“Tôi sẽ không tìm cô ấy nữa!” Thái độ của Kỳ Minh Viễn rất kiên định.
“Vậy nếu cô ấy quay lại tìm anh thì sao?” Đây mới là điều mà Lạc Thanh Nhã muốn biết nhất, cô nhất định phải nhận được lời xác minh của anh: “Kỳ Minh Viễn, lỡ như cô ấy quay lại tìm anh, anh sẽ làm gì?”
“Tôi phải có trách nhiệm với hôn nhân của mình!” Kỳ Minh Viễn đã quyết định rồi: “Tử Yên cũng rất tốt, tôi không muốn làm khó cô ấy!”
Nói xong, anh đứng dậy, như đang muốn rời đi.
“Anh có yêu cô ấy không?” Trái tim của Lạc Thanh Nhã như đang rỉ máu, nếu ngay cả Ái Vi trước giờ vẫn luôn ở trong lòng Kỳ Minh Viễn cũng không đấu lại Lăng Tử Yên, thì cô ta còn có hi vọng gì nữa chứ?
“Yêu?” Kỳ Minh Viễn đang xoay người muốn đi, đột nhiên khựng lại, anh yêu Lăng Tử Yên sao?
Lúc đầu, anh nghĩ cô là Ái Vi, cho nên mới đem những gì anh nợ Ái Vi bù đắp cho cô, có lẽ đó cũng được coi là yêu.
Nhưng bây giờ, sau khi anh biết cô không phải Ái Vi thì?
Kỳ Minh Viễn không biết tình cảm của mình dành cho Lăng Tử Yên bây giờ là như thế nào, anh chỉ biết anh không muốn nhìn thấy cô khóc, thấy cô chịu uất ức, anh cảm thấy rất đau lòng, thấy cô đau lòng buồn bả, anh còn đau lòng buồn bả hơn cô!
Có lẽ những thứ đó đều là vì Ái Vi, nhưng bây giờ, Kỳ Minh Viễn biết rõ một điều, chỉ cần Lăng Tử Yên đau khổ, anh cũng cảm thấy rất đau lòng.
Anh không làm được những chuyện khiến cô khó chịu, đã lựa chọn kết hôn với cô, anh chỉ có thể chịu trách nhiệm hôn nhân này của bọn họ.
"Ngay cả anh cũng không xác định được mình có yêu cô ấy không, lỡ như Ái Vi trở về, anh chọn Ái Vi thì phải làm sao? Kỳ Minh Viễn, nếu như anh chọn Ái Vi, tình cảm của Tử Yên đối với anh càng lúc càng sâu đậm, anh bảo cô ấy phải làm sao?" Trong lòng Lạc Thanh Nhã dường như đang nhìn thấy một tia hi vọng, một cơ hội mỏng manh.
Nếu như lúc này cô ta có thể lấy lý do đau dài chi bằng đau ngắn thuyết phục Kỳ Minh Viễn ly hôn với Lăng Tử Yên, liệu cô ta có được cơ hội đó hay không?
"Tôi sẽ không ly hôn, cho dù Ái Vi xuất hiện, tôi cũng sẽ không ly hôn!"
Chỉ cần có thể đối xử hết lòng với Lăng Tử Yên, Dư Hoài Anh sẽ không quan tâm nhiều đến những chuyện khác.
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi nên về rồi!” Dư Hoài Anh đứng dậy và nói với hai người họ: “Tử Yên, tuần sau chị bắt đầu đi làm, cuối tuần chúng ta lại hẹn nhau nhé, đúng rồi, có tin tức của Tịnh Kỳ không?”
“Đang quay phim ở nước ngoài, tạm thời không về được!” Nhìn thấy Dư Hoài Anh đứng dậy, Lăng Tử Yên cũng đứng theo, cùng cô ấy đi về phía cửa, đáp: “Đợi cô ấy về chắc chắn sẽ liên lạc với chúng ta."
Sau khi nói sau, cô đưa chiếc mũ bảo hiểm đặt ở cái tủ nhỏ cạnh cửa cho Dư Hoài An.
“Được, đến lúc đó chúng ta gặp mặt nhau.” Dư Hoài Anh cầm lấy mũ bảo hiểm mà Lăng Tử Yên đưa, đi về phía cổng của hoa viên.
Đèn đường bên ngoài và đèn trong vườn đều tự động sáng, ánh đèn màu cam tỏa sáng trong khu vườn càng làm tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ.
Kỳ Minh Viễn đi ở phía sau hai cô gái, đưa bọn họ đi đến cửa, Dư Hoài Anh đội nón bảo hiểm lên, leo lên chiếc xe mô tô một cách thành thạo, nói với Lăng Tử Yên: “Vậy tôi đi đây."
“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn!” Lăng Tử Yên vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.
“Nhớ rồi cô giáo Lăng!” Dư Hoài Anh trêu chọc: “Đi nhé, tạm biệt, tạm biệt anh Kỳ!”
“Tạm biệt!” Lăng Tử Yên đứng đó nhìn Dư Hoài Anh khởi động xe rồi chuyển hướng.
Kỳ Minh Viễn cũng gật đầu với Dư Hoài Anh, đi đến bên cạnh Lăng Tử Yên, vòng tay lên vai cô, cúi đầu nhìn ánh đèn chiếu rọi bên đường, càng hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp ấy, anh sáp lại gần cô.