[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 11

Đôi co mãi, vẫn là Tiết Dương ở trong phòng Hiểu Tinh Trần, chờ y thay y phục. Nhưng lần này, hắn lại vô cùng “quân tử”, thật sự theo như lời nói, không có quay đầu lại nhìn lấy một cái.

Dù vậy, nhưng thay y phục lúc trong phòng có người khác, Hiểu Tinh Trần không ngại mới lạ. Có điều, chẳng biết nói thế nào lại chịu thỏa hiệp với Tiết Dương.

Hiểu Tinh Trần hơi cúi đầu thấp xuống, hỏi:

- Ngươi...có chuyện gì?

Tiết Dương bình thường sẽ cợt nhả một lúc, hiện tại nghiêm túc lạ thường, nói vào chuyện chính trước.

- Ta ở đây với ngươi. Dù sao đêm nay ngươi cũng trừ tà.

Buổi chiều Hiểu Tinh Trần đã sắp xếp xong trận pháp, không có sơ hở gì lớn, nếu thuận lợi thì đêm nay sẽ xong. Y cảm thấy, oán khí của ác linh tuy mạnh, nhưng không thể gây uy hϊếp quá lớn. Trừ khi đến một lúc nào đó, tự nhiên nó bộc phát hết ra. Dựa theo nguồn oán khí cảm nhận được ở trong trấn, với ở Lộ phủ, đều tương đồng như nhau, cùng một “vật” gây ra. Nhưng đến cùng, Lộ phủ này vì sao lại phải gánh chịu nó? Không một ai trong phủ chịu nhắc đến cả...

Lộ phủ có một biệt viện, nghe nói là biệt viện của Lộ Phục, đã bị niêm phong lại. Ai cũng đồn, oán linh ở nơi đó, quanh quẩn quấy rầy. Đúng là biệt viện kia oán khí nặng nhất thật. Hiểu Tinh Trần muốn đến xem, nhưng hạ nhân trong phủ đều cản lại. Dường như nơi đó là cấm địa, không ai được phép đặt chân tới. Đến cùng, là đã xảy ra những gì?

Thấy Hiểu Tinh Trần mải suy tư không để ý đến mình, Tiết Dương nhíu mày, gọi:

- Đạo trưởng?

Hiểu Tinh Trần thoát khỏi suy nghĩ, hơi nghiêng đầu, “a...” một tiếng.

- Ta không sao.

Giờ Tý là lúc oán linh hay xuất hiện, cách hiện tại gần một canh giờ. Dù sao cũng nhanh trôi qua, để hắn ngồi đây cũng được. Y vốn không định ngủ.

Đèn trong phòng không tắt, Tiết Dương chống tay lên cằm, quan sát thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt Hiểu Tinh Trần. Tám năm, hắn mỗi ngày đều nhìn thật kĩ, thật kĩ. Khuôn mặt y, từng chút một, sớm đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Nhưng đó chẳng qua là dung nhan không một tia sinh khí... Hắn điên cuồng chấp mê, vẫn luôn tìm mọi cách để một ngày nào đó, Hiểu Tinh Trần có thể lần nữa tỉnh lại. Tựa như vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ dài thôi... Khuôn mặt kia lần nữa nở nụ cười với hắn... Nhưng mà, hắn vẫn luôn không chịu hiểu ra... Cho dù kiếp trước y có tỉnh lại thật, nụ cười của y, mãi mãi cũng không còn nữa...

Mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn cảm nhận được ánh mắt rơi trên người mình, lại không dám xác định bừa bãi. Nếu hắn không thừa nhận, há chẳng phải y lại mất mặt. Đầu Hiểu Tinh Trần cúi thấp hơn một chút, tay xoa miệng chén trà liên tục. Lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút mơ hồ từ người đối diện:

- Đạo trưởng, vì sao ngươi không thể ôn nhu với ta...?

Kiếp này hắn chưa từng lừa y gϊếŧ người, cũng chưa có động sát tâm lần nào kể từ khi gặp y. Nhưng vì sao, y cứ mãi lạnh nhạt với hắn? Trong khi vẫn luôn dành hết mọi dịu dàng cho kẻ khác? Hắn biết hắn không xứng, nhưng hắn vẫn muốn nhận được ôn nhu đối đãi giống như trước kia. Chỉ có y, y mới mang lại cho hắn được cảm giác đó...

Hiểu Tinh Trần thoáng ngơ ngẩn, nghi hoặc những lời chính mình vừa nghe được. Tiết Dương bên kia không vui, lại nhỏ giọng nói tiếp:

- Từ nhỏ đến lớn không một ai thương ta, thật lòng với ta, càng không dành cho ta chút ôn nhu nào... Đối với những kẻ đó, ta chẳng là gì cả. Sự tồn tại của ta, không một chút giá trị. Lần trước gặp đạo trưởng, ta từng nghĩ, ngươi sẽ không giống họ. Nhưng xem ra, là ta tự ngộ nhận...

Một đứa bé lớn lên từ đầu đường xó chợ, ngây thơ bị lừa dối, bị chà đạp. Chẳng ai xem hắn là con người. Chẳng ai đối hắn thương cảm một chút. Cũng chẳng ai bảo vệ hắn khỏi từng trận ẩu đả. Hắn lớn lên như thế, lớn lên trong sự lạnh giá của nhân tâm, sự khinh thường của thế gian. Thử hỏi, hắn đã từng trải qua dịu dàng đối đãi của người khác bao giờ chưa? Chưa từng... Cho đến khi gặp được y. Y giống như mặt trăng vậy, ôn nhu nhẹ nhàng, phiêu phiêu thoát tục. Tựa bốn chữ “Minh Nguyệt Thanh Phong”. Nhưng mặt trăng ấy, không phải của riêng hắn... Hắn không thể với đến, chỉ có thể nhìn thấy. Hắn không thể bước lên cùng y, chỉ có thể kéo y xuống.

Nhưng sau đó, hắn biết hắn sai rồi... Dù cho hai tay y có dính đầy máu tươi, y vẫn là Minh Nguyệt Thanh Phong, vĩnh viễn không thể quy cùng một chỗ với Thập Ác Bất Xá... Một kiếm tự vẫn, mong trả lại toàn bộ tội lỗi kiếp này. Y chính là như vậy... Thanh sạch đến không gì vấy bẩn được. Sương Hoa lạnh băng, máu tươi nhuốm đỏ, từ từ rơi xuống đất. Một kiếm, đồng thời gϊếŧ chết hai con người. Người đi, hắn điên cuồng chờ đợi, điên cuồng gào khóc, điên cuồng muốn trả thù, mọi chuyện đều điên cuồng... Nhưng mà, hắn biết trả thù ai đây...? Hắn đã gϊếŧ hết những kẻ liên quan rồi, y vẫn chưa tỉnh lại...

Tiết Dương tựa như một đứa trẻ, không hiểu nên bày tỏ tình cảm của mình thế nào. Không ai dạy hắn, không ai nói với hắn, vậy nên hắn chỉ biết tàn nhẫn, thật tàn nhẫn. Hắn cứ ngỡ hắn nói như thế, y sẽ chấp thuận, sẽ tự thấy mình không xứng là nhân sĩ chính đạo nữa, sẽ ở bên cạnh hắn mãi mãi... Nhưng hắn sai rồi, sai vì không đủ hiểu y. Y bên ngoài ôn nhu, nhưng nội tâm lại cương liệt như thế...

Mất đi y, hắn mới biết thế nào là đau đớn thật sự... Đến cuối cùng, hắn còn không giữ nổi một mảnh hồn vỡ của y... Hắn thật vô dụng...

Hóa ra ái tình không có vị ngọt như những viên kẹo đường hắn từng ăn, mà đau đớn đến tâm can giằng xé như thế...