Thiên Mị khoát tay áo, giống như đuổi ruồi, trong miệng nói, "Đói bụng thì đi ăn cơm đi, đừng quấy rầy tôi suy nghĩ!”
Tề Mặc mặt không đổi sắc nói, “Em là chủ nhà!” Sau đó liền giơ tay kéo cô đi xuống dưới nhà.
Thiên Mị bị người ta quấy rối rất ư khó chịu, cũng không giãy giụa, chỉ hừ lạnh nói, “Cẩn thận no chết anh!” Chủ nhà không chỉ một mình cô, vì sao cô lại phải bồi hắn ăn?
“Thiên đại tiểu thư . . .” Tô Hạo và Bùi Diễm vừa lúc chạm mặt, Thiên Mị thấy hai người, mắt lóe lên, nhanh chóng tránh khỏi tay Tề Mặc, khóe miệng nhếch lên, như đã luyện qua trăm nghìn lần, lộ ra nụ cười mị hoặc. Bộ dạng vốn đang khó chịu trong nháy mắt biến mất, thật khiến người ta không thể không bội phục tốc độ biến sắc mặt của cô.
"Tô thiếu gia..."
Nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt cô, Bùi Diễm hơi nhíu mày, nhếch nhếch môi, cười đến có chút ý vị thâm trường, nhưng chỉ gật đầu với Thiên Mị cùng Tề Mặc, không nói gì thêm.
Thiên Mị ‘không dấu vết’ dịch dịch về phía bên cạnh, cách xa Tề Mặc một chút, lại ‘không dấu vết’ liếc mắt về phía Tô Hạo, dáng vẻ như vậy người ngoài nhìn vào chính là sợ Tô Hạo sẽ hiểu lầm cô và Tề Mặc có quan hệ.
Tô Hạo không khỏi vui vẻ trong lòng, trên yến hội, Bùi Diễm vẫn luôn ở bên Thiên Mị, y còn tưởng rằng Thiên Mị coi trọng Bùi Diễm, hiện tại xem ra y vẫn còn cơ hội.
Tầm mắt của y luôn dán vào khuôn mặt Thiên Mị, lại không chú ý tới dấu hôn trên cổ cô. Bùi Diễm đang nhịn cười, y dám khẳng định dấu hôn trên cổ Thiên Mị tuyệt đối không phải Tô Hạo lưu lại, Thiên Mị vẫn chưa đến mức coi trọng Tô Hạo!
Ngược lại y có chút hoài nghi người đàn ông bên cạnh cô kia, mặc dù vẻ mặt vẫn không biểu tình như cũ, nhưng vẫn luôn làm người ta cảm thấy hắn có chút không vui.
Sử dụng mỹ nhân kế mà vẫn còn dấu hôn do người đàn ông khác lưu lại, loại chuyện này cũng chỉ có Thiên Mị mới tỉnh bơ mà làm như thế!
Tô Hạo rốt cục cũng chú ý tới vết tích trên cổ Thiên Mị, vui sướиɠ trong mắt thoáng cái biến mất, sắc mặt trầm xuống. Thiên Mị lại giống như cái gì cũng không biết, vô tội chớp chớp mắt.
Bùi Diễm ho nhẹ một tiếng, nói, “Đến giờ cơm trưa rồi, hay chúng ta trước đi dùng cơm đi!”
Tề Mặc nhàn nhạt quét mắt nhìn Tô Hạo, sau đó duỗi tay kéo Thiên Mị, ai ngờ Thiên Mị đột nhiên lại rụt về phía sau, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo một tia sợ sệt, sau đó trong nháy mắt liền cúi đầu, thân thể có chút run rẩy.
Bộ dáng này thực sự không thể không khiến người ta phỏng đoán, Tề Mặc rốt cuộc đã làm gì cô.
Bùi Diễm rất nhanh xoay người xuống lầu, miễn cho bản thân phá hư, Tô Hạo cũng rất tự nhiên liên hệ sự sợ hãi cùng dấu hôn trên cổ cô lại với nhau.
Những dấu hôn kia vừa nhìn đã biết chính là kết quả của tối qua, nhất định là Tề Mặc gặp sắc nảy lòng tham!
Trong lòng Tô Hạo dâng lên một cơn tức, duỗi tay kéo Thiên Mị qua, kéo cô vào trong lòng, quay qua Tề Mặc trầm giọng cảnh cáo, “Tề đương gia chớ quên, nơi này là Bắc đảo!"
Nói xong, hừ lạnh một tiếng, kéo Thiên Mị xuống lầu, vừa đi vừa an ủi, "Đừng sợ, có anh ở đây!"
Ho nhẹ một tiếng, bóng lưng Bùi Diễm đi ở phía trước nhìn qua có chút quái dị, hình như đang run rẩy, bất quá Tô Hạo không có tâm tình để ý tới. Tề Mặc lại cái gì cũng không nói, giống như người bị cảnh cáo không phải là mình.
Trong lòng Thiên Mị hung hăng lôi Tô Hạo ra mắng một phen, móng vuốt kia thật muốn chặt bỏ mà, ôm chặc như vậy làm gì, cho là mùi nước hoa trên người mình rất dễ chịu sao?
Bùi Diễm ở phía trước liên tục lắc đầu, cho dù không nhìn ra phía sau cũng biết là tình cảnh gì rồi, trong lòng vô cùng đồng tình với Tô Hạo. Tô Hạo chắc chắn sẽ không biết, lúc này mỹ nhân động lòng người trong lòng y đang nghĩ đến làm thế nào để thịt y.
Sát tinh kia ai cũng có thể chạm vào sao? Nhớ trước kia khi mình mới gặp Thiên Mị cũng bị đánh rất thảm nha! Bây giờ ngẫm lại vẫn còn cảm thấy rất ủy khuất, y cũng không có ý nghĩ không an phận gì, chỉ nhìn bóng lưng của cô có hơi phát ngốc mà thôi, cũng do y không nghĩ tới nhân vật truyện kỳ trong miệng huấn luyện viên lại là một cô bé nha!
Không thể không nói Tô Hạo xác thực là có hơi non nớt, thảo nào Tô Tần không thể an tâm giao Tô gia cho y!
Trên bàn cơm, vị trí cũng không cần phải chú ý, dù sao cũng đều là người trẻ tuổi. Thiên Nghiêm bận rộn điều tra tung tích Triêu Thiên Châu, không có thời gian dùng cơm với mọi người, cũng không có tâm tình này, nhất là còn có Tề Mặc đang ở đây. Do đó loại chuyện tiếp khách này giao cho Thiên Mị và Thiên Ngữ, vừa vặn Bùi Diễm và Tô Hạo đều ở đây.
Nếu như không có tên Tề Mặc chướng mắt kia thì tốt hơn, nhưng bây giờ y còn chưa dám trông mong hắn biến mất!
Lúc ngồi xuống, Tô Hạo không có động tác quá phận nào nữa, bất quá lại không ngừng biểu hiện quan tâm, y theo đuổi phụ nữ cũng coi như ra dáng, tuyệt không vội tiến tới. Mới đầu khi ở trên yến hội thấy y không vội vã tiếp cận Thiên Mị thì đã biết rồi, bất quá tình huống hiện tại bất đồng, Thiên Mị rõ ràng lộ vẻ thích y, vậy y biểu hiện một chút mình quan tâm cũng là có thể!
Bên trái Thiên Mị là Tô Hạo, bên phải là Tề Mặc, cô ngồi ở giữa ngược lại không có chút nào không được tự nhiên. Tô Hạo thì không hoài nghi, trái lại lại tự cho là mình đã đem lại cảm giác an toàn cho Thiên Mị, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tề Mặc.
Bùi Diễm ngồi ở đối diện, chỉ là không dấu vết đánh giá Tề Mặc. Thiên Ngữ an vị bên cạnh y, nhìn dấu vết trên cổ Thiên Mị, có chút trào phúng nói, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, chị còn có thể khoái hoạt thế này, em gái như em đây thực sự không thể không bội phục!"
Thấy Tô Hạo ân cần thay Thiên Mị gắp thức ăn, trong lòng Thiên Ngữ rất không vui. Cô mới là gia chủ tương lai của Thiên gia, tên Tô Hạo này lại vẫn cứ lấy lòng ả đàn bà kia!
Nghe thấy lời nói của Thiên Ngữ, bàn tay nắm chặt chiếc đũa của Thiên Mị run lên, cúi đầu, Tô Hạo thấy cô như vậy, không khỏi cau mày nhìn về phía Thiên Ngữ, "Nhị tiểu thư!"
Thiên Ngữ hừ lạnh một tiếng, mắt lóe lên, cũng không nói gì nữa.
Khóe miệng Thiên Mị nhếch lên ý cười, đừng làm cho cô thất vọng nha. Trong mắt thoáng qua một tia lãnh ý, cô là có thể tùy ý lợi dụng sao? Thiên Nghiêm có phần nghĩ hay quá rồi đó!
Thiên Mị buồn bực cúi đầu ăn, đầu bếp Thiên nhà cũng thật không tệ, đối với đồ ăn không ngừng xuất hiện trong chén, cô trực tiếp bỏ vào miệng, căn bản không chú ý khí chất thục nữ là cái gì, trong lòng đang suy nghĩ lúc nào nên đi gặp Dĩnh Nhi, bằng không thì để Bùi Diễm đi tặng vậy, nha đầu kia hình như thực sự đang giận cô, lại có thể không đi cùng Ngải Việt.
"Phốc... Khụ khụ..." Thất thần quá mức, ăn phải thứ không nên ăn, Thiên Mị trực tiếp phun ra, bưng ly nước lọc bên cạnh hớp hai hớp, nhìn về phía người bên phải, cười rất ư ôn nhu, "Tề đương gia chẳng lẽ không biết gừng là gia vị sao?" Bị Thiên Mị nhổ lên bàn chính là một miếng gừng to dùng làm gia vị trong canh.
Tề Mặc nhấc nhấc mí mắt, nhìn cô một cái, sau đó rũ mắt nói, "Lâu rồi không ăn cơm Trung Quốc!" Thanh âm đều đều có sức thuyết phục cỡ nào nha! Đáng tiếc Thiên Mị sẽ không tin lời hoang đường của hắn!
Thiên Mị ngược lại không vạch trần, chỉ gọi đầu bếp tới phân phó, "Tề đương gia không quen ăn cơm Trung Quốc, buổi tối chuẩn bị cơm Tây đi."