: Diệp diệp thanh thanh là biệt ly
Cánh rừng ở ngoại ô phía Tây thành Đông Kinh bị gió thổi đến ào ào rung động, lá khô ố vàng lìa khỏi cây, nương theo hướng gió bay đến tường thành Đông Kinh, nhẹ nhàng bay múa.
Khóm cỏ úa màu bị vó ngựa giẫm lên. Sắc vàng héo úa kéo dài từ dưới chân núi đến cánh rừng thu khô, tựa một cánh đồng lúa mạch bất tận.
Trên tường thành Tây Hoa Môn xuất hiện hai bóng người mảnh khảnh. Cách đó không xa một đám cung nhân khom người đứng đợi không dám quấy rầy.
"Người đã đi xa, trên này gió lớn." Gió thu đã bớt phần khô nóng, mang theo chút mát lạnh thổi vào mặt hai người trên thành. Nàng cởϊ áσ choàng của mình xuống, khoác lên người cô gái áo đỏ bên cạnh.
Đêm qua Đinh phủ náo động một hồi, ồn ào đến phủ phò mã bên cạnh cũng nghe thấy. Triệu Tĩnh Xu ngại phiền, trời vừa sáng liền mang theo phò mã hồi cung.
Thực ra đề nghị này là do Đinh Thiệu Đức đưa ra, đêm qua trưởng tẩu đại náo Đinh gia, trong cơn tức giận đã bỏ về nhà mẹ đẻ ở thành Tây. Nàng chỉ sợ chuyện này sẽ truyền vào cung, đến lúc đó Đinh gia khó mà ăn nói. Nếu lại bị người nào đó cố tình buộc tội chỉ sợ sẽ trở thành phiền toái không nhỏ. Nàng lại hiểu quá rõ con người của Đinh Vị, nhất định sẽ bắt nàng dâu của Tứ Lang, công chúa đương triều ra mặt hoà giải. Nàng không muốn bị kéo vào vũng nước đυ.c trong nhà, cũng không muốn làm Triệu Tĩnh Xu lo lắng vì những chuyện vặt này, nên sáng sớm đã theo nàng vào cung. Dù sao nàng cũng chỉ là một tán quan, rảnh rỗi ở nhà cũng không ai buộc tội.
Trùng hợp hôm nay trên triều vừa đề cử Lý Thiếu Hoài đi sứ Tây Hạ, buổi trưa thư tạ ơn của Tây Hạ liền tới. Đoàn đi sứ gấp rút khởi hành, hiện giờ các nàng cũng đến Tây Hoa Môn tiễn bọn họ.
Trong mắt bọn thái giám và cung nữ hầu hạ các nàng, nhìn thế nào cũng thấy Tam công chúa và phò mã là một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo thành.
"Từ Đông Kinh đến Tây Hạ có xa lắm không?"
"Ba lộ mười hai phủ, băng qua Sổ Châu, vượt sông Hoàng Hà mới có thể đến doanh trại của quân đội Thiểm Tây! Đường xa vạn dặm." Thấy nàng căng thẳng nhíu mày liền trấn an nói: "Hiện giờ là mùa thu, gió thổi từ hướng Bắc, thời tiết không lạnh cũng không nóng rất thích hợp lên đường. Thiên hạ thái bình, tứ hải xưng thần, các nước chư hầu không dám xâm phạm biên cảnh ta. Cộng thêm Quan gia phái hơn một ngàn cấm quân theo bảo vệ, cũng đã gửi văn lệnh đến các Châu, đoàn đi sứ lại được quan viên các Châu lộ trên đường tiếp ứng. Sơn tặc trộm cướp càng không dám cả gan gây chiến với cấm quân và triều đình."
"Đã là người không liên quan, ngươi nói với ta nhiều như vậy làm gì." Lời giải thích dư thừa này ngược lại làm Triệu Tĩnh Xu cảm thấy áy náy.
"Ta cho rằng... công chúa muốn nghe." Đinh Thiệu Đức nhìn con đường dẫn ra khỏi thành Tây trước mắt, cờ đỏ cờ vàng tung bay bên trên đoàn người mênh mông cuồn cuộn, tạo thành cảnh tượng hết sức phồn hoa. "Công chúa đến đây còn không phải là vì... không bỏ được sao!"
"Ngươi nhìn xem cổng thành Vạn Thắng!"
