Phanh----
Cánh cửa phịch một tiếng bị phá nát, Ngân Lang là người đầu tiên đi vào trong, biểu cảm không che giấu được sự lo lắng.
Nhưng, trong phòng không có một người nào.
Trên giường hỗn độn, ghế sofa cũng có dấu vết người ngồi, hiển nhiên là vừa đi không bao lâu.
“ Chết tiệt! Đã tới chậm một bước!” Ngốc Ưng đá một đá vào bàn, biểu cảm ảo não.
Một bóng người cô lãnh đi đến bàn trà, tầm mắt hướng đến lọ tinh dầu chưa dùng hết, con ngươi thâm thuý làm người ta không nhìn ra được tâm tình.
“ Huấn luyện viên, chúng ta----?” Nắm chặt súng trong tay, Ngân Lang hầu như đã xem qua mỗi phòng ở nơi này, không phát hiện một điểm đáng ngờ nào, rõ ràng là đã cho người dọn dẹp.
Phó Quân Hoàng xoay người bước đi, nhưng khi anh vừa ra khỏi phòng, thì tiếng di động vang lên.
Phó Quân Hoàng vừa nhận điện thoại thì Tần Vũ Triết bên kia liền gào thét, “Cuối cùng anh cũng nhận điện thoại! Hiện tại, nhóm người đó đang đi đến sân bay, anh nhanh lên chút!”
“ Sân bay!” Nói ra hai chữ, Phó Quân Hoàng đã chạy ra bên ngoài.
Một chiếc xe hơi đang chạy nhanh.
BOSS nhìn chỗ An Nhiên ngủ, con ngươi bên dưới mặt nạ hiện lên vẻ hưng phấn, Catherine nói một lát nữa cô sẽ tỉnh, chỉ cần khi cô tỉnh lại người đầu tiên mà cô trong thấy thì đó sẽ là người bạn đời của cô.
Hắn nhìn vào mỗi nét biến hoá nhỏ trên gương mặt của cô, dần dần, lông mi dài giật giật, chưa bao giờ BOSS khẩn trương như thế, hắn đột nhiên ngừng hô hấp, gắt gao nhìn cô gái trước mặt.
An Nhiên nhíu mày, biểu cảm tựa như rất thống khổ, cô cố gắng thật lâu nhưng không mở mắt, tựa như cô đang đấu tranh vì một cái gì đó, hai tay nguyên bản đặt trên bụng chợt nắm chặt, cô đang nỗ lực chống lại.
Người ngồi cạnh An Nhiên không có một điểm nóng nảy nào, nhưng khi nhìn thấy mày của An Nhiên nhíu chặt, biểu cảm rất quái dị, hắn muốn đưa tay lay cô tỉnh, nhưng trong đầu lại vang lời của Catherine nói, không thể quấy rầy cô ấy, để cô ấy tự nhiên mà tỉnh, bằng không mọi chuyện sẽ uổng công.
Con ngươi bỗng trở nên âm vụ.
Đột nhiên, ánh mắt của An Nhiên mở to, con ngươi trong trẻo lúc này lại trở nên mờ mịt.
BOSS ngồi ngay ngắn lại, tầm mắt không tự chủ nhìn trên người An Nhiên, mà trong tấm mắt đó mang theo sự khẩn trương.
Dần dần, ánh mắt của An Nhiên khôi phục lại từng chút, không hề trống rỗng, tầm mắt của cô rơi vào người trước mặt, hắn có một mái tóc xám tro, trên mặt là cái mặt nạ màu bạc, trong đầu cô không có một chút kí ức nào liên quan với hắn, thế nhưng, cô cảm thấy được đôi mắt này cô đã trông thấy ở đâu.
Đầu óc An Nhiên thật rối, hiện tại cô không nghĩ ra được bất cứ thứ gì, cô kinh ngạc nhìn người trước mặt, giương môi, cuối cùng cũng không phát ra tiếng.
" Muốn nói cái gì ? " Một tiếng nói trầm thấp trong xe vang lên.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng.
Xuất phát theo bản năng, trong phút chốc An Nhiên đứng dậy, cô dịch người mình sát vào vách xe, ánh mắt cảnh giác nhìn người xa lạ trước mặt.
" ….Tôi không, biết anh. " Lời nói này của An Nhiên là cố hết sức, cô không biết tại sao lại nói như thế, nhưng cô nỗ lực đem tất cả các từ ngữ nói thành một câu.
Tựa như cô đã quên đi nhiều thứ, nhưng có một người, một bóng người mờ ảo vẫn luôn xuất hiện trong đầu của cô, cô không thấy rõ được người đó, anh ta đứng rất xa, toàn thân đều lộ ra một loại ưu thương không thể che giấu.
Cô không thấy rõ mặt của người đó, nhưng có một âm thanh từ đáy lòng của cô nói cho cô biết, không phải là người đang ở trước mặt cô.
