỉ ngắm thôi cũng thích mắt rồi.
Bạn nữ so đáp xong không thể chiếm chỗ của người khác tiếp được, cô nàng nói cảm ơn rồi đứng dậy về chỗ, còn Thường Chỉ len lén thở phào.
Thật lòng mà nói thì cậu không thích người khác tựa sát vào mình quá. Dạo xưa Tần Dương thích khoác vai cậu lắm, bị cậu nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, bạn bè thân thiết cũng biết cậu để bụng chuyện ấy. Đó là lý do hôm qua cậu căng thẳng khi đột nhiên bị Húc Trạch kéo lại gần. Giờ ngẫm lại, hình như chẳng phải chuyện gì to tát lắm.
Thường Chỉ vẫn chưa nhận ra dòng suy nghĩ của mình tự dưng chạy sang Húc Trạch, cậu đi nộp bài tập rồi quay về chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần sát giờ tự học buổi sáng, Tần Dương mới thong thả bước vào, theo sau ấy thế mà là một "gương mặt lạ hoắc".
"Húc Trạch khổ ơi là khổ!" Vừa ngồi xuống, Tần Dương đã buông ngay một câu. Ánh mắt Thường Chỉ đảo sang chỗ Húc Trạch, bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"
"Cậu có thấy lạ với việc hôm qua cậu ấy làm bài tập không?"
"Có."
Tần Dương vỗ đùi: "Tớ cũng thấy lạ! Hôm nay vừa hay gặp nhau bèn chuyện trò đôi câu, kết quả, cậu đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Bài thi trắng tinh cậu ấy nhét dưới gầm bàn uống nước bị bố phát hiện, bố cậu ấy cầm móc áo quật cho nhừ đòn, bảo là điểm các môn văn hóa mà không tăng thì sẽ lôi cổ cậu ấy về quê cày ruộng!"
Thường Chỉ phì cười: "Cày ruộng? Nghiêm túc đấy chứ? Nhà cậu ấy nghèo thế à?"
Tần Dương vừa lấy bài tập vừa hồi tưởng: "Cậu ấy nói nghiêm túc lắm, chắc là thật rồi. Còn chuyện nhà cậu ấy có nghèo hay không thì tớ chả rõ lắm, nhưng nhìn quần áo giày dép của cậu ấy toàn là hàng chợ, chắc cũng chẳng giàu có gì cho cam, nghe nói phải đi rửa bát thuê để kiếm tiền mua điện thoại đấy."
"Thế à..." Thường Chỉ trầm ngâm quay đầu nhìn Húc Trạch, tên này đang mặt nhăn mày nhó lật sách trong đau khổ, nom như định học hành tử tế thật vậy.
Nhưng hiện thực và ước mơ luôn khác xa nhau. Chuông hết tiết vừa réo, đầu hắn lập tức nện phịch xuống bàn học, ngủ say như chết. Thường Chỉ nghe tiếng động mà lặng lẽ đau thay cái trán của hắn.