"Không sao, em vẫn còn có anh, ngoan, đừng khóc, không phải em không còn gì nữa. Em vẫn còn có anh. Tử Yên, em vẫn còn có anh."
Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi cô, biết cô cảm thấy khó chịu nên cũng không nói nhiều, chỉ ôm lấy cô, để cô trút hết tâm tình trong lòng anh.
Dì Trương ở bên cạnh, nhìn thấy Lăng Tử Yên khóc cũng rất buồn, trong lòng vô cùng đồng cảm với cô, bà đã ở trong nhà họ Lăng biết bao năm trời, trong nhà ai tốt ai xấu, bà đều nhìn rõ cả.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lăng Tử Yên đã sắp xếp ổn thỏa cho bà cụ Lăng ở trong nhà, sau này không cần lo lắng bà cụ sẽ bị ngược đãi nữa, bà cụ cũng sẽ có một người thân ở bên cạnh chăm sóc.
Lăng Tử Yên khóc lóc ở trong lòng Kỳ Minh Viễn rất lâu, bao nhiêu sự khó chịu trong lòng cuối cùng cũng đã trút hết ra, tâm tình nhờ thế cũng trở nên bình tĩnh hơn.
“Có muốn đi tắm không?” Nhìn đôi mắt của cô vì khóc nhiều mà sưng cả lên, Kỳ Minh Viễn vô cùng đau xót.
Anh vươn tay xoa nhẹ thái dương của cô, Lăng Tử Yên liền cảm thấy thái dương đau nhức và ánh mắt cũng trở nên thư thái một chút.
"Không đi, em muốn anh xoa bóp cho em cơ." Lăng Tử Yên dù sao cũng ở trước mặt anh khóc lóc đến lụt cả nhà rồi, cũng không còn gì để thẹn thùng nữa, bắt đầu dở giọng mè nheo với anh.
“Được rồi, để anh xoa bóp cho bà xã.” Giọng anh cũng rất dịu dàng, giống như thể anh đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Lăng Tử Yên liền trở nên vui vẻ, xoay người dừa vào l*иg ngực anh, tùy ý để anh xoa bóp hai bên thái dương, thoải mái đến mức cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cùng lúc đó, ở một bệnh viện nào đó ở Đông Thành, Lăng Tuyết Lan đang dựa nửa người vào giường bệnh ăn hoa quả. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng động, cô ta liền vội vàng giấu quả táo trong tay dưới chăn bông, trông thấy người bước vào chỉ có một mình Vệ Tư Dung, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, lấy quả táo dưới chăn ra tiếp tục gặm thêm một miếng lớn.
“Con vừa mới làm phẫu thuật xong, đừng ăn nhiều hoa quả lạnh như vậy.” Vệ Tư Dung đi vào, đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn giường bệnh, đẩy về phía Lăng Tuyết Lan.
"Liên quan quái gì đến con? Dù sao sau này cũng không thể sinh con được nữa, cần gì phải kiêng làm gì? Không ăn đồ lạnh, vậy sau này con có thể tiếp tục sinh con được nữa không?"
Lăng Tuyết Lan cáu kỉnh trở mình, tiếp tục cắn một miếng táo giòn tan: "Mẹ đi từ nhà cô ta đến đây à? Cha đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta chưa?"
Trong Hương Lan Uyển, Kỳ Minh Viễn đang bồng Lăng Tử Yên đang ngủ say, đưa cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi, quay đầu lại, anh liền thấy rất nhiều sách vở mà cô đặt trên bàn trà từ đêm hôm qua, xem ra cô vẫn chưa chữa xong bài.
Anh nhớ rằng sáng mai cô có tiết một, tiết hai ở trường, đến lúc đó phải trả vở bài tập cho học sinh, nhưng hiện tại thì cô đã ngủ say mất rồi, không biết bao giờ mới tỉnh lại, nếu như cô dậy muộn thì làm sao kịp chấm bài chứ?
Vì vậy, Kỳ Minh Viễn ngồi trên sofa, bê chồng vở bài tập đặt bên cạnh, cầm cây bút đỏ của cô lên, cẩn thận sửa bài cho học sinh.
Lăng Tử Yên ngủ rất say, Kỳ Minh Viễn đợi cô mãi đến tận mười giờ, cô gái ngốc nghếch này vẫn vô tư mà ngủ, hết cách, Kỳ Minh Viễn đành phải đứng dậy, đi đến bên giường, cúi đầu xuống, dùng môi của mình dày vò đồi môi của cô, anh thích nhất phương thức này để gọi cô dậy.
"Ưʍ..."
Lăng Tử Yên đang ngủ say, mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại xâm nhập vào miệng cô. Cô muốn tránh ra, nhưng lại bị hai tay Kỳ Minh Viễn ôm lấy đầu, khiến cô không thể tránh được.
Cuối cùng cô cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, tưởng rằng đang nằm mơ thấy anh hôn cô, nên cũng nhiệt tình phối hợp.
Kỳ Minh Viễn liền cau mày, đồ ngốc nghếch này, ngủ nhiều quá nên bị ngốc rồi sao, hay là bị làm sao vậy?
Lại có phản ứng như vậy, đang mộng xuân sao?
Kỳ Minh Viễn từ trước đến nay đều không hề từ chối sự nhiệt tình của Lăng Tử Yên, trực tiếp cởi bỏ quần áo trên người cô và anh. Nếu như cô đã muốn có một giấc mơ ân ái như vậy, vậy thì hãy để anh ban cho cô.
Lăng Tử Yên ngủ say đến mức không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, hoàn toàn không biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm nhận được bản thân cô và Kỳ Minh Viễn vừa ân ái một hồi, cơ thể cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, thậm chí đến khi kết thúc, cô cũng không thèm mở mắt.