Chết Trước Lễ Cưới

Chương 11

Sau này mọi bất hòa của tôi với anh ấy đều biến mất.

Anh ấy vẫn như ngày thường.

Không gây chuyện, cuộc sống tuần tự mà tiến, như một cán bộ kỳ cựu.

Ngoại trừ toàn bộ người của lớp kia gặp anh ấy đều muốn đi vòng.

Như là ba chữ “không dễ chọc” đã dán trên mặt anh ấy vậy.



Tôi cảm thấy khi ở chung với anh ấy, cảm giác rất kỳ diệu.

Tôi luôn không nhịn được suy nghĩ hoặc nhiều hoặc ít lời nói, mỗi lần anh ấy đều lặng lẽ nghe, biểu cảm trên mặt hoàn toàn bình thường như trước đây, chưa bao giờ nói nhảm, mỗi lần trả lời đều có thể nói trúng tim đen.

Tôi cố gắng muốn khiến trên mặt anh ấy có gợn sóng, muốn khiến anh ấy trả lời tôi, cho dù là mỗi ngày giống như khiêu chiến.

Tôi muốn đến gần anh ấy, sẽ muốn mỗi một chuyện làm được đều có liên quan đến anh ấy, đọc cuốn sách anh ấy thường đọc, tìm hiểu những chuyện anh ấy thích làm, làm thêm tích góp tiền muốn mua cho anh ấy thứ gì đó, tuy rằng anh ấy chưa bao giờ cần.

Tôi cực kỳ thích cảm giác này.



Khi nào từ cảm giác thích, đến thích anh ấy, tôi cũng không biết.

Có thể là một lần kia trên bầu trời không trong không âm u đột nhiên thả ra ánh sáng Tyndall, lúc tôi lao về phía trọng điểm, anh ấy đã ở đó chờ tôi.

Hiệu ứng TyndallHoặc là có một lần cùng lên lớp tự học tối với anh ấy, thực sự không kịp về trước giờ đóng cổng, anh ấy dẫn tôi vào ký túc xá của anh ấy ngủ.

Tôi có ấn tượng rất sâu.

Trong ký túc anh ấy hơi lạnh, tất cả mọi người ai cũng bận rộn, đi vào chỉ có thể nghe thấy âm thanh gõ code.

Anh ấy thay một chiếc áo ba lỗ đen rất rộng, tôn lên làn da trắng nõn nà, dáng người lại hơi gầy, thoạt trông cả người hơi yếu không chịu được gió.

Anh ấy nói, ăn hoa quả không.

Tôi giật mình sự tỉnh, nói, được.

Thế là anh ấy dùng tay không vặn ra hai đồ hộp.

Tôi cảm thấy tôi chắc chắn điên rồi, nhịp tim tăng tốc một cách khó hiểu, ánh mắt không rời khỏi người anh ấy được.

Tôi nhìn thấy đường cong cơ bắp có lực trên phần bụng và cánh tay của anh ấy, nhìn thấy lông mi dài nhỏ của anh ấy thỉnh thoảng chớp vài lần.

Lúc nằm cùng giường, ngửi được sau cổ anh ấy có mùi thơm ngát.

Muốn chết.

Tôi cố gắng rời ra cái mùi nguy hiểm này, giả vờ như hững hờ hỏi anh ấy, đàn anh ơi trên người anh thơm quá, sữa tắm hiệu gì vậy anh.

Anh ấy nói anh ấy không biết, đồ tắm rửa của anh ấy đều do mẹ anh ấy mua cho, sau khi anh ấy nhận ra một thương hiệu, thì sẽ mua mãi.

Tôi nhớ rõ ràng đêm ấy.

Anh ấy đưa lưng về phía tôi, trái tim tôi quả thực giống như phát điên, tôi muốn cố gắng đè ép cảm giác khô nóng bên trong, mới có thể không để mình hôn xoáy tóc của anh ấy, hoặc là cắn mạnh một cái trên cổ anh ấy.

Tôi đã hiểu một vài chuyện khó mà tin nổi, lại không thể thay đổi.

Có lẽ, tôi thích một người đàn ông.

Một du͙© vọиɠ nào đó khiến tôi có thể tách tình cảm này và tình bạn ra một cách rõ ràng.

Nếu như Lâm Sơ biết được, sẽ nhìn tôi như thế nào.

Tôi không muốn nghĩ.

Ma xui quỷ khiến tôi tìm hiểu lĩnh vực này, còn tự lén lút đến bệnh viện làm kiểm tra máu thông thường.

Bây giờ nghĩ lại thực sự là buồn cười lại cực kỳ ngây thơ.

Người này bất tri bất giác đã mọc rễ nảy mầm trong lòng tôi, cho đến khi mọi hành động của anh ấy đều có thể kéo theo cả trái tim tôi, tôi biết tôi hết thuốc chữa rồi.



Ngày đó tôi nói với anh ấy, em thích anh, Lâm Sơ.

Anh có thể thử với em không.

Anh ấy im lặng.

Con người trong giai đoạn “ảo tưởng sức mạnh” luôn cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, đội trời đạp đất. Nhưng khoảnh khắc đó tôi sợ kinh khủng.

Tôi nghĩ, sau này đến cả bạn bè cũng không làm được thì phải làm sao.

Tôi nghĩ cho dù anh ấy phớt lờ tôi, tôi cũng mặt dày mày dạn dán vào anh ấy.

Tôi muốn tìm một lý do, xem chuyện này như trò đùa, ví dụ như nói rằng chơi một vụ cá cược với bạn cùng phòng của tôi…

Sau đó anh ấy đã đồng ý.

Tôi cảm thấy tôi như đang nằm mơ, trên thực tế tôi đã véo đùi mình bầm tím rồi nhưng vