Rõ ràng là Đường Uyển Dư đã nghĩ đến biện pháp.
“Mẹ, con rất có khả năng có chứng bệnh không thể mang thai, con…” Trong ấn tượng của Lăng Tử Yên, Đường Uyển Dư là một mẹ chồng khiến người ta vô cùng tôn trọng, bà ấy cũng rất tốt với cô.
Đối với người già mà nói, điều hy vọng nhất là có thể có cháu trai quanh quẩn bên mình làm bạn, nhưng cô rất có khả năng có chứng bệnh không thể mang thai, rất có khả năng không thể sinh cho bà một đứa cháu, lúc này trong lòng Lăng Tử Yên rất áy náy!
“Chuyện này mẹ đã biết từ rất lâu rồi!” Đường Uyển Dư nhìn Lăng Tử Yên, trong vẻ mặt nghiêm túc lại có phần đau lòng, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng có thể bảo đảm người xung quanh không nghe được: “Tử Yên, khi Lữ Tú Anh thả con ra, vì Chung Khải Trạch mà nạo thai nên không mang thai được, mẹ đã kiểm tra cho con, còn nhớ chuyện cái lần con ngất đi trên bục giảng không? Chính là lần đó, mẹ đã sắp xếp bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện kiểm tra cho con, xác định con thực sự có chứng bệnh không thể mang thai, trứng của con sau khi rụng, trong thời gian rất ngắn sẽ bị hoocmon trong cơ thể gϊếŧ chết.”
“A…” Lăng Tử Yên nghe đến đây, cả người đều sợ hãi lùi về sau, vô cùng không muốn tin lẩm bẩm: “Con thực sự có chứng bệnh không thể mang thai? Con lại…”
“Tử Yên!” Vẻ mặt Kỳ Minh Viễn có phần trách móc nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy như thế được không?”
“Tử Yên, con là đứa trẻ thành thật, mẹ tin con, thà tin vào sự thật tàn nhẫn còn hơn nghe lời nói dối tốt đẹp, mẹ vốn muốn nói cho các con sau hai năm, nhưng nếu chị con đã nói rồi, mẹ cũng nói thật cho con biết!”
Đường Uyển Dư chấp nhận cô con dâu Lăng Tử Yên này, do đó gánh trách nhiệm giấu đi sự thật này lên người mình, cũng không cho Kỳ Minh Viễn biết chuyện Lăng Tử Yên có chứng bệnh không thể mang thai, tiết lộ cho cô biết.
Bà không hy vọng con trai sẽ sinh lòng hiềm khích với người vợ mà nó yêu nhất.
“Xin lỗi, mẹ, con… con…” Lăng Tử Yên muốn nói gì đó, lại không biết bản thân có thể nói với Đường Uyển Dư cái gì: “Con không biết con có bệnh này, con xin lỗi mẹ, con…” “Em nói như thế, anh sẽ không để ý chứ!” Cùng lúc Đường Uyển Dư quay người, nhìn thấy chồng của mình, hôm nay con trai kết hôn, ông không mặc quân trang mà mặc một bộ vest màu đen, làm nổi bật thân người cao thẳng của người đàn ông trung niên gần sáu mươi, vừa nhìn đã thấy ông ấy là quân nhân lâu năm!
“Không đâu!” Kỳ Minh Triết cười cong cánh tay của mình: “Quý bà, đi thôi!”
Đường Uyển Dư cười, nụ cười nhã nhặn mê người, một bộ áo dài màu tím, tự mang trong mình sự nhã nhặn của phương Đông, cũng không phải là bà có tuổi nên không đẹp nữa.
Bởi vì, người phụ nữ ở mỗi độ tuổi đều có nét đẹp của riêng mình!
Dẫu sao Kỳ Minh Viễn cũng là người nổi tiếng ở Đông Thành, Đường Uyển Dư tự mình đứng ra bác bỏ, còn ai dám khua môi múa mép, lời Vivi nói ra nhanh chóng bị Đường Uyển Dư đánh tan thành mây khói!
Cô dâu mới nghỉ ngơi trong phòng, Lăng Tử Yên ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương, chỉ im lặng rơi nước mắt, trong lòng vừa lo vừa sợ.
Kỳ Minh Viễn đứng ở một bên, khom người ôm cô vào lòng, an ủi cô: “Tử Yên, đừng vì chuyện này mà khó chịu, chúng ta sẽ có con thôi, ừm!”
“Kỳ Minh Viễn, em không biết mình nên làm gì? Xin lỗi, Kỳ Minh Viễn, xin lỗi, bởi vì em có bệnh, anh rất có khả năng không thể có con, phải làm sao? Nếu không, chúng ta ly hôn đi, còn nhiều cô gái khỏe mạnh đồng ý…”