Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 45: Ghen?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lệ Lâm Lâm còn chưa hiểu tại sao Trần Nhất Nhiên lại xuất hiện ở đây thì Trần Nhất Nhiên đã bước lên phía trước.

Tổ chương trình vừa được nghe giám đốc Lý giới thiệu về Trần Nhất Nhiên, nên bọn họ cũng không ngăn cản, Đỗ Ngôn Uy không biết thân phận của anh, có hơi tò mò nhìn sang.

“Sao anh lại ở đây?” Lệ Lâm Lâm nhìn Trần Nhất Nhiên bước tới, hỏi một câu.

Trần Nhất Nhiên đáp: “Anh đến đây thị sát công việc, không nghĩ tới em cũng ở đây ghi hình cho chương trình.”

Trợ lý Ngô: “…”

Tổng giám đốc Trần cũng rất được.

Trần Nhất Nhiên nói xong, liền chú ý đến Đỗ Ngôn Uy đứng bên cạnh cô, Lệ Lâm Lâm thấy anh nhìn Đỗ Ngôn Uy, chủ động giới thiệu: “Giới thiệu với anh một chút, đây là cộng sự của em, Đỗ Ngôn Uy, là một chàng trai trẻ tuổi và đứng đắn.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Đỗ Ngôn Uy cũng cảm thấy lời giới thiệu của Lệ Lâm Lâm có hơi kỳ lạ, nhưng trước đó anh ta cũng đã nghe nhân viên nói qua, trong buổi phỏng vấn, Lệ Lâm Lâm đã nói rằng cô thích những chàng trai có tuổi tác tương đương và là một người đứng đắn.

Lúc đó anh ta còn suy nghĩ, không biết tiêu chuẩn đứng đắn mà cô nói là gì, nhưng xem ra, anh ta đã được xếp vào hàng con trai đứng đắn rồi nhỉ?

Sau khi giới thiệu cho Trần Nhất Nhiên, cô lại quay sang giới thiệu cho Đỗ Ngôn Uy: “Đây là anh trai tôi.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Không biết tại sao, Trần Nhất Nhiên có chút hiểu được tâm trạng của Lệ Lâm Lâm mỗi khi anh giới thiệu cô là em gái của mình với người khác.

Đỗ Ngôn Uy đứng bên cạnh “A” một tiếng, như đã hiểu ra, vô cùng nhiệt tình chào hỏi Trần Nhất Nhiên: “Thì ra là anh trai, em chào anh, em là Đỗ Ngôn Uy, nghề nghiệp là ca sĩ.”

“Ai là anh của cậu?” Trần Nhất Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, “Cậu và Lâm Lâm chỉ đơn giản là ghi hình cho chương trình, đừng nhập tâm như vậy.”

Câu nói này của Trần Nhất Nhiên bị tổ chương trình âm thầm phản đối, bọn họ đương nhiên hy vọng khách mời sẽ nhập tâm hơn nữa, càng nhập tâm càng tốt, để chương trình của bọn họ đạt hiệu quả tốt hơn.

Nhưng bọn họ chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi, nào dám nói ra trước mặt Trần Nhất Nhiên.

Cảm nhận được sự thù địch của Trần Nhất Nhiên dành cho mình, Đỗ Ngôn Uy xoa xoa mũi, không nói gì thêm, Trần Nhất Nhiên thu lại ánh mắt trên người anh ta, nhìn sang Lệ Lâm Lâm: “Vừa rồi trong vòng đu quay hai người đã làm gì?”

Lệ Lâm Lâm nói: “Thật ngại quá, nội dung của chương trình không thể tùy tiện tiết lộ.”

Trần Nhất Nhiên tức đến mức bật cười: “Yên tâm, anh sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Lệ Lâm Lâm vẫn không chịu nói: “Nếu anh thật sự muốn biết như vậy, thì đợi đến khi chương trình phát sóng hãy xem cho thật kĩ.”

Nhân viên chương trình nghe được câu này, ở trong lòng giơ ngón tay cái cho Lệ Lâm Lâm, thật sự là biết nắm bắt mọi cơ hội để quảng bá cho chương trình của bọn họ! Em gái Lâm Lâm quá tuyệt vời!

Trần Nhất Nhiên nhếch môi, im lặng nhìn Lệ Lâm Lâm, Đỗ Ngôn Uy bị kẹp giữa hai người, như thể có một chiếc gai nhọn đang đâm vào lưng* anh ta. Đỗ Ngôn Uy cười gượng hai tiếng, hỏi Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Lâm Lâm, em muốn ăn kem không? Tôi sẽ đi mua hai cây kem ốc quế.”

*Gai nhọn đâm vào lưng: Miêu tả sự lo lắng, bồn chồn.

“Dạ dày Lâm Lâm không tốt, không thể ăn đồ lạnh.” Lệ Lâm Lâm còn chưa lên tiếng, Trần Nhất Nhiên đã bình tĩnh bác bỏ lời đề nghị của Đỗ Ngôn Uy, giọng nói thậm chí còn lạnh hơn cả kem.

Lúc Lệ Lâm Lâm học trung học, có một lần không biết đã ăn phải thứ gì dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, không chỉ khiến cô nôn mửa và tiêu chảy, mà còn khiến cô vô cùng đau đớn. Chuyện này đã làm cho Lệ Thâm và Dư Vãn vô cùng sợ hãi, vội vội vàng vàng đưa người đến bệnh viện.

Bác sĩ kê thuốc cho Lệ Lâm Lâm, còn liên tục truyền nước biển đến tận mấy ngày. Lúc đó, Lệ Lâm Lâm cứ nghĩ mình sắp phải đi chầu ông bà, nên ở trong bệnh viện khóc lóc đòi gọi điện thoại cho Trần Nhất Nhiên, Lệ Thâm và Dư Vãn không khuyên được cô, chỉ có thể gọi điện cho Trần Nhất Nhiên đang du học ở nước ngoài.

Múi giờ bên Trần Nhất Nhiên chệnh lệch so với trong nước, anh phải thức dậy lúc nửa đêm để nói chuyện điện thoại với Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm vẫn luôn gào khóc ầm ĩ, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Nhất Nhiên qua video call, cuối cùng cũng dần bình tĩnh.

Trong lúc Lệ Lâm Lâm ở bệnh viện truyền dịch, thì Trần Nhất Nhiên cũng theo cô nói chuyện phiếm, chỉ khi nào cô truyền xong anh mới cúp điện thoại.

Sau lần đó, dạ dày của Lệ Lâm Lâm trở nên yếu hơn, chỉ cần không chú ý một chút liền dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, nhưng Lệ Lâm Lâm đã ngày càng trưởng thành, sức đề kháng cũng tốt hơn nhiều, nên rất ít khi bị bệnh.

Lệ Lâm Lâm nhìn Trần Nhất Nhiên một chút, nói với Đỗ Ngôn Uy: “Không sao, đó là chuyện lúc nhỏ, bây giờ tôi không yếu như vậy, chỉ ăn một cây mà thôi, không vấn đề gì.”

“Được, vậy để tôi đi mua cho em.” Đỗ Ngô Uy mỉm cười nhìn cô, sau đó đi mua kem.

Trần Nhất Nhiên không nói gì, nhưng sắc mặt lại khiến cho người ta muốn chủ động đầu hàng, Lệ Lâm Lâm nhìn mấy người đi bên cạnh anh, mở miệng nói: “Chắc anh vẫn còn muốn đi thị sát đúng không? Vậy em sẽ không làm phiền anh. Em còn phải tiếp tục ghi hình cho chương trình, em đi trước.”

Lệ Lâm Lâm nói xong thì đi theo nhân viên đến chỗ Đỗ Ngôn Uy, Trần Nhất Nhiên đứng im tại chỗ, anh không đuổi theo Lệ Lâm Lâm, nhưng người ngoài cũng nhìn ra được tâm tình của anh đang rất không tốt.

Điều này càng khiến cho giám đốc Lý lo lắng, chẳng lẽ Trần Nhất Nhiên thật sự ghen ghét các cặp đôi ngồi vòng đu quay? Hay là bọn họ tìm một nhân viên nữ đi cùng với anh lên đó, cho anh trải nghiệm một chút?

Anh ta còn đang bận suy nghĩ về chuyện này, thì Trần Nhất Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Đi thôi, đến địa điểm khác.”

“Vâng, vâng.” Giám đốc Lý vội vàng cười tươi, mời lão phật gia là Trần Nhất Nhiên đến một nơi khác.

Lệ Lâm Lâm quay đầu, nhìn về hướng bọn họ rời đi, bỗng nghe thấy Đỗ Ngôn Uy gọi mình: “Lâm Lâm, em muốn vị dâu tây hay vị chocolate?”

Thật ra, Lệ Lâm Lâm thích ăn matcha, nhưng Đỗ Ngôn Uy không mua vị đó: “Tôi muốn vị dâu tây, cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy ngồi xuống băng ghế dài, Đỗ Ngôn Uy khẽ hỏi cô một câu, “Người vừa rồi có thật là anh trai em không?”

Lệ Lâm Lâm sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Đúng rồi.”

Là anh nói như thế.

Đỗ Ngôn Uy đáp: “Em mà không nói thì tôi còn tưởng anh ấy là bạn trai em.”

