Thường Tương Tư không biết Bạch Văn Nguyên là ai, cô cũng không tin anh xuống tàu ở Lão Thái Câu, cô không xác định được mục đích anh đi theo mình, nhưng cô nghĩ, việc cô muốn làm bây giờ dựa vào sức lực của bản thân sẽ không làm được. Đôi mắt đen láy của Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên, xem anh bực bội ấn tàn thuốc xuống mặt bàn, xem anh duỗi tay vò đầu, xem anh nhìn mình chằm chằm không biết đang đánh giá cái gì, Thường Tương Tư biết chỉ cần kiên trì người đàn ông này sẽ không từ chối.
Tuy nhiên, Bạch Văn Nguyên muốn gì?
Thường Tương Tư lớn lên trong một thôn nhỏ ở huyện Bắc Bộ, gia cảnh đơn giản, ngoại trừ bố mẹ thì chỉ có một người cô bệnh tật, từ nhỏ bố mẹ luôn bận đi làm nông, chỉ có người cô hơn cô vài tuổi săn sóc cô lớn lên. Cuộc sống ở nông thôn rất đơn giản, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn nghỉ ngơi, chỉ có duy nhất một điều bất đồng với những nhà khác chính là thành tích học tập của Thường Tương Tư rất tốt, tốt nghiệp tiểu học xong liền thi đỗ trường cấp hai tuyến huyện. Thường Tương Tư là niềm kiêu ngạo của Thường gia, cũng là đứa trẻ thông minh có hy vọng thi đỗ đại học trong thôn.
Thường Tương Tư lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ học tập, cô không học được cách làm quen với mọi người thế nào, không học được cách đạt được thứ gì đó từ người khác thế nào, tất nhiên cũng không học được cách trả giá ra sao, nhưng cô biết, mua đồ phải trả tiền, cô muốn một người xa lạ giúp đỡ không phải không ràng buộc.
“Cảnh sát ở đây còn không có biện pháp, cô có thể làm gì?” Bạch Văn Nguyên không trực tiếp trả lời xem có giúp đỡ hay không, anh nói: “Tôi có thể nghe hiểu một chút tiếng địa phương, vừa rồi dì của anh Phi đang mắng anh ấy, nói rằng lần trước anh ấy đã bị người Thái Gia Câu đánh cho một trận mà còn chưa chừa! Bà ấy nói rằng muốn kiểm soát anh ấy, không cho phép anh ấy ——”
Thường Tương Tư gật đầu: “Tôi hiểu!”
“Cô thì biết cái gì!” Bạch Văn Nguyên tức mình.
“Tôi hiểu!” Thường Tương Tư nói: “Tôi cũng là người nhà quê, đương nhiên tôi hiểu. Người nghèo trong núi không có tiền kết hôn tìm vợ nên chỉ có thể mua. Người trong Thái Gia Câu đều là người thân của nhau, bọn họ sẽ hỗ trợ nhau. Bọn họ không hiểu pháp luật, chỉ hiểu được đồ mình bỏ tiền ra mua không thể bị người khác lấy đi.” Thường Tương Tư nói: “Người nhà kia mua mẹ tôi hết 6000 tệ, bố tôi muốn trả cho bọn họ 8000 tệ, bọn họ không nhận, bọn họ không cần tiền, chỉ cần vợ. Cảnh sát ở đây đều là người phụ cận, tránh gần tìm xa vẫn sẽ quen biết nhau, bố tôi mang cảnh sát bên nhà tôi tới đây đòi người, người Thái Gia Câu tới đoạt lại. Sau này anh Phi không đành lòng nhìn bố tôi như vậy, tự mình đi hỏi, bên kia đáp rằng nể mặt anh Phi sẽ cho đổi người.”
“Cô hiểu, nếu cô hiểu sao cô còn tới tìm anh Phi?” Bạch Văn Nguyên cười nhạo: “Hành động này của cô là muốn bóp quả hồng mềm đúng không?”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh Phi là có khả năng giúp tôi.” Thường Tương Tư nói: “Anh ấy là người tốt, anh ấy vốn dĩ có thể mặc kệ tôi, nhưng anh ấy vẫn tới đón tôi, thu xếp chỗ ở cho tôi.”
“Anh ấy là người tốt, cô lại muốn nhìn anh ấy đi vào ngõ chết ư? Nếu anh ấy thật sự giúp cô, anh ấy sẽ không sống nổi ở hai đầu ruộng này nữa. Cô có tin không?” Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư.
“Vậy anh có muốn giúp tôi không?” Trong mắt Thường Tương Tư chứa nước mắt, trông có vẻ càng to càng đen, giống như một viên kim cương đen thuần khiết.
Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư ngồi thẳng người, eo trông có vẻ càng nhỏ, đường cong trên cổ mềm mại, đặc biệt là đôi mắt, dường như có thể nói. Bạch Văn Nguyên nghĩ, cô nhóc này chưa biết bộc lộ vẻ quyến rũ, nếu cô biết, không rõ sẽ tuyệt vời như thế nào.