Quả nhiên, người đàn ông tóc xám tro nghe được lời của cô nói, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Tuy rằng cô không thấy được mặt của người đang ở trước mặt, nhưng hơi thở phát ra từ trên người hắn làm cho An Nhiên càng căng thẳng.
" Không, cô biết tôi, cô suy nghĩ cẩn thận một lần nữa. " Lần đầu tiên hắn phát hiện được, hắn có thể đối với một người nhẫn nại đến vậy.
An Nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt, con ngươi của cô tràn đầy nghi hoặc, dần dân, cô giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cô cẩn trọng vươn tay, chạm vào chiếc mặt nạ màu bạc, nhưng khi cô muốn tháo chiếc mặt nạ đó xuống thì bị một bàn tay khác bắt lấy tay cô !
" Phó An Nhiên ! Cô diễn thật hay ! " Một tiếng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên, con ngươi đang mềm mại bỗng nhiên trở nên sắc bén.
An Nhiên nhíu mày, cô nhìn tay của hắn nắm chặt lấy tay của cô, biểu cảm đột nhiên lạnh xuống.
" Buông ra! " Quả nhiên hắn không phải là người cô muốn tìm.
Trong lòng BOSS đột nhiên ngừng một chút, bất ngờ, hắn bật cười, hắn hỏi, " An Nhiên, có biết Phó Quân Hoàng không ? "
Con ngươi thanh lãnh kia không cách nào che giấu được tia nghi ngờ, giống như cô đang nỗ lực nhớ đến cái gì, biểu cảm thoạt nhìn có chút thống khổ.
Hắn muốn đưa tay ôm lấy cô, nhưng khi hắn vừa đưa tay thì người nguyên bản còn đang ôm đầu suy nghỉ, An Nhiên đột nhiên mở to mắt, giống như ám mắt nguy hiểm của một con báo săn, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào người hắn.
" Cách tôi, xa một chút ! " Tiếng nói hoàn toàn lạnh băng không mang theo một chút tình cảm nào cả.
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.
Toàn thân của An Nhiên đều lui về một góc, nhìn cảnh đêm không ngừng biến hoá bên ngoài cửa sổ, An Nhiên cảm thấy mê mang, cảnh vật xa lạ mà quen thuộc, hẳn là cô đã gặp qua, hiện tại cô là ai ? Trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
An Nhiên, hắn gọi cô là An Nhiên.
Đúng rồi, cô là Phó An Nhiên.
Nhưng, Phó An Nhiên là ai ?
Phó Quân Hoàng….
Trong đầu có một bóng người đang dần đến gần, dần đến gần, lúc cô muốn xem diện mạo của ngươi đó, thì cánh tay của cô bị bắt lấy, lập tức cô bị rơi vào trong một đôi mắt lạnh lẽo.
" Phó An Nhiên, em luôn sống cùng tôi, em quên sao ? "
An Nhiên ôm đầu của bản thân, cô nhìn người trước mặt.
Không, không phải hắn.
Âm thanh trong lòng không ngừng vang lên, không phải hắn.
Tựa như cô quên một người rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải là người trước mắt.
Hiện tại, đầu của An Nhiên rất loạn, nhưng không có nghĩa là bản năng con người của cô quên, cô nỗ lực thả lỏng bản thân nhưng lại càng căng thẳng, không phát hiện được bản thân mình không thể nào thả lỏng được.
Giống như có một thứ gì đó đang chống cự trong người cô.
“ Không sao, bây giờ em rất mệt, em cần nghỉ ngơi, chờ đến khi em nghỉ ngơi tốt, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
------ Hiện tại cô đang rất mệt, cần nghỉ ngơi.
Có một âm thanh luôn nhắc đi nhắc lại trong đầu cô.
“ Chủ nhân, đến.” Âm thanh của Lại tư ở ghế lái truyền đến.
Cửa xe được mở ra, một người cung kính đứng trước của xe, “ Tiểu thư, mời xuống xe.”
Một tiếng nói xa lạ, một gương mặt xa lạ.
Mọi thứ đều xa lạ.
Người ngồi bên cạnh cô bước xuống xe, cô phát hiện, khi hắn ta xuống xe, biểu cảm của người những người đó càng thêm cung kính, thậm chí cô còn cảm thậm được sự sợ hãi cũng bất an của những người đó.
“ An Nhiên, chúng ta về nhà. "
Đáy lòng tựa như có một cái gì đó đυ.ng vào, làm cô mềm mại trong lòng.
Về nhà.
----- Bảo bối, chúng ta về nhà.
Trong đâu cô đột nhiên vang lên một tiếng nói trầm nhẹ, trong tiếng nói đó tràn đầy sủng ái cưng chiều, mà không phải nguỵ trang giống như người đang ở trước mặt cô.
Không sai, mặc kệ là hắn nguỵ trang giống ra sao, biểu cảm nhu hoà cỡ nào, thì hắn cũng không phải là người trong lòng cô !
" An Nhiên tiểu thư, nếu ngài không xuống xe, sẽ không kịp. "
Trong lòng An Nhiên cũng không buông lỏng cảnh giác, cô xuống xe, người đó đã đứng bên cạnh chờ cô, bàn tay lạnh nắm chặt lấy tay cô, tiếng nói lành lạnh vang lên.
" Tôi mặc kê là em quên thật hay quên giả, những ngày sau, bên cạnh em cũng chỉ có tôi. "
An Nhiên ngẩng ra, bước chân cũng không tự chủ được đi đến bên cạnh hắn.
------ Dừng lại !
Trong lòng có một âm thanh lớn tiếng nói.
Nhưng bước chân của cô không dừng được, cô bước đi!
“ Dừng lại.” Thật vất vả, An Nhiên tìm thấy âm thanh của bản thân, cô nhìn người bên cạnh, tầm mắt bình tĩnh nhìn trên người hắn, rất giống một người, nhưng toàn thân người này lại làm cho cô có một cảm giác hoàn toàn xa lạ.
“ Máy bay phải bay lên, không dừng được đâu, bảo bối của tôi.” Khoé môi tà mị, gợi lên một độ cong nhàn nhạt.
Đã đi đến bước này thì làm sao hắn co thể dừng lại được.
“ Gia, gia hiện tại ngài đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết!” Đột nhiên, trong lỗ tai của An Nhiên vang lên một âm thanh lo lắng xa lạ vang lên.
Đột nhiên An Nhiên xoay người sang chỗ khác, ngoại trừ một khuôn mặt đen không cảm xúc, thì không còn ai khác, không phải hắn ta đang nói chuyện.
" Mẹ kiếp, Gia, hiện tại ngài sống hay chết vây ! Ngài nói chuyện đi chứ ! " Âm thanh bên kia nghe thật táo bạo, cô không ngừng nghe người đó mệnh lệnh, nghe thấy người nọ muốn tìm cô.
Vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên cô nhắm mắt.
Không thể để cho hắn ( BOSS) phát hiện ra bí mật này.
Hiện tại, mặc dù đầu óc của An Nhiên vẫn rối tung nhưng cô cũng tràn đầy cảnh giác.
" Muốn đi đâu. " An Nhiên giống như nói chuyện bình thường, nhưng âm thanh của cô có chút vất vả, thế nhưng tiếng nói của cô làm cho người bên cạnh cười lên.
" Tất nhiên là về nhà. "
" Về nhà. " An Nhiên có chút ngẩn người lập lại lời này.
Mà lúc này Tần Vũ Triết đang hướng đến sân bay nghe nói như vậy suýt chút nữa là ném đi điện thoại, về nhà ?
Không, gia không bình thường, âm thanh của ngài không đúng, hơn nữa người bên cạnh không phải là Phó Quân Hoàng, ngài đang nói gì vậy Gia ?
" Gia, ngài thế nào ? Hiện tại ngài nói với tôi có phải ngài đang ở sân bay ? " Tần Vũ Triết nhẫn nại đến cùng, tiếp tục hỏi.
Bước chân của An Nhiên rất chậm, người nọ cũng không gấp gáp, đi theo bước chân của cô.
" Làm sao để trở về ? " Biểu cảm của An Nhiên thanh lãnh, trừ đôi mắt mê mang thì ngoài ra không có khác thứ gì.
" Bay trở về. " Khó có được khi hắn vui vẻ.
An Nhiên không nói chuyện nữa, cô biết sẽ có người đến cứu cô, cô sẽ chờ.
Đối thoại bên kia, Tần Vũ Triết đều nghe rõ ràng hết, bọn họ đã đến sân bay.
Lúc hắn (Tần Vũ Triết) điện thoại thúc giục người của Phó Quân Hoàng nhanh lên, có một chiếc xe đã chạy vụt qua xe của hắn ( Tần Vũ Triết).
Xe vừa thấy không phải của Phó Quân Hoàng thì là xe của ai !
Chỉ cách giờ bay khoảng 15p, bọn họ đang chờ kiểm tra, thì có một tiếng súng nổ lên.
Lúc đầu mọi người không chú ý, cho rằng là thứ gì đó phát nổ mà thôi, thế nhưng sau đó là ba phát súng, làm mọi người ở sân bay kêu sợ.
Nguyên bản một người đàn ông trẻ tuổi đang che chở cho An Nhiên, trong nháy mắt đưa mắt ra hiệu cho đám bảo vệ xung quanh, tay đặt bên hông, cảnh giác nhìn bốn phía.
" Các người không được nhúc nhích ! Ai nhúc nhích liền bắn chết ! "