Món Đồ Chơi

Chương 2: Lần đầu tiên

"Để cho an toàn, hay là làm xong bài tập trước thì hơn."

Biên tập: Chuối

La Nhan Ngọc ngồi đối diện chẳng mảy may phát hiện con mình đang lên kế hoạch thực hiện một chuyện đê hèn cỡ nào. Cô nhìn nét ửng đỏ trên gương mặt Thường Chỉ, thầm nghĩ con trai mình nom hồng hào tràn trề sức sống đáo để, càng nhìn càng thấy đẹp trai giỏi giang cứ như ngôi sao vậy. Chẳng biết con trai học từ ai mà cử chỉ vừa nhã nhặn vừa điềm tĩnh. Đứng trong đám thanh niên trạc tuổi, khí chất ấy vô cùng nổi trội và hút mắt.

Nếu không phải vì... Ôi, La Nhan Ngọc tự nhủ đừng nghĩ ngợi nhiều, giờ bé ngoan đang sống rất tốt, nghĩ nhiều chỉ tổ làm con buồn phiền.

Cô lặng lẽ thu hồi tầm nhìn, chẳng hề hay biết, Thường Chỉ đã quá quen với ánh mắt quan sát - mà cô tự cho là bí mật. Nét mặt cậu bình tĩnh cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa thả vào bồn nước giúp mẹ. Thấy La Nhan Ngọc bắt đầu rửa bát, cậu mới về phòng khóa trái cửa.

Máu trong người sôi lên khi Thường Chỉ nghĩ về việc sắp làm. Ấy nhưng bài tập chưa hoàn thành, cậu sợ sờ nơi ấy sẽ sướиɠ đến mức váng đầu hoa mắt, mụ mị đầu óc như trong truyện miêu tả. Để cho an toàn, hay là làm xong bài tập trước thì hơn.

Ổn định tâm trạng, Thường Chỉ lôi bài tập Vật lý chưa làm xong trong cặp ra, ngồi vào bàn nghiêm túc viết lách.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thế mà đã hơn nửa tiếng, ngoài trời tối om, Thường Chỉ khoanh những câu không biết làm, đoạn lấy sách Tiếng Anh học thuộc từ đơn ngày mai phải nghe viết, cuối cùng soạn bài môn Hóa và Lý. Cậu chính thức học xong vào 9 giờ đúng, nhìn điện thoại và duỗi lưng đầy khoan khoái.

Bước ra ngoài rót cốc nước, mẹ đang xem tivi, Thường Chỉ tỉnh rụi bưng cốc nước ấm về phòng. Chắc chắn đã chốt cửa rồi, cậu đặt cốc nước lên đầu giường, vào nhà tắm rửa tay cẩn thận. Quay về, lên giường nằm, lột cả quần dài lẫn qυầи ɭóŧ, để lộ cặp giò thon dài trắng muốt.

Sợ làm bẩn ga giường, cậu còn cẩn thận lót một chiếc khăn dưới mông, có thể nói là chuẩn bị hết sức chu đáo.

Rèm cửa sổ khép chặt, trong phòng chỉ bật đèn bàn. Thường Chỉ mở phim sεメ giấu trong điện thoại, đeo tai nghe lên, tiếng hôn hít dính dớp tức thì vang rõ bên tai. Cậu đã thuộc nằm lòng nội dung phim, trong đầu hiện ngay hình ảnh một người đàn ông cao lớn đè người phía dưới trên giường và đâm thọc. Hai người trong phim không mảnh vải che thân, em thụ có nét na ná Thường Chỉ - thuộc dạng mảnh mai trắng bóc, điều ấy khiến cậu hứng lên nhanh chóng.

Cậu nhắm hai mắt lắng nghe tiếng rêи ɾỉ của em thụ, cầm lòng chẳng đặng hé đôi môi hồng nhạt, lặng lẽ học theo. Cánh môi cậu đầy đặn, chiếc lưỡi đỏ hồng giấu sau môi ngọ nguậy khẽ khàng. Khuôn miệng chỉ khép mở thế thôi đã gợi cảm tới mức làm kẻ khác muốn hôn ngấu nghiến. Chưa kể gương mặt đẹp nhường ấy, du͙© vọиɠ nhuốm trên khuôn mặt cậu như hoa mai rơi đầy nền đất phủ tuyết trắng ngần, rực rỡ và đẹp đẽ làm bỏng mắt người ta.