Bạch Văn Nguyên lại rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, đưa bật lửa cho Thường Tương Tư. Thường Tương Tư khó hiểu, Bạch Văn Nguyên nói: “Châm thuốc cho tôi.”
Thường Tương Tư vội đứng dậy, run rẩy châm bật lửa, giơ lên bên miệng Bạch Văn Nguyên. Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư gần trong gang tấc, làn da thật tốt, tuổi trẻ tràn ngập collagen, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, anh duỗi tay che ngọn lửa, cúi đầu hít sâu một hơi, giơ tay cầm điếu thuốc, chậm rãi nhả khói vào mặt Thường Tương Tư. Trong lòng Thường Tương Tư rất ghét động tác như vậy, nhưng cô không né tránh, cất bật lửa, nói: “Tôi đi đun nước cho anh ——”
Bạch Văn Nguyên thầm khen một tiếng, đúng là nhanh trí, lập tức hiểu được cách lấy lòng người khác.
Đồ đạc thiết bị trong đồn công an ở nông thôn vô cùng đơn sơ, Thường Tương Tư không tìm được ấm siêu tốc và đồ rửa mặt, may mà tìm thấy một cái ấm đun nước cũ cùng mấy cái chậu nhựa, cô dọn dẹp sạch sẽ, đun nước rồi đặt trong nhà vệ sinh, đi mời Bạch Văn Nguyên ra rửa mặt. Bạch Văn Nguyên cầm quần áo sạch và khăn lông đi vào, nhìn giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi Thường Tương Tư, cười một tiếng.
Thường Tương Tư không biết nụ cười của anh có ý gì, nhìn cửa nhà vệ sinh khéo hờ, trong lòng hoảng loạn, lại vội vội vàng vàng vào căn phòng khác. Trong phòng rất bừa bộn, cô dọn dẹp lại tạo khoảng trống nhỏ, tìm mấy tấm ván gỗ xếp thành một cái giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cửa nhà vệ sinh bật mở, Thường Tương Tư ló đầu ra nhìn, Bạch Văn Nguyên để trần thân trên, vừa rũ nước trên tóc, vừa đi ra. Cơ thể chàng trai trẻ gầy mà rắn chắc, từng khối cơ bắp trên ngực bụng ẩn hiện theo động tác của anh, bên trong như chất chứa sức lực mạnh mẽ.
“Tôi để quần áo trong chậu đấy, cô giặt giúp tôi nhé!” Bạch Văn Nguyên tùy ý nói.
“Ừm.” Trong lòng Thường Tương Tư thoáng yên tâm, giờ phút này, cô không sợ anh sai khiến mình, cô chỉ sợ anh không để ý tới cô.
Thường Tương Tư cầm quần áo của mình vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, khóa kín.
Bạch Văn Nguyên chậc một tiếng, cô nhóc này!
Bạch Văn Nguyên cầm điện thoại, nửa nằm trên giường, bấm một dãy số rồi gọi đi.
Bên kia nhấc máy, người trong điện thoại liên tục mắng chửi.
Bạch Văn Nguyên nghe một lát, thiếu kiên nhẫn nói: “Cho mày mắng vài câu thế là được rồi! Bên tao còn có việc!”
“Mày thì có việc gì, hẹn nhau ở chân núi mọi người đều đến đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi mày!” Chàng trai hùng hổ.
“Lần này tao đang chuẩn bị sắm vai chúa cứu thế đây.” Bạch Văn Nguyên lười biếng nói: “Lạ không——”
“Chúa cứu thế?” Chàng trai càng tức giận: “Không lẽ mày lại bị yêu tinh nào hớp hồn rồi? Bạch Văn Nguyên, tao cảnh cáo mày, mày mà còn như vậy ——”
“Không phải yêu tinh mà là thôn cô!” Bạch Văn Nguyên cười hì hì: “Cô ấy nước mắt lưng tròng nhìn tao, xin tao giúp cô ấy, mày nói xem tao có thể từ chối không? Được rồi, vậy đi, lần này chúng mày cứ chơi thoả thích, tao chi. Lần sau, tao hẹn lần sau ——”
“Mày bị ông già dạy dỗ, anh em sợ mày khó chịu, vất vả lắm mới tụ tập đủ giúp mày giải sầu, mày thì giỏi rồi, chạy đi ghẹo con gái người ta. Mày chơi bọn tao hả?” Người ở đầu bên kia gần như rít gào: “Mày muốn con gái thế nào cứ nói, tao lên trời xuống đất tìm cho mày, mày có tin không?”
“Ôi dào, mấy cô nàng mày tìm cho tao toàn đã nghiện còn ra vẻ ngượng ngùng.” Bạch Văn Nguyên nói: “Phải tự nhiên, hiểu không? Tao mẹ nó muốn người tự nhiên ——”
Đầu bên kia điện thoại lại chửi rủa, Bạch văn Nguyên nghe chốc lát, không còn gì để nói, dứt khoát cúp máy.
Chuông điện thoại reo liên tục, Bạch Văn Nguyên không thèm để ý, bên kia đành bỏ cuộc, gửi tin nhắn tới: “Đại ca à, ít nhất mày cũng phải nói cho bọn tao biết mày đang ở đâu chứ?”
Bạch Văn Nguyên đọc tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, tinh thần hưng phấn không ngủ được, xoay người ngồi dậy đi ra ngoài, lại thấy Thường Tương Tư đã rửa mặt xong, ngồi trên một cái ghế gấp, trước người để một cái chậu nhựa to, hì hục giặt giũ.
Tóc Thường Tương Tư rủ xuống vai, lọn tóc lắc qua lắc lại theo động tác của cô, tựa như bàn tay nhỏ kéo Bạch Văn Nguyên đến gần.
Bạch Văn Nguyên duỗi tay vỗ bả vai Thường Tương Tư, Thường Tương Tư không ngẩng đầu, khụt khịt hai tiếng.
Bạch Văn Nguyên ôm lấy má Thường Tương Tư, nâng đầu cô lên, lại thấy một khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Bạch Văn Nguyên cảm thấy bản thân thật là cầm thú, đối mặt với một khuôn mặt non nớt mà bi thương, anh lại nghĩ nếu làm cô đến mức bật khóc thế này ắt hẳn vô cùng sung sướиɠ.
Sáng sớm hôm sau, Thường Tương Tư tỉnh dậy, cả đêm trằn trọc khó ngủ, hậu quả là hai mắt thâm quầng.
Cô giúp Bạch Văn Nguyên chuẩn bị nước ấm, khăn mặt, thu quần áo phơi tối qua vào gấp gọn, dọn dẹp xong mới thấy Bạch Văn Nguyên ngáp ngắn ngáp dài đi rửa mặt chải đầu. Có vẻ Bạch Văn Nguyên không quen ở nơi thế này, lúc va vào cửa còn mắng một câu thô tục.
Anh Phi tới rất sớm, gõ mạnh vào ván cửa, Thường Tương Tư như gặp được cứu trợ chạy tới mở cửa.
“Em dậy sớm thế!” Anh Phi xách túi bánh bao đưa cho Thường Tương Tư: “Ở đây không có quán bán đồ ăn sáng, anh mang bánh bao từ nhà tới, em ăn tạm nhé!”
“Cảm ơn anh Phi ạ.” Thường Tương Tư cảm kích nói: “Anh ngồi đi!”
Anh Phi thăm dò nhìn vào hai phòng, thấy hai giường tách ra, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Anh ăn rồi, các em mau ăn đi, ăn xong anh dẫn hai đứa đi dạo xung quanh một vòng. Dạo xong sẽ biết hết hy vọng!”
Bạch Văn Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh, Thường Tương Tư lau khô cái bàn trong phòng anh, đặt túi bánh bao lên, sau đó đi rót hai cốc nước sôi, gọi Bạch Văn Nguyên: “Bạch đại ca, anh ra ăn sáng đi!”
Bạch đại ca? Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, cách gọi mới lạ ghê!
Bạch Văn Nguyên cười, cầm bánh bao lên cắn một miếng, nói với anh Phi: “Thái Gia Câu cách đây bao xa?”
“Lái xe trước, đi một đoạn đường đất, khoảng tầm một tiếng. Sau đó xuống xe, đi đường núi, lại hơn một tiếng nữa!” Anh Phi nói: “Nhiều lối rẽ, nhiều khe rãnh, nếu không có ai dẫn đường thì sẽ không ra được đâu.”
Bạch Văn Nguyên nhìn chằm chằm Thường Tương Tư, cô chẳng chớp mắt lấy một cái, rõ ràng không bị dọa sợ, cô nói: “Xung quanh nhà em cũng là núi, từ nhỏ em đã chạy qua chạy lại giữa các sườn núi rồi, em không sợ.”
Anh Phi gật đầu: “Thế thì được! Nhưng anh phải nhắc trước, hôm nay anh dẫn các em đi một vòng, lần sau, anh sẽ mặc hai đứa đấy.”
“Em hiểu, chỉ như vậy thôi đã làm phiền anh lắm rồi.” Thường Tương Tư dùng sức nuốt bánh bao, cô phải ăn thật nhiều.
Ăn xong bữa sáng, anh Phi chở hai người chậm rãi từ khe núi đi sâu vào trong.
Đêm qua quá tối, Thường Tương Tư không nhìn rõ, hiện tại nắng sớm chiếu sáng, hiện ra trước mặt cô chính là một thế giới hoang vắng mà cằn cỗi, mỗi nơi đi qua chỉ có ruộng xanh rờn, trên đỉnh núi là một mảng vàng yên tĩnh.
Hết chương 14