Edit: Rea
—————-
Ngón tay Hạ Điệp nhịp nhàng gõ lên bục giảng, trên mặt cô nở ra một nụ cười kì quái, "Nơi này rất thú vị, chúng tôi ngầm thừa nhận gọi nó là 'Học viện'. Nó sẽ sắp xếp các khóa học cho bạn, sẽ có các cuộc thi, trong bốn năm có mười bảy cuộc thi quan trọng, mỗi một cuộc thi đều là cửu tử nhất sinh. Nội dung thi các bạn có thể tham khảo qua các tiểu thuyết kinh dị hoặc các bộ phim truyền hình điện ảnh mà các bạn đã xem. Bây giờ tôi sẽ cho các bạn xem một đoạn video ngắn, thông qua đoạn phim ngắn này thì các bạn có thể hình dung ra được những gì mà bạn sẽ phải đối mặt."
Cô cúi người bật máy chiếu lên, một tấm rèm trắng từ từ hạ xuống, cửa sổ phòng học bị một tấm vách ngăn màu đen dâng lên che lại, không có một kẽ hở để ánh sáng ban ngày lọt vào. Trong phòng tối om một mảng, ánh đèn từ máy chiếu lờ mờ sáng lên, Hạ Điệp kéo thanh tiến độ của video về phần bắt đầu rồi bấm phát.
Video mở đầu với một mảng tối tăm, có một giọng nói trầm khàn của người đàn ông truyền tới: "Đừng nhúc nhích, có thứ gì đó ở đây."
Một tiếng "Cạch" nhẹ nhàng vang lên, người đàn ông phía sau ống kính bật đèn pin lên, một chùm ánh sáng chiếu thẳng về phía trước.
Trong phòng học có tiếng ai đó hít sâu.
Ánh đèn chiếu sáng lên một tấm lưới khổng lồ, có chất lỏng đen nhờn nhỏ giọt trên đó, ở giữa tấm lưới lớn có một con vật nửa nhện nửa bạch tuộc xấu xí nằm sấp trên đó. Ánh sáng soi rõ tám con mắt tròn lồi trên cái đầu dị dạng của nó, tấm lưới hơi rung lên.
"Lùi lại!" Người đàn ông lạnh lùng quát lên, đoạn phim rung lắc dữ dội, hình ảnh mơ hồ không rõ, tiếng thét chói tai gần như muốn lao ra từ trong video. Một lát sau, mọi thứ ổn định trở lại, chùm ánh sáng đó lần nữa chiếu lên người con quái vật. Con quái vật kia di chuyển, ăn thịt một cái xác chết ---- à không, người đó vẫn còn sống, cô ấy đang co giật, run rẩy, khóc lóc và la hét.
Lăng Tu phát hiện chùm ánh sáng kia không có một chút rung động nào, chứng tỏ rằng tay của người ở sau lưng kia rất vững vàng. Có thể anh ta rất dũng cảm hoặc cũng có thể là anh ta tê liệt cảm xúc và lạnh lùng.
Hình ảnh hơi rung lên một chút, giống như là camera bị gỡ xuống từ đâu đó để thay thế bằng thiết bị cầm tay.
Có người ở sau lưng điều chỉnh tiêu cự.
"Tiêu lão sư." Giọng nói run rẩy của một cậu bé vang lên, không giấu được tiếng khóc nức nở.
Máy quay tập trung vào con quái vật, cái xúc tu hình ống kim của nó đâm vào bụng cô gái, cả máu tanh và thịt đều bị hút vào cơ thể xấu xí của nó.
"Suỵt." Người đàn ông nói, "Từ từ lùi lại, chúng ta quay về đường cũ, tôi sẽ hỗ trợ các cậu ở phía sau."
Sau khi cô gái kịch liệt co giật, cơ thể cô từ từ xụi lơ mất đi sức sống. Máu và dầu trên lưới trộn lẫn vào nhau làm cho ngươi ta cảm thấy buồn nôn.
Đoạn video đến đây là kết thúc, tấm vách ngăn màu đen chậm rãi hạ xuống, ánh sáng một lần nữa tiến vào trong phòng học, nhưng cậu lại giật mình vì không khí phòng dường như đã thay đổi.
Hạ Điệp cất màn hình lại, tắt máy chiếu đi, tư thế cô thoải mái như thể đoạn phim vừa phát không phải là phim kinh dị.
"Ba năm trước, loại sinh vật nhện bạch tuộc này lần đầu tiên xuất hiện trong kỳ thi giữa kỳ của năm hai, lần thi đó thương vong nghiêm trọng."
Lớp học im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
- -
"Hôm nay cô ta đã nói gì với em vậy?"
Thời gian đã điểm đến mười hai giờ, tiếng chuông tan học ngay lập tức vang lên. Hạ Điệp một giây cũng không chậm trễ liền tuyên bố tan học ngay.
Lăng Tu nhấp vào tin nhắn của Khương Lạc Gia gửi đến, trả lời cô: "Bạch tuộc nhện."
Đối phương gửi đến cho cậu một khuôn mặt mặc định tròn xoe có biểu cảm trợn tròn mắt*: "Cô ta dành ra hai tiếng đồng hồ chỉ để nói về chuyện này?"
(*có lẽ là emo này 🙄)
"Không phải, còn nói về cách bố trí trường học, cách sử dụng điểm tích lũy và thẻ đen, trọng điểm là giới thiệu về hoạt động đoạt thẻ đêm nay. Đều là những việc mà chị đã nói với tụi em hôm qua."
"À ừ."
Câu trả lời của Lăng Tu dường như làm cô khá hài lòng.
"Muốn ra ngoài ăn cơm trưa không Tu Tu, chị đang ở chỗ tiết canh vịt lão Đới trên phố ẩm thực nè. Sẵn chị sẽ nói cho em biết cần phải chú ý những gì cho khóa huấn luyện chiều nay."
"Được ạ."
Hôm nay trên phố ẩm thực có nhiều người hơn ngày hôm qua, Lăng tu tò mò hỏi cô, Khương Lạc Gia cười tủm tỉm nói: "Hôm nay là hạn chót để quay lại học viện, tất cả mọi người đều đã trở về rồi."
Những người thích ăn tiết canh vịt đều ở đây, Kim Mộng cũng đến.
Món huyết vịt của Khương Lạc Gia chỉ có bánh phở và một ít thức ăn chay, còn món của Lăng Tu và Kim Mộng ngược lại chất đầy huyết vịt, gan vịt và cả ruột vịt nữa.
Cả ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
"Trường chỉ sắp xếp các khóa học cố định cho mấy đứa trong tháng đầu tiên, bởi vậy nên tụi chị thường gọi khóa huấn luyện của tháng này là 'huấn luyện quân sự'. Người hướng dẫn trưởng lớn hơn chị hai nhiệm kỳ, cùng một khóa với lão đại của chúng ta, là một người rất đẹp trai, thực lực rất mạnh, là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ. Tính tình của anh ấy thật sự cũng khá tốt, nhưng ba ngày đầu tiên sẽ rất rất nghiêm khắc. Một là vì để giảm áp lực, hai là vì muốn tốt cho mấy đứa ---- anh ấy nói như vậy đó." Khương Lạc Gia nhún nhún vai, "Làm người hướng dẫn thực sự là rất dễ giảm bớt căng thẳng, đáng tiếc là năm nay chị không cướp được. Ngoại trừ người hướng dẫn trưởng ra thì còn có mười ba tên huấn luyện viên phụ trợ, đến lúc đó sẽ phân lớp huấn luyện, dựa theo các lớp mà mấy đứa đang học đó."
Kim Mộng vô thức liếc nhìn thời tiết bên ngoài, ánh nắng mặt trời gay gắt như thiêu đốt, không khí thì nóng hầm hập.
"Đại khái thì nghiêm khắc đến mức nào?" Cô hỏi.