Lệ Lâm Lâm lại sửng sốt, bộ dạng vừa rồi của Trần Nhất Nhiên thật sự là quá dọa người: “Có lẽ anh ấy hơi… Siscon*.”

*Siscon: Là một thuật ngữ được sử dụng trong hoạt hình Nhật Bản. Thuật ngữ này đề cập đến tình cảm giữa anh chị em ruột trong cùng một gia đình. Cảm giác này được cho là nhiều hơn mối quan hệ ruột thịt một chút. (Theo mình thấy thì nó giống kiểu cuồng anh chị em gái í)

Bây giờ Lệ Lâm Lâm vẫn còn nhớ rất rõ, thời điểm cô và Trần Hi học tiểu học, Trần Nhất Nhiên đã học cấp ba. Lúc đó, Trần Nhất Nhiên không chỉ đẹp trai mà còn học giỏi, là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

Có rất nhiều nữ sinh thích anh, nổi bật trong số đó chính là hoa khôi của lớp và chị đại của trường.

Nhưng Trần Nhất Nhiên một lòng muốn học tập, nên thái độ đối với hai người đó vô cùng lạnh nhạt, chỉ có Trần Hi là ngoại lệ.

Vào thời điểm đó, mỗi ngày anh đều đạp xe đạp đưa đón Trần Hi đến trường tiểu học, điều này luôn khiến các nữ sinh khác ghen tị. Đôi khi Lệ Lâm Lâm cũng sẽ cố ý về muộn, ở trong lớp đợi Trần Nhất Nhiên cùng với Trần Hi, chỉ vì muốn nhìn thấy anh nhiều hơn.

Nói anh siscon thì cũng không sai, à phải rồi, cô còn nghe nói lúc Trần Hi vừa chào đời, Trần Nhất Nhiên là người đầu tiên học cách thay tả cho em bé.

Sau khi nghe cô nói, Đỗ Ngôn Uy khẽ gật đầu: “À, nếu tôi có một cô em gái đáng yêu như vậy, thì chắc chắn tôi cũng sẽ siscon.”

“Anh đang tận dụng cơ hội khen tôi sao?”

“Tôi nói thật mà.” Đỗ Ngôn Uy cười cười, nói với cô, “Nhưng nếu gặp một cô gái có anh trai siscon thì cũng hơi khó theo đuổi. Anh trai của em có từng dằn mặt người nào theo đuổi em chưa?”

Lệ Lâm Lâm đáp: “Anh ấy đi du học trước khi tôi tốt nghiệp tiểu học nữa kìa, anh ấy mới trở về nước trong ba năm gần đây, hoàn toàn không có cơ hội này.”

Cho nên, bây giờ anh muốn trải nghiệm lại chuyện mình đã bỏ lỡ sao?

“Hai vị khách mời, chúng ta sẽ tiếp tục đến địa điểm tiếp theo.” Nhân viên công tác đi tới, thúc giục hai người đi theo tiến độ của chương trình. Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy đứng lên, vừa ăn kem vừa đi về phía trước.

Cũng trong ngày hôm nay, du khách trong công viên giải trí đã đăng ảnh của Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy lên mạng, bởi vì có không ít người chụp được quá trình làm việc của chương trình, nên chủ đề này dần được phổ biến, cuối cùng tiêu đề “Lệ Lâm Lâm – Hãy bắt đầu yêu từ ngày hôm nay” đã trực tiếp leo lên hot search.

“Cái gì cơ? Em gái Lâm Lâm tham gia chương trình giải trí về tình yêu á? Vậy có phải CP Bắc Quốc Giai Nhân của mị sẽ rơi vào kết cục BE không?”

“A a a tại sao Lâm Lâm đứng chung với ai, tôi cũng cảm thấy có mùi CP vậy nè! Những bức ảnh chụp hai người làm việc trông thật ngọt ngào!

Cư dân mạng nhanh chóng bàn tán sôi nổi, có rất nhiều người lấy bức ảnh chụp chung của hai người ra để gặm đường, danh tính của nam khách mời Đỗ Ngôn Uy cũng nhanh chóng được tiết lộ. Chương trình giải trí còn chưa chính thức ra mắt, mà chủ đề về CP “Uy Phong Lâm Lâm” đã muốn bùng nổ.