Nghe Triệu Tĩnh Xu nói, Đinh Thiệu Đức ngẩng đầu nhìn lên. Trên tường thành kéo dài không dứt là nửa bầu trời hoàng hôn bị cắt làm đôi, rán chiều vàng lấp lánh phủ xuống toàn bộ Đông Kinh. Ngay cả ánh mắt nàng cũng nhiễm sắc vàng, giống như liệt hoả thiêu đốt, từng tấc từng tấc một thiêu đốt đến lòng nàng.
"Cao thành mãn tịch dương, hà sự dục triêm thường*." Triệu Tĩnh Xu quay đầu lại, nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ gương mặt nàng, làm làn da vốn tái nhợt cũng trở nên rực rỡ. "Ta chỉ là muốn, cùng phò mã ngắm hoàng hôn trên hoàng thành mà thôi."
"Thiên khách bồng hao mộ, du nhân đạo lộ trường*."
"Tình hồ thắng kính bích, hàn liễu tự kim hoàng*."
"Nhược hữu tương tư mộng, ân cần tái bát hành*." Đinh Thiệu Đức đọc câu cuối cùng, lại lẩm bẩm lặp lại: "Nhược hữu tương tư mộng, ân cần tái bát hành."
(*Đây là 4 câu trong bài "Tống nhân đích việt" của tác giả Giả Đảo thời Trung Đường. Tạm dịch: Hoàng hôn chiếu khắp thành cao, hà cớ gì khóc ướt áo nhau. Bước trên con đường đầy Ngải, người đi đường còn dài. Nước hồ trong như gương, rặng liễu vàng soi bóng. Nếu có mộng tương tư, ân cần sự sẽ thành.)
"Đứng trên tường thành Tây Hoa Môn có thể ngắm được ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày ở Đông Kinh, có thể nhìn thấy những ánh đèn đầu tiên được thắp lên trong thành, còn có thể ngắm hồng nhạn thành đàn bay ngang qua, là nơi mà ta thích đến nhất."
Triệu Tĩnh Xu xoay người, chậm rãi đi đến cầu thang cuối tháp chuẩn bị quay về. Giày đỏ thêu hoa mẫu đơn chỉ vàng đạp lên thềm đá, thong dong nói: "Hoàng hôn, không phải ngày nào cũng có."
Đinh Thiệu Đức vội tiến lên một bước, bắt kịp nàng, nói: "Nhưng ngày nào Quý Hoằng cũng ở đây."
Cầu thang hình vòng đã che hơn nửa người nàng, nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện ánh mắt Đinh Thiệu Đức vẫn luôn ở trên người mình: "..."
Móng ngựa đè bẹp lùm cỏ úa vàng, giáp sắt run động phát ra tiếng kêu loảng xoảng, vài chiếc thùng bằng gỗ được hộ tống giữa đoàn người. Nội Thị Tỉnh và Lại Bộ cũng cử một số quan viên đi cùng, dựa theo cấp bậc mà cưỡi ngựa khác nhau. Chuyển vận sử là quan văn được cắt cử từ Tam Tư nên được sắp xếp ngồi trong xe ngựa.
Đoàn đi sứ lần này có tổng cộng hơn một ngàn cấm quân, Lý Thiếu Hoài là phò mã của trưởng nữ Hoàng đế Đại Tống, cũng coi như hoàng thân quốc thích, thay người của hoàng thất đến Tây Hạ đón dâu cũng không có gì không ổn. Đường xá xa xôi, bôn ba mệt mỏi, nên lần này không phái hoàng thất khác đi theo.
"Người nào dám cản đường mệnh quan triều đình?"
Vừa ra khỏi thành không lâu, đoàn người đang trên đường tiến đến Tây Kinh thì bị một chiếc xe chặn lại. Bốn con tuấn mã trước xe thở hồng hộc, trên bánh xe còn vươn lại vài bông lúa vàng.
Trương Khánh kẹp bụng ngựa, phẫn nộ trừng tên Đô Ngu Hầu - Điện tiền bộ quân trước mắt: "Không biết bổn tướng, chẳng lẽ còn không nhận ra toạ giá của điện hạ sao!"
Bên trong xe ngựa hai nữ tử bước xuống nhấc rèm lên, thủ lĩnh bọn cấm quân nhìn thấy, trợn mắt há mồm vội vàng nhảy khỏi ngựa, quỳ hai gối xuống cúi đầu. Thấy vậy, tất cả binh sĩ mặc giáp phía sau cũng học theo thủ lĩnh, đồng loạt nhảy khỏi ngựa quỳ hai gối xuống đất.
"Thần không biết là toạ giá của công chúa, có lời va chạm, thỉnh công chúa thứ tội."
Đoàn người đột nhiên dừng lại, đám cấm quân hộ tống phía trước lại nhảy khỏi ngựa quỳ xuống, không khỏi làm những quan viên mặc áo đỏ đi giữa khó hiểu.
Trương Khánh khinh thường liếc hắn một cái, hắng giọng nói: "Đi mời Quản an tư sự của các ngươi lại đây, cứ nói là Huệ Ninh công chúa ở trong xe chờ."
Bọn họ tất nhiên không dám chậm trễ, cũng không dám đưa ra bất cứ nghi ngờ gì. Quản an tư sự duy nhất trong đoàn đi sứ chính là phò mã của Huệ Ninh công chúa đang ngồi trong xe hiện giờ. Phu quân đi xa, thê tử đến đưa tiễn, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Đằng trước đã xảy ra chuyện gì?" Lý Thiếu Hoài ló đầu ra khỏi xe hỏi.
Trùng hợp gặp được cấm quân cưỡi ngựa lại đây truyền lời: "Tư Sự, xa giá của Huệ Ninh công chúa chặn đường đằng trước, gọi ngài qua đó gặp mặt."
Lý Thiếu Hoài trợn tròn mắt, lập tức nhảy xuống xe, chạy được hai bước quay đầu nói: "Thập Tam, đưa ngựa cho ta!"
"A Lang, ngài nhẹ tay chút!" Không đợi Tôn Thường đáp nàng đã túm hắn kéo xuống ngựa. Tôn Thường xoa xoa cánh tay bị túm đau, càm ràm nói: "Bình thường ôn nhu biết bao, vừa nhắc đến công chúa liền nóng nảy bộp chộp, giống như biến thành người khác vậy!"
Trên tuấn mã một thiếu niên mặc Công phục đỏ đeo thắt lưng ngọc, cưỡi ngựa phi như bay. Nàng xuyên qua đoàn người, chỉ chốc lát sau đã lao đến phía trước. Tuấn mã bị kéo giơ lên hai chân trước, người nọ lập tức nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, chầm chậm đi tới gần xa giá.
Cách thùng xe, tiếng ngựa thở phì phò càng lúc càng gần, tiếng người hít thở cũng càng lúc càng rõ ràng.
"Nguyên Trinh, vừa rồi ta đến Khôn Ninh Điện, nhưng người hầu nói nàng đang trò chuyện với Thánh nhân, ta lại đợi trong chốc lát, ai ngờ Xu Mật Viện phái người đến gọi ta, nói là hơn một ngàn người đang chờ ta xuất phát."
Tiếng thở dốc dần nhỏ xuống, bên trong xe ngựa lại chậm chạp không có âm thanh đáp lại. Nàng siết chặt dây cương, thúc ngựa đến gần sát cửa sổ, thì thầm nói: "Ta có thể... vào đó không?"
Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, nàng liền nhảy xuống ngựa. Giày đen dẫm lên cành khô, cành khô bị đạp gãy phát ra tiếng vang rắc rắc.
"Dừng lại!"
Nghe được giọng nói tựa như mệnh lệnh này, nàng vui sướиɠ không thôi, bởi vì giọng nói này quá mức quen thuộc, quá mức dễ nghe. Nàng cũng không biết, chỉ nửa ngày mà thôi, thì ra bản thân đã nhớ người nọ nhiều đến thế.
"Cứ như vậy nói đi."
Lý Thiếu Hoài sửng sốt: "Tại sao chứ?"
"A Hoài còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra trên đường chúng ta về Đông Kinh, khi đi từ Giang Nam đến Đường Châu không?"
"Nhớ, sao lại không!" Chuyện đã cách đây hơn một năm, trong một năm này rất nhiều chuyện đã xảy ra. "Mùa hè nóng bức, Lý Thiếu Hoài không quên ơn tặng chè đậu đỏ của Nguyên Trinh."
Triệu Uyển Như tiếp lời: "Nói vị tương tư ngọt chính là nàng."
Lý Thiếu Hoài khẽ chớp mắt: "Nhưng nói cho ta ý này lại là Nguyên Trinh nha." Nàng nhìn thẳng vào cửa sổ bên thùng xe, kiên định nói: "Ngọt cũng được, đắng cũng chẳng sao, bởi vì trong lòng ta đã khắc vào hình bóng nàng, lúc nào cũng yêu nàng. Nàng ở đâu, tâm ta ở đó. Nơi nàng ở, chính là chốn về của ta."