Thường Chỉ thở dốc dồn dập, dương v*t của cậu đã cương lên, điều hòa trong phòng để nhiệt độ cao, chóp mũi cậu rịn mồ hôi, lông mày nhăn tít, thoạt nhìn khó chịu lắm.

"Ưʍ..." Tiếng rên khẽ đầy kìm nén bật thốt khỏi cổ họng, tiếng thở gấp trong tai nghe bỗng to lên. Thường Chỉ chẳng chịu nổi nữa, cậu cắn riết môi dưới, bàn tay run rẩy nắm lấy dương v*t xóc qua loa vài nhát, rồi sờ thẳng xuống dưới.

Giọng nói của em thụ trong phim nhỏ đi, rõ ràng đã bị thứ gì chặn đứng, trong tiếng nức nở vang lên tiếng nước "lép nhép lép bép".

Cậu ta đang ngậm một cây hàng thô to.

Liên tưởng ấy khiến máu trong người Thường Chỉ sục sôi. Cậu tưởng tượng mình biến thành em thụ trong phim, đang quỳ trên giường khẩu giao cho một người đàn ông khác. Cây hàng cứng chắc tỏa ra mùi tanh nóng hổi, thọc thẳng vào trong miệng mình.

Cơn nóng xộc từ bụng dưới xuống hạ bộ, tay Thường Chỉ chạm lên vùng đất ướŧ áŧ, cô bé co rúm lại như ngại ngùng.

Mềm và nhớp. Cảm giác quá đỗi lạ lùng, cơn nóng tê dại lan dọc sống lưng Thường Chỉ tràn lên gáy, ngay cả hai mắt cũng nóng bừng và nhòa đi.

Cửa mình nước nôi dầm dề như tấm rèm bị gió vén tung, run rẩy hứng tình đằng sau tinh hoàn. Ngón tay Thường Chỉ mơn trớn bên trên, cảm giác như khuấy hồ nước xuân vậy, ve vờn khiến bản thân mình ngứa ngáy bứt rứt.

Thường Chỉ vươn lưỡi liếʍ môi. Môi cậu hơi khô, bị cắn đỏ ửng. Cậu ngửa cổ, mở rộng hai chân, vừa căng thẳng vừa thẹn thùng cảm nhận hai mép thịt dính dớp há to miệng, không khí lành lạnh đua nhau ùa vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ hai chân run bắn.

Lỗ da^ʍ đỏ hỏn đột nhiên phọt ra một vũng chất nhầy, đúng lúc ngón tay Thường Chỉ đang đặt bên dưới mép thịt, thế là hứng trọn mớ nước sướиɠ. Bàn tay mon men đi lên, thấm ướt ngón tay trắng nõn và móng tay gọn gàng. Thoáng chốc đã lướt qua môi lớn múp míp, lần mò lên đến nơi giao hợp nằm trên cùng.

Cậu đang kiếm tìm mồng đốc - công tắc của cơn cực khoái. Cậu muốn vần vò nó để lêи đỉиɦ lần nữa.

Nhưng ngón tay đã chạm lên khe rãnh mềm mại nằm giữa môi nhỏ mà chẳng thấy đâu. Âm hạch nghịch ngợm như đang chơi trốn tìm với cậu, càng sốt ruột càng muốn sờ thì càng không thấy. Cậu bứt rứt tới nỗi trán toát mồ hôi, ngón tay càng ra sức, vừa bóp vừa khều nơi non mềm ấy như một đứa trẻ cứng đầu. Mãi đến khi cơn đau nhói lên, mới đành dừng lại.

Sao không tìm thấy vậy... Sao lại như thế chứ... Chẳng lẽ, đến cả nơi ấy mình cũng dậy thì không hoàn chỉnh ư? Miệng lưỡi Thường Chỉ đắng nghét, hơi thở dồn dập, trong mắt dần dần lóng lánh nước.

Mãi cậu mới chấp nhận được việc mình có âʍ ɦộ, chẳng nhẽ lại bắt cậu phải chấp nhận một âʍ ɦộ không hoàn chỉnh nữa ư?!