*Đỗ Ngôn Uy: “Uy” trong “Uy phong” (Oai phong) => Ghép với Lâm Lâm thì chúng ta có CP “Uy Phong Lâm Lâm”

(Tự nhiên nhớ “Uy phong đường đường” của thầy Hạnh Tâm ghê á:))) Ai chưa nghe thì lát cuối chương mình sẽ để vid cho nghe nhá há há)

“Trong Meal in the Woods thì gặm đường của CP Bắc Quốc Giai Nhân, bây giờ yêu đương thì có CP Uy Phong Lâm Lâm, hạnh phúc nhân đôi [Đầu chó]”

Trần Nhất Nhiên cũng đang xem Weibo —— Hiện tại, anh thật sự rất khó có thời gian để dạo Weibo, cái tài khoản weibo này được anh nhặt về sau khi giao lưu thân mật với anh bạn nhỏ Lục Vũ Hiên.

Nhìn bình luận của cư dân mạng, anh cười nhạo một tiếng, sau đó tắt điện thoại.

Cái này mà cũng kêu ngọt? Cái này mà cũng đòi gặm? Cư dân mạng ngày thường sống thiếu thốn tình cảm như vậy à??

Trần Nhất Nhiên bỗng thấy khó chịu trong người, chỉ có thể phát tiết thông qua công việc, toàn thể nhân viên trong tập đoàn Hoa Sang, tối nay lập tức tăng ca.

Sau một ngày bận rộn, Trần Nhất Nhiên trở về Ngân Loan, ngâm mình trong làn nước ấm. Anh dựa lưng vào thành bồn, xoa xoa ấn đường.

Gần đây anh cảm thấy bản thân quá khác thường, mà nguyên nhân của sự khác thường này không ai khác chính là Lệ Lâm Lâm.

Từ trước đến này, Trần Nhất Nhiên là người khi gặp vấn đề thì sẽ phân tích vấn đề và tìm ra hướng giải quyết, cho nên bây giờ anh đang tự tiến hành phân tích sâu sắc bản thân mình —— Tại sao anh lại bị như vậy?

Anh rất ít khi thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng điều này không có nghĩ là anh không có tình cảm, anh cũng đã tự hỏi bản thân nhiều lần, có phải anh đang ghen hay không? Nhưng nếu đúng là anh ghen, vậy thì điều đó có nghĩa tình cảm anh dành cho Lâm Lâm không phải là tình cảm anh em trong sáng.

Không, hãy suy nghĩ một cách cẩn thận, nếu đổi lại Trần Hi yêu đương với một người con trai khác, anh cũng sẽ giống bây giờ, đi điều tra mười tám đời tổ tông của tên đó, sau đó hắn ta làm gì thì anh cũng sẽ bắt bẻ.

Anh tin rằng người cậu thân yêu của mình là Trần Túy cũng sẽ làm như vậy.

Cho nên, đây chỉ là phản ứng bình thường của một người anh trai thôi sao?

Nếu đổi thành Trần Hi, liệu tâm trạng của anh có bị ảnh hưởng, công việc có bị xáo trộn hay không?

Trần Nhất Nhiên thở ra một hơi, rồi tự chìm bản thân xuống mặt nước.

Sau khi bước ra khỏi bồn tắm, sự mệt mỏi của cơ thể đã tiêu tan được một chút, nhưng sự phiền muộn trong lòng vẫn không hề thuyên giảm. Anh không phải là người sống tình cảm, nhưng thứ cảm xúc đang hiện hữu trong lòng, anh lại không có cách nào giải quyết.

Trần Nhất Nhiên nhíu mày, ngồi trên giường trầm tư, rõ ràng là đã tối muộn, vậy mà một chút buồn ngủ cũng không có.

Trong đầu đều là chuyện của Lệ Lâm Lâm.

Trần Nhất Nhiên đang suy nghĩ miên man thì điện thoại bên cạnh bỗng nhiên vang lên.

Trần Nhất Nhiên thật sự không muốn bắt máy, nhưng nó vẫn cứ rung liên tục, cuối cùng anh cũng nhíu mày nhìn qua.

Là một dãy số lạ.

Trần Nhất Nhiên tìm kiếm dãy số này trong trí nhớ của mình, điện thoại đã tự động ngắt máy. Nhưng ngay sau đó, đối phương lại gọi điện lại.

Trần Nhất Nhiên vươn tay lấy điện thoại, bấm nhận: “Ai vậy?”

“Là tôi đây, tổng giám đốc Trần.” Đối phương có hơi kích động, tự giới thiệu bản thân với Trần Nhất Nhiên, sau khi giới thiệu xong, anh ta cảm thấy không khí có chút trầm lặng, nên liền bổ sung một câu, “Chủ cửa hàng bán đồ chơi lắp ráp cho cậu, cậu còn nhớ tôi không?”

Trần Nhất Nhiên sững sờ một lúc, mới nhớ ra chuyện này: “Còn nhớ, anh đã tìm được món đồ chơi tôi muốn rồi?”

“Đúng vậy!” Đối phương kích động nói, “Đúng lúc gặp được người muốn bán nó!”

——–