"Vậy nên A Hoài phải bình an trở về."
"Ta hứa!"
Bàn tay thon dài áp vào cửa sổ trên thùng xe, muốn đến gần nàng hơn một chút: "Đến lúc đó cho dù nàng có yêu cầu gì, ta cũng đồng ý. Nhưng hôm nay ta muốn nàng giữ nỗi nhớ này lại trong lòng."
Chính là muốn nàng giữ lại nỗi nhớ, có nhớ nhung trong lòng, mới càng có động lực trở về. Lý Thiếu Hoài lui ra sau vài bước, kìm nén khát vọng cùng xúc động trong lòng, lý trí nói: "Ta hiểu."
Vì thế xoay người kéo dây cương, nghe tiếng bước chân dẫm lên cành khô, người trong xe ngựa nắm tay đặt trước bụng, gọi: "Thu Hoạ!"
"Có!" Thu Hoạ đứng chờ bên cạnh xe lập tức rót một chén rượu trong bình bạc, đưa đến trước mặt Lý Thiếu Hoài: "Phò mã."
Lý Thiếu Hoài nhận ly rượu, nghiêng đầu nhìn xe ngựa: "Nguyên Trinh?"
Bên trong xe truyền ra giọng nói run run: "Cỏ xuân sang năm biếc, Vương tôn biết có về?*"
(*Trích trong bài Sơn Trung tống biệt, tác giả Vương Duy.)
Lý Thiếu Hoài uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, phi người bay lên ngựa, kéo dây cương nghiêng người nói: "Công danh vạn dặm ngoại, tâm sự một ly trung**."
(**Tạm dịch: công danh ở xa vạn dặm, nhưng tâm sự trong lòng chỉ trong một ly rượu.)
"Về!"
"Quy lai bách hoa khai, chu chu thị tình thâm***." Lòng bàn tay siết chặt, tuấn mã dường như cảm nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, bước ra một chân, nhanh chóng biến mất giữa đám người.
(***Tạm dịch: ngày về trăm hoa đua nở, mỗi cành hoa đều là tình yêu thắm thiết.)
Thời điểm màn xe xốc lên, bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng. Người vén rèm không khỏi âm thầm buồn bã: "Tan hợp vội vàng, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau."
Trương Khánh cưỡi ngựa đến gần: "Cô nương đã sắp xếp nhiều ám vệ vào cấm quân như vậy, thần nghĩ Vân Yên và Thu Hoạ không cần đi theo, để hai người bọn họ ở lại trong phủ bảo vệ ngài. Khánh hận không phải nữ nhi, không thể thời thời khắc khắc bảo vệ bên người công chúa."
"Nàng không thể có chuyện..." Triệu Uyển Như không sợ Tây Hạ, không sợ người Khiết Đan, càng không sợ bọn tiểu tặc ven đường, nàng sợ chính là nội gián, sợ chính là người bên trong.
"Võ công của phò mã không thua kém hai người bọn họ, trái lại là bên cạnh cô nương càng cần người bảo vệ." Trương Khánh đánh bạo nói ra suy nghĩ của mình: "Nói một câu không nên nói, tuy ngài phái bọn họ theo bảo vệ, nhưng dù sao nam nữ có khác. Người bên ngoài nhìn vào, sẽ cho là điện hạ phái người theo giám sát phò mã."
Phò mã của đại công chúa sợ vợ, chuyện này mọi người đều biết. Bá tánh thành Đông Kinh chỉ cần nghĩ đến tính tình Huệ Ninh công chúa cũng có thể đoán được tình cảnh của phò mã nàng. Từ lâu ở thành Đông Kinh đã có lời đồn, Lý phò mã thăng quan liên tục, thật ra chỉ là vẻ vang bên ngoài, khi về phủ, mọi việc trong nhà đều là do công chúa làm chủ. Vì thế quy quy củ củ, không tụ tập, không rượu chè, không qua đêm bên ngoài, dù công việc bận cỡ nào cũng phải đem về nhà xử lý.
Triệu Uyển Như thở dài một hơi: "Thôi, ngược lại có vẻ ta không tin tưởng nàng, nàng cũng cần chút tự do!"
Xe ngựa được người che chở rời đi, Lý Thiếu Hoài cũng trở lại đội ngũ, cao giọng nói: "Khởi hành!"
Sau khi ngồi vào xe ngựa liền gọi Tôn Thường: "Thập Tam!"
"Ai ~" Tôn Thường cưỡi ngựa tới gần cửa sổ.
"Truyền lệnh xuống, đẩy nhanh tốc độ, phải đến Tây Hạ trong vòng nửa tháng."
"Gấp vậy sao..." Tôn Thường nhìn đội cấm quân bộ hành phía trước, nuốt một ngụm nước bọt: "Ngài vừa ra khỏi cửa đã nóng lòng về nhà vậy sao?"
"Vừa rồi công chúa điện hạ nói gì với ngài vậy, sao lại làm..."
"Đi truyền lệnh mau lên!"
Ngõ Điềm Thủy Phủ Khai Phong, Đinh phủ.
Đinh Thiệu Văn ngồi bất lực trên ghế.
"Đại nương tử vẫn không chịu về sao?" Bảo kiếm dựa nghiêng bên giá sách, thiếu niên thong thả uống trà.
Đinh Thiệu Văn khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, nhìn l*иg chim trống rỗng nói: "Tiền Hoài Diễn cũng không quan trọng."
"Sản nghiệp của Tiền thị chiếm cứ toàn bộ Giang Nam, còn mở rộng khắp thiên hạ, sao lại để bụng ba mươi vạn lượng cỏn con này. Đại nương tử không để bụng số tiền này, nàng chỉ là để ý Điện Soái ngài."
Nghe vậy Đinh Thiệu Văn cười mỉa: "Ta liên hôn với nàng vốn chỉ vì lợi ích. Ta đường đường là quan nhị phẩm, áo tím cá vàng, người trên vạn người, đối với nàng, ta đã tẫn chức trách, hết sức bảo vệ, không nạp thϊếp, nàng còn có gì bất mãn!"
- -- Cộc cộc cộc ---
"Đại Lang, Đinh Tất đã trở lại."
"Vào đi!"
Cửa mở, một người đàn ông mặc áo tay bó tiến vào, thân mình cao lớn, gương mặt dữ dằn. "Bẩm Điện Soái, đội đi sứ đã ra khỏi thành Đông Kinh. Người của chúng ta tuần tra phát hiện một chiếc xe ngựa trên đường mòn gần đó, bên cạnh còn có một hộ vệ cưỡi ngựa theo sau."
"Là ai?"
"Hộ vệ bên cạnh Huệ Ninh công chúa, Vân Huy tướng quân - Trương Khánh."
Nghe đến đây, Đinh Thiệu Văn nhếch môi: "Thật đúng là, tình thâm ý thiết!" Chợt phất tay.
Cửa phòng bị đóng lại.
"Lý Nhược Quân này từ khi nhập sĩ quan vận hanh thông. Từ Bí thư lang nhảy lên thành Xu mật thừa chỉ, hiện giờ còn kiêm nhiệm cả chức Quản an tư sự, chỉ sợ sau khi trở về lại được thăng chức."
"Hắn là học trò của Khấu Chuẩn nhưng không lỗ mãng như Khấu Chuẩn, ngược lại hành xử khôn khéo, lại được Huệ Ninh công chúa chống lưng, người trong triều đều không dám nói gì. Nếu cứ để mặc hắn phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ thành mối hoạ!"
"Thuộc hạ nghe nói hôm qua Huệ Ninh công chúa mở tiệc trăm ngày, hắn đã cứu con gái của Trịnh Quốc công chúa, được Vương Di Vĩnh cực kỳ ưu ái. Hiện giờ Vương Di Vĩnh lại được lòng Thánh thượng, có xu hướng vào Xu Mật Sử."
Đinh Thiệu Văn quay đầu lại: "Đã như vậy, người này càng không thể giữ!"
"Điện Soái định làm thế nào?"
"Đội cấm quân đi theo đều là người của ta, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ liên lụy đến ta, công chúa nàng tính toán hay lắm!" Hắn nheo cặp mắt ưng: "Nhưng nếu trên đường về, công chúa Tây Hạ xảy ra chuyện gì, vậy thì tội này, phải trách ai đây!" Phất tay, nhếch môi cười: "Thiên tai, nhân hoạ, khi nào đến không ai cũng biết, một khi đến muốn trốn cũng không thoát."
-- Hết chương 91 --