"Quy trình trong ngày đầu tiên cơ bản là cố định, trước tiên là mấy đứa sẽ đứng tư thế quân nhân trên sân thể dục hai tiếng đồng hồ, hàng năm chỉ riêng cái này thôi đã làm hai ba mươi người say nắng mà ngất xỉu. Một tiếng còn lại thì đưa mấy đứa đến khu 3 làm quen với thiết bị huấn luyện."
Lăng Tu nghe xong thì "Wow" lên một tiếng.
Khương Lạc Gia nói tiếp: "Ăn một chút khổ trong buổi huấn luyện cũng rất tốt, vậy còn hơn việc bị ai đó gϊếŧ chết trong kỳ thi. Thể lực rất quan trọng đó nha đàn em, vậy nên hãy cố gắng lên."
Khương Lạc Gia cuối cùng cũng uống hai ngụm canh rồi đến cửa hàng bên cạnh mua ba chai soda, chia cho bọn họ mỗi người một chai. Kim Mộng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn đàn chị."
"Đàn chị lại tiêu tiền rồi." Lăng Tu nói.
Khương Lạc Gia xua tay chặn lại: "Chờ hai đứa lên năm ba, mấy cái này đối với hai đứa không chừng cũng chỉ là số tiền nhỏ thôi."
Lăng Tu nói đùa: "Không biết có thể sống tới năm ba hay không nữa, không phải nói mấy kỳ thi đều là cửu tử nhất sinh sao."
Khương Lạc Gia chớp mắt cười nói: "Chị chuẩn bị sẵn đùi cho mấy đứa ôm nha."
Học viện phát triển cho đến ngày hôm nay, các học viên khác nhau đều có cá tính và tư tưởng khác nhau, vì vậy nên đã hình thành lên các phe phái và hội nhóm khác nhau. Có điều, mục tiêu cuối cùng tương đối phổ biến của tất cả các học viên là hoàn thành xong mười bảy kỳ thi trong bốn năm, sống sót thoát khỏi nơi này và trở về với cuộc sống bình thường; mà Khương Lạc Gia chọn gia nhập tổ chức, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng có quan hệ chặt chẽ với nhau, họ bị rất nhiều người ví như là kẻ điên hưởng thụ cuộc sống ở nơi này.
"Kẻ điên với thiên tài cũng chỉ cách nhau có một lằn ranh mỏng," Khương Lạc Gia hơi nâng cằm lên, trên mặt nở một nụ cười tự hào: "Thế giới ở đây có rất nhiều nơi kỳ diệu, lý tưởng của chúng tôi là ta có thể lợi dụng nó để sáng tạo ra một thế giới thú vị hơn. Rất nhiều người coi học viện như là hồng thủy mãnh thú*, nhưng mọi người nên biết việc trị thủy thì chắn không bằng sơ tán."
(*ví với tai họa ghê gớm)
Khương Lạc Gia vặn chai nước có ga uống một ngụm, sau đó nói tiếp: "Buổi tiệc đoạt thẻ đêm nay lão đại của chúng ta cũng sẽ ở đó, chị cũng sẽ đi, hai đứa cũng có thể đến tham gia, coi như đó là một lần thử thách nho nhỏ đi. Nếu biểu hiện tốt, vượt qua thử thách thì sẽ có cơ hội gia nhập. Hơn nữa lão đại đã kéo dài thời hạn tốt nghiệp vào cuối học kỳ trước, năm nay thi cùng với năm nhất, một khi gia nhập vào thì sẽ có đùi vàng cho mấy đứa ôm. À đúng rồi, hôm nay lên lớp hẳn là đã nói về điểm tích lũy, hoãn tốt nghiệp và thẻ vàng rồi nhỉ, mấy phương diện này hai đứa hiểu hết chưa?"
Cả hai đều gật đầu.
Học viện kéo dài trong bốn năm, kỳ thi cuối cùng của năm cuối cấp cũng được gọi là lễ tốt nghiệp, nếu thi đậu thì sẽ có thể rời khỏi nơi này. Nhưng lễ tốt nghiệp rất khó vượt qua, từ việc những năm trước bị tiêu diệt gần như hoàn toàn cho đến tỉ lệ đậu nhiều nhất là hai ba người như hiện nay khiến mọi người không khỏi nản lòng. Nếu không muốn tham gia lễ tốt nghiệp năm đó thì có thể hoãn tốt nghiệp bằng cách sử dụng số điểm tích lũy được trong các kỳ thi và hoạt động của các năm trước, sau khi xác nhận hoãn lại thì bạn có thể bỏ qua lễ tốt nghiệp năm ấy, thay vào đó chọn một năm từ năm nhất đến năm cuối để tiếp tục đi học, nhưng dù chọn bất kỳ năm nào thì bạn cũng phải tham dự lễ tốt nghiệp cuối cùng vào ngày mùng một tháng bảy, trừ khi bạn tiếp tục hoãn lại.
"Mà tích điểm không phải là dễ, mỗi năm muốn kéo dài thời hạn như cá diếc qua sông, nhưng cũng chỉ có rất ít người làm được, những người làm được thì đều là người có thực lực và may mắn. Mà đây là lần thứ hai lão đại của chúng ta kéo dài thời hạn!"
Ngoài ra, thẻ của học viên bình thường có màu đen, những người hoãn tốt nghiệp sẽ được thay bằng thẻ vàng. Đó là lý do vì sao trước đó Khương Lạc Gia nói rằng thẻ vàng được phát ra vào ngày đoạt thẻ đã từng thuộc về các ông lớn, mặc dù họ vẫn đã chết trong trong một kỳ thi nào đó.
"Đêm nay sẽ có hai thẻ vàng ạ?" Ánh mắt Lăng Tu sáng lên.
Thẻ của mọi người đều bị ràng buộc về số điểm, vũ khí, dược phẩm v.v, vậy nên thẻ vàng đối với bất kỳ ai mà nói đều là một tài sản khổng lồ.
"Tham vọng không nhỏ nha nhóc con." Khương Lạc Gia nhìn thấu ý đồ của cậu.
Lăng Tu vẫn cứ khoe khoang: "Thử xem sao."
"Còn em thì sao?" Cô nhìn về phía Kim Mộng.
Cô gái xoay chai soda trong tay, dùng ngón tay lau đi giọt nước trên thân chai, ánh mắt có chút phiêu đãng: "Xem thế nào đã rồi nói."
"Được! Đêm nay không gặp không về!"
Mà trước khi màn đêm buông xuống, vẫn còn ba tiếng huấn luyện đang chờ các tân sinh này.
Nhiệt độ buổi chiều không hề giảm xuống chút nào, thời gian tập hợp là đứng thả lỏng người nên mọi người đổ không ít mồ hôi. Thực ra có rất nhiều người buông lời oán giận, cảm thấy nơi này không sao nói rõ được, giả thần giả quỷ, dựa vào cái gì mà tùy ý tra tấn bọn họ. Nhưng tất cả sự tức giận và bất mãn đều bị trấn áp bởi các huấn luyện viên mặc đồng phục màu đen thống nhất mang dao và súng ở trên eo. Đa số mọi người ở đây đều là những người thông minh, không ai muốn làm con chim đầu đàn đi thử xem súng đó là thật hay giả.
Tiếng còi vừa vang lên, có người đàn ông đứng trên bục cao ở phía trước, tay cầm cái loa lớn, trầm giọng nói: "Các bạn học vui lòng đứng xếp hàng theo số hiệu của lớp được dán trên mặt đất. Đứng nghiêm lại, không cần phải nói chuyện, đội ngũ huấn luyện viên trước mặt sẽ giúp các bạn sửa lại tư thế đứng."
"Nghiêm! Nghỉ!"
Quay trái quay phải. Ngồi xuống đứng lên. Nghiêm nghỉ. Giậm chân tại chỗ.
Cứ lặp đi lặp lại những động tác nhàm chán này dưới cái nắng chói chang như thiêu như đốt, một khi có người trong đội ngũ không tập trung thì huấn luyện viên đi tuần tra giữa các đội sẽ đá mạnh cho một cước. Huấn luyện viên có nam có nữ, diện mạo có đẹp có xấu, nhưng họ có một điểm chung duy nhất chính là sức mạnh đều vô cùng lớn. Một số bạn cùng lớp thực sự bị một cước đó đạp bay ra ngoài.
Lăng Tu thở hổn hển, mồ hôi chảy vào trong mắt.
Chân cậu đã hơi run, cả hô hấp cũng nặng nhọc.
Cậu không dám cử động. Trước đó có người đưa ra kháng nghị nên đã bị huấn luyện viên bắn một phát súng vào tai, để lại cho anh ta một nỗi khϊếp sợ.
Hết người này đến người khác lần lượt ngất xỉu vì bị say nắng.
Lăng Tu hơi nghiêng đầu, nhìn người hướng dẫn trưởng đang ngồi trên lan can ở đài cao phía trước, cậu nhìn trạng thái nhàn nhã tự tại của hắn thì trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần hâm mộ.
Đây không phải là cuộc sống mà cậu tưởng tượng sẽ gặp phải ở nơi này.
Nhận huấn luyện quân sự như một học sinh trung học ngốc nghếch.
Cậu cho rằng mấy loại "kỳ diệu" hay "kỳ lạ" trong miệng người khác là nơi lấy trò chơi làm phép ẩn dụ, hẳn là có những thứ như chất lỏng cường hóa gien gì đó, hoặc là đổi điểm trực tiếp để nâng cấp cơ thể này nọ. Nếu đây không chỉ đơn giản là ra oai phủ đầu cùng tra tấn, mà vì tương lai đau khổ nên rõ ràng là tăng cường huấn luyện để làm đệm thì...
Sức nóng và kiệt sức khiến sự mới lạ của cậu đối với nơi này giảm đi hơn một nửa.
Thật ra trước đây cậu vẫn luôn có một loại suy đoán: thế giới này có lẽ là giả dối. Có thể là ý thức của cậu đã rơi vào một loại trò chơi giả lập cao cấp nào đó ngay khi cậu mở cánh cửa kia ra. Cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy nó thú vị. Cậu an phận thủ thường, tin rằng đây giống như bất kỳ một trò chơi nào đó, có một cốt chuyện chính và dấu hiệu của chiến lược để làm theo. Cậu vẫn đang băn khoăn không biết những người mình gặp là người chơi hay là NPC*.
(*non player character là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được)
Nhưng suy đoán đó đã dừng lại ngay lúc này.
Lăng Tu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình.
Hai tay cậu đặt bên đường may của quần nắm chặt thành nắm đấm, cậu cảm nhận được lòng bàn tay của mình nóng bừng và ướt đẫm.
Chân thật. Chân thật khiến cậu càng thêm hưng phấn.
Nỗi sợ hãi và mong đợi chồng lên nhau, cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt trấn tĩnh hơn rất nhiều.
Đây là hai giờ dài nhất kể từ khi cậu đến đây.
Khi tiếng còi lần nữa vang lên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có mấy người vì đột nhiên thả lỏng căng thẳng trong lòng mà xụi lơ trên mặt đất.
Lăng Tu đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
"Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau đó chúng ta sẽ đến khu dịch vụ số 3. Đó là nơi mà các bạn sẽ huấn luyện dài hạn trong tương lai." Người hướng dẫn từ lan can trên đài cao nhảy xuống.
Bên thềm cao có một hàng cây xanh và cây cỏ mọc trên sườn dốc trông vô cùng râm mát, mấy học viên bị say nắng đều được đưa qua bên đó. Thuốc và nước cũng đã được chuẩn bị sẵn, huấn luyện viên phụ trợ đang phát mấy chai nước cho các học viên đang nghỉ ngơi trên sân thể dục.
Có không ít bạn học bị say nắng đều đã bình phục, hướng dẫn trưởng đứng trước mặt bọn họ, không chút biểu cảm nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, trở về hàng ngũ của mình đi, đợi lát nữa cùng đến khu 3."
Hết chương 03.