Thường Chỉ càng nghĩ càng hờn. Cậu căm hận bộ phận dị dạng ấy, hận nó khiến mình trở nên yếu ớt, dơ dáy và đau khổ đến thế! Hận nó mang lại du͙© vọиɠ cuồn cuộn cho mình, chẳng tài nào thỏa mãn được!

Nước mắt sắp vỡ òa, Thường Chỉ chợt nhớ đến bài viết giáo dục giới tính dạo trước mình từng đọc, hình như trong đó nói bên ngoài hộŧ ɭε có một lớp vỏ bao bọc, biết đâu cậu tìm tiếp thì sẽ thấy.

Nghĩ vậy, Thường Chỉ như được uống thuốc an thần, tâm trạng xáo động dần bình tĩnh lại, cậu giơ tay quệt nước mắt lên áo sơ mi, tiếp tục thò tay xuống dưới, kiên nhẫn tìm tòi.

Ngón tay man mát, dính đầy nước sướиɠ chạm vào mép thịt nóng hổi khiến gò mông cậu co rúm. Lôиɠ ʍυ lưa thưa cọ vào lòng bàn tay cậu, ngứa ngáy quá đỗi làm tay cậu phải thực hiện cú di chuyển nho nhỏ, móng tay bỗng ấn lên thứ gì tròn vo.

Thường Chỉ suýt gào thất thanh, cơn kɧoáı ©ảʍ vồ vập như nước ấm dội thẳng xuống người, xương cốt tức thì nóng ran, đặc biệt là cái đầu như được nhúng vào suối nước nóng, khoan khoái tới độ đóa hoa giữa hai chân cậu khép mở liên tục, xì xụp phun nước da^ʍ.

Cậu biết mình tìm thấy rồi, thì ra mồng đốc nhỏ thế, cỡ chừng hạt đỗ xanh. Vui mừng quá đỗi, cậu vâng theo bản năng đè nghiến hạt đỗ đáng thương, ngón tay vê tròn làm cả bông cúc cũng phải co rút theo, tầm nhìn bắt đầu trắng lóa.

Sắp, sắp lêи đỉиɦ rồi... Cơ thể ngày một nóng ran, hộŧ ɭε tê rần căng ứ, run rẩy đầy tội nghiệp, mếu máo xin tha dưới ngón tay đang chuyển động không ngừng.

"Bé ngoan, con đã ngủ chưa?" Giọng nói của La Nhan Ngọc bỗng vang lên kèm theo tiếng gõ cửa. Thường Chỉ giật bắn, tay xoa mạnh hơn, cơ thể nghênh đón cơn đê mê dữ dội làm đầu óc cậu váng vất.

Sao cậu có thể dừng lại vào lúc này được? Nhưng La Nhan Ngọc không thấy trả lời sẽ không chịu bỏ qua, Thường Chỉ hiểu rõ tính mẹ mình, đành mở miệng đáp lời. "Chưa ạ" lanh lảnh như tiếng rên. Cậu sợ mẹ phát hiện ra, trong lòng căng chặt như dây đàn, nhưng tay vẫn vần vò hộŧ ɭε như cũ, thậm chí nhanh và mạnh hơn. Cho đến khi luồng nhiệt nóng rẫy tỏa ra từ mồng đốc một cách dữ dội, và hai mép thịt bắt đầu khép mở liên hồi, đầu gối run rẩy nhũn ra, vòng eo mảnh khảnh như bị đôi tay vô hình ấn xuống giường, còn nửa người dưới ưỡn lên theo phản xạ, cậu ngóc mông phun nước dầm dề.

Chìm đắm trong cơn cao trào, Thường Chỉ chẳng nghĩ được gì hết, hai chân xụi lơ mở toang, để lộ cô bé ướt sũng nhơ nhớp nằm chính giữa. Nước sướиɠ ồ ạt trào ra từ miệng âm đ*o đỏ hỏn, nhuốm đẫm cả lỗ hậu, ngay đến chiếc khăn lót dưới mông Thường Chỉ cũng ướt cả mảng.

Cách một cánh cửa, La Nhan Ngọc không nhận ra sự lạ thường của Thường Chỉ, cô đứng ngoài dặn dò con trai đừng học muộn quá, phải ngủ đúng giờ, giữ gìn sức khỏe. Nhưng cô không hề hay biết, bên kia cánh cửa, con trai mình để trần thân dưới, lần đầu tiên trong đời lêи đỉиɦ bằng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ.