Dương Quang Chi Hạ (Dưới Ánh Mặt Trời)

Chương 1: Lần đầu bị người mê gian

Trên sân thể dục của D đại chỉ có mấy người đang chơi bóng. Sân thể dục rộng lớn có vẻ hiu quạnh.

Liễu Niệm đánh xong bóng đang trên đường trở về kí túc xá đột ngột dừng bước, xoay người nhìn một vòng, còn chưa tới ngày khai giảng trường học chỉ lác đác vài người.

Ánh mắt giống như độc xà dính trên người Liễu Niệm, nhìn chằm chằm từ vành tai trượt dọc xuống theo sống lưng mãi cho đến đường cong bờ mông. Liễu Niệm khó chịu gãi đầu, thầm mắng một tiếng rồi bước nhanh trở về kí túc xá.

Liễu Niệm là sinh viên năm hai ở D đại, bởi vì muốn xin ngoại trú cho nên đến trước khai giảng một tuần. Vào ba ngày trước khi Liễu Niệm đánh xong bóng rổ,vén lên vạt áo dính sát người cậu phát hiện có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm chính mình. Tưởng rằng hành vi của mình bị ghét bỏ cậu vội cười ngại ngùng rồi buông vạt áo xuống. Mà tầm mắt kia lại vẫn lưu luyến bên hông cậu không thôi.

Mới đầu cậu không có để ý, đến khi buổi tối khi đi tắm rửa ánh mắt kia lại xuất hiện khiến cho cậu bị dọa đến hoảng sợ. Cậu đang tắm rửa tại kí túc của mình, ngoại trừ cậu ra không có ai khác, chẳng lẽ có ma?

Thẳng đến khi đóng cửa phòng tắm lại cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, Liễu Niệm hẹn người môi giới xem phòng ở, bận rộn cả một ngày đã sắp quên đi ánh mắt đó nhưng chủ nhân của ánh mắt đó vẫn còn nhớ rõ cậu.

Liễu Niệm có chút khó chịu, cậu không phải là một người hay gây chuyện, mặc dù cũng có lúc bênh vực kẻ yếu nhưng không đến mức gây thù với ai. Hiện tại không biết bị thứ gì quấn lên người khiến cho cậu có chút nôn nóng.

Hi vọng chỉ là ảo giác, khai giảng xong là có thể chuyển ra ngoài thuê phòng, không cần phải thật cẩn thận, cậu chỉ có thể tự an ủi chính mình.

Cũng không biết có phải do cầu nguyện có tác dụng hay là như thế nào mà đến khai giảng một tuần cậu không còn nhận đến ánh mắt gây rối đó nữa.

Buối tối thứ sáu bạn cùng phòng kí túc cường liệt yêu cầu làm cho Liễu Niệm một buổi tiệc chia tay vui vẻ, bọn họ đều tỏ vẻ tưởng niệm bảo cậu nhớ thường xuyên trở về thăm kí túc xá. Bốn người làm ầm ĩ một trận kết quả cả ba người đều uống say bí tỉ.

Liễu Niệm không nhớ rõ đã trở về nhà như thế nào. Cậu ngủ không yên, sau khi uống rượu đầu bắt đầu đau, cậu khát nước nhỏ giọng làm nũng muốn uống nước. Có người dìu cậu dậy uy nước, sau đó Liễu Niệm liền ngủ thϊếp đi.

Trong lúc ngủ mơ cậu cảm giác chính mình giống như là đang bị đặt trên bếp lò nướng, vừa nóng vừa dính.

Áo của cậu bị xốc lên, hai hạt châu trước ngực bị hơi lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng đứng lên. Sau đó một khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ ngậm vào một bên hạt châu nhẹ nhàng mυ'ŧ cắn, Liễu Niệm phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

Liễu Niệm muốn đẩy thứ đang tác quái trên ngực mình xuống, tay lại không nâng lên nổi, chỉ biết nghiêng đầu thở dốc.

Ngón tay mang hơi lạnh từ rốn theo da thịt trắng nõn xuống phía dưới, quần ngoài cùng qυầи ɭóŧ không biết đã bị cởi từ bao giờ. Ngón tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve dương v*t nhỏ xinh, bị người chạm vào điểm mẫn cảm người dưới thân banh thẳng bàn chân, ý muốn tránh né.

Ngón tay không an phận chỉ thưởng thức một phen liền buông ra dương v*t đã nửa cứng rắn, trực tiếp sờ xuống hoa huy*t bên dưới.

Ngón tay xoa nắn hạt đậu trốn trong âm thần, một tay còn lại trực tiếp đem hai chân thẳng tắp thon dài mở rộng ra, người nọ cúi đầu vươn ra đầu lưỡi liếʍ lên hoa huy*t.

Trên tay vẫn không dừng động tác, người dưới thân chịu không nổi dồn dập thở dốc. Ngón tay cùng miệng lưỡi không để ý vẫn không ngừng đùa bỡn đóa hoa xinh đẹp ấy.

Liễu Niệm khó nhịn vặn vẹo thân mình, dương v*t đã cứng rắn, trên đỉnh còn dính chất lỏng trong suốt.

"Ân... Dừng lại.., không... không cần." Cậu thân thủ tránh đi thứ gây ra kɧoáı ©ảʍ cho mình. Người nọ lại không hề động đậy chỉ hung hăng cắn lên âm đế đã sưng lớn. "A... A... Thích quá..." Tại hoa huy*t phun ra một bãi d*m thủy, dương v*t cũng chảy ra càng nhiều chất lỏng, hai đùi không ngừng run rẩy, nhìn ra được cậu đã trải qua cao trào vui thích đến nhường nào.

Còn chưa chờ cho đến khi cậu hồi thần lại sau đợt cao trào, ngón tay dính đầy d*m thủy chậm rãi dịch về phía sau sờ soạng, cúc huyệt nguyên bản là đóng chặt miệng nhờ vào d*m thủy hỗ trợ mà thực dễ dàng vói đi vào một ngón tay.

Người dưới thân dường như cảm thấy khó chịu, nhíu chặt đôi lông mày muốn đem dị vật đẩy ra ngoài cơ thể. Nhưng cơ thể vừa trải qua cao trào lại cảm thấy sung sướиɠ thong thả đem ngón tay phun ra nuốt vào.

Người nọ khẽ cười một tiếng lại gia tăng thêm một ngón tay, tại dũng đạo sờ soạng. Đợi tới khi hắn đυ.ng đến một chỗ nổi lên, mạnh mẽ ấn xuống liền phát hiện người dưới thân khẽ run rẩy, dương v*t cương ngạnh đứng lên.

Người nọ gợi lên khóe miệng, hướng về nơi nổi lên này mài lên.

"Ngô... A... Không cần!" Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến cậu không thể nói ra hoàn chỉnh, vừa mở miệng liền phun ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, cậu chưa từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt như vậy.

Ngón tay gắt gao nắm chặt lớp chăn dưới thân, thét lên chói tai, dương v*t bắn ra rất nhiều, hoa huy*t không chịu yếu thế phun ra một đống nước da^ʍ.

Trong bóng đêm người nọ nhìn chằm chằm sắc mặt sắc mặt ửng hồng của Liễu Niệm. Trong mắt tràn đầy đều là du͙© vọиɠ. "Học trưởng, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Cần phải nhớ rõ ta."

Sáng sớm hôm sau, Liễu Niệm bị khát tỉnh dậy, ngồi trên giường suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ rõ mình trở về như nào. Nhìn đến hạ thân mặc qυầи ɭóŧ lại nhớ đến giấc mộng làm người mặt đỏ tim đập vào tối qua. Lỗ tai đỏ hồng lên vội vàng dậy giặt quần áo nấu cơm.

Cơm nước xong xuôi nhìn lên đồng hồ đã thấy mười giờ, mấy người bên kí túc xá cũng nên rời giường. Liễu Niệm cầm lấy di dộng gọi cho lão đại phòng kí túc.

Vừa gọi điện lão đại đã bắt máy " Lão Tứ nói ngày hôm qua ba chúng ta uống say, lúc hắn đang phát sầu làm sao đưa ba chúng ta về được thì có một người tự xưng là học đệ của cậu nói muốn đưa cậu về nhà. Hắn chứng minh được là học sinh trường ta mặt mũi cũng thiện lương liền đem cậu phó thác cho hắn."

Giúp đỡ này không đáng tin tý nào được không. Liễu Niệm trong lòng yên lặng thở dài. Ngẫm nghĩ học đệ này rốt cuộc là ai từ đâu ra?

Cậu ngồi thừ người ra mãi cho đến khi một trận tiếng đập cửa vang lên mới vội vàng đi mở cửa.

"Cậu là ai? " Ngoài cửa là một nam sinh thân hình cao lớn, chiều cao trên dưới 1m85, đôi mắt đen ngậm ôn nhu thêm chút ý cười theo dõi cậu, sống mũi cao thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn thế nào cũng là một vị soái ca, chỉ tiếc là cậu không hề biết hắn.

"Ha ha, học trưởng nhanh như vậy liền không nhớ rõ tôi. Tối hôm qua học trưởng uống nhiều nhưng vẫn gắt gao nắm chặt quần áo tôi không buông đâu". Người nọ một tay khoát lên cửa, mặt mày vui tươi hớn hở nhìn Liễu Niệm mặt tràn đầy khϊếp sợ. "Học trưởng không mời tôi đi vào sao? "

Đến tận lúc đem người vào nhà, Liễu Niệm vẫn còn cảm thấy kì quái, nhìn nam sinh ngồi trên sô pha, rối rắm hồi lâu cậu mới cất tiếng " Tôi...Chúng ta nhân thức sao? "

Nam sinh nhìn cậu một bộ ấp a ấp úng, cười ra tiếng " Học trưởng chúng ta sơ trung là đồng học mà. Hơn nữa hiện tại tôi cũng học tại D đại, cho nên giờ vẫn là học đệ của anh. Em tên là Cố Chiêu Nhiên. "

"Đồng học sơ trung em đều nhớ rõ? Liễu Niệm nghe hắn nói xong càng thêm chấn kinh, sơ trung tại tỉnh H là trường thực nghiệm trung học số 1, trường có sơ trung cùng cao trung. Liễu Niệm học ở đó,trường hàng năm ít cũng có ba ngàn người, rất nhiều bạn học cậu thật sự không nhớ nổi người trước mặt là ai.

Hơn nữa nếu trường học có một soái ca như vậy khẳng định mọi người đều biết đến, Liễu Niệm vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu ngắm Cố Chiêu Nhiên, phát hiện hắn đang nhìn mình cười tủm tỉm, nhất thời khuôn mặt đỏ ửng lên.

"Cảm ơn đã đưa tôi về nhà, mời cậu ăn một bữa cơm, cậu xem được không?"

"Không cần, tôi chỉ tới xem xem học trưởng hôm qua say rượu hôm nay có tốt hơn không thôi. Xem ra học trưởng đã tốt hơn rồi, tôi xin phép về trước." Cố Chiêu Nhiên đứng lên chuẩn bị ra về, Liễu Niệm còn muốn khách khí một chút đã thấy hắn ra đến cửa "Học trưởng, lần sau gặp lại."

Liễu Niệm không biết phải nói gì, tạm biệt rồi đóng cửa. Đêm qua mộng xuân hôm nay lại gặp một vị đồng học thần bí, cảm giác say rượu chưa tỉnh quyết định vẫn là đi ngủ một giấc để bình tĩnh lại.

Hết chương 1.

Cảm ơn mọi người đã đọc ❤ @Narianh

Góp ý cho mình về xưng hô nhé.