Bạc Mỹ Mỹ cũng châm thêm dầu vào lửa: “Có tin đồn rằng sau khi Bạch gia thâu tóm Thường Tín sẽ để cho Tiêu Chí Thành làm CEO nữa đó, xem ra lần này vị trí của hai cậu hoán đổi cho nhau một cách ngoạn ngục rồi, Dĩnh Nhiên sẽ trở thành đại tiểu thư còn Tuyết Vi thì…haiz nhắc đến mà đâu lòng”.
Lâm Nguyệt Dung giả vờ an ủi Mộ Tuyết Vi: “Chỉ tiếc là ba của cậu và cậu đều quá tin người rồi, hy vọng cậu sẽ sớm chấp nhận được sự thật và vượt qua được sự phản bội của người bạn mười mấy năm này”.
Đám người của Lâm Nguyệt Dung bỏ đi trước.
Mộ Tuyết Vi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dĩnh Nhiên bằng ánh mắt đỏ hoe: “Những gì trên tin tức nói là sự thật có phải không?”.
Tiêu Dĩnh Nhiên lúng túng: “Tuyết Vi, cậu đừng nghe lời mấy con nhỏ đó tụi nó chỉ đang cố chia rẽ chúng ta mà thôi, ba mình không có làm như vậy, càng không có chuyện ông ấy làm CEO của Thường Tín, cậu tin mình một lần được không?”.
Mộ Tuyết Vi nghi hoặc trong lòng nhưng cô vẫn gật đầu: “Được mình tin cậu một lần vậy”.
Từ sau biến cố của gia đình Mộ Tuyết Vi phải đi làm thêm ở khách sạn để kiếm thêm tiền phụ giúp mẹ trang trãi cuộc sống.
Hôm nay, lúc cô đến dọn phòng ở khách sạn thì gặp cái tên Đặng Dĩ Bân ở trường Đông Hưng trước đây từng tỏ tình với mình nhưng bị cô từ chối.
Đặng Dĩ Bân biết gia đình của Mộ Tuyết Vi phá sản, bây giờ tận mắt thấy cô chật vật kiếm cái mưu sinh thì tỏ vẻ rất thích thú, hắn ta ngồi chễm chệ trên ghế sofa đưa ánh mắt không đứng đắn quét trên người của Mộ Tuyết Vi rồi buông lời trêu ghẹo: “Ồ đây không phải là Mộ tiểu thư cao cao tại thượng của xí nghiệp Thường Tín đây sao? Thật không ngờ có một ngày cô phải đi làm những công việc thấp hèn này để kiếm từng đồng tiền như thế”.
Mộ Tuyết Vi biết với hoàn cảnh của mình hiện tại không thể gây hấn với cái tên khó ưa này nhưng thái độ hách dịch của hắn khiến cô phải lên tiếng chỉnh người: “Đặng thiếu gia theo tôi thấy công việc nào cũng có ý nghĩa riêng của nó, không có công việc nào là thấp hèn cả chỉ có những người suy nghĩ như vậy mới thấp hèn thôi”.
Đặng Dĩ Bân nổi giận lên quát: “Cô…đúng là không biết thức thời mà…Mộ Tuyết Vi tôi nói cho biết nếu bây giờ cô quay lại cầu xin làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi thì vẫn còn kịp đấy”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ chán ghét: “Cảm ơn ý tốt của Đặng thiếu gia đây nhưng tôi không có ý định đó”.
Mộ Tuyết Vi vừa xoay người tính rời đi thì bị Đặng Dĩ Bân đứng dậy bắt lấy cổ tay kéo lại: “Mộ Tuyết Vi bây giờ không đến lượt cô quyết định đâu…tôi muốn cô thì cô không có quyền từ chối hiểu chưa”.
Mộ Tuyết Vi sợ hãi dùng hết sức đẩy Đặng Dĩ Bân ra nhưng vô ích, cái tên cầm thú đó đang xé từng mảnh vải trên người cô xuống.
Cửa phòng mở những người dọn phòng khác cũng thấy nhưng không ai dám giúp Mộ Tuyết Vi hết, những giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống trên mặt cô.
Nhắm mắt lại chỉ còn một màu đen duy nhất trong khoảnh khắc đó Mộ Tuyết Vi đã nghĩ đến cái chết.
Vân Tường mặc tây trang màu xanh navy của nam áo sơ bên trong màu trắng, quần áo được ủi thẳng tắp không có lấy một nếp nhăn nhỏ, đi giày tây màu đen bóng loáng, cô vừa đi vừa bàn công việc về một dự án của tập đoàn Vân Thị với đối tác ở nước ngoài đến.
Lúc đi ngang qua phòng số 101 đoàn người của Vân Tường thoáng nghe thấy tiếng khóc của con gái, mọi người cảm thấy khó hiểu khi những nhân viên dọn phòng khác đứng trước của nhìn vào với nét mặt kỳ lạ nên dừng lại.
Bên trong vọng ra tiếng kêu thảm thiết: “Áá…á Đặng Dĩ Bân cậu là đồ khốn nạn”.
Vân Tường nhíu mày nhìn vào trong thì thấy một tên con trai đang cầm dây nịt quất mạnh vào tấm lưng trần của một cô gái đến nỗi hằng lên những vết máu, không những thế còn hắn buông lời nhục mạ người ta: “Mày giờ chẳng khác gì con điếm đừng có ở đấy mà giả vờ thanh cao với tao làm gì”.
Người con gái kia khóc hết nước mắt trong đau đớn tủi hờn, vì cô ấy chỉ mặc nội y trên người nên luôn quay lưng về phía cửa không để người khác nhìn thấy mặt của mình, cô ấy đủ nhục nhã lắm rồi.
Vân Tường thấy hành động bạo lực phụ nữ như vậy liền cau mày tỏ vẻ khó chịu, cô quay sang nói chuyện với đối tác của mình: “Dự án 55 Rich dưới sự hợp tác của hai tập đoàn nhất định gặt hái được nhiều thành công to lớn, các vị không tiếc thời gian từ xa đến để ký kết hợp đồng với chúng tôi đúng là rất đáng quý, công việc chúng ta bàn đã xong xin mời các vị lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi lát nữa chúng ta sẽ dùng bữa tối, tôi xin được mời bữa cơm này để cảm ơn tấm chân tình của các vị”.
Một người đàn ông tóc vàng dáng người cao ráo tỏ thái độ hòa nhã lên tiếng: “Vân tổng quá lời rồi được hợp tác với tập đoàn lớn nhất Hoa Đô và một con người tài hoa như anh mới là may mắn của tôi, vậy lát nữa gặp lại nhé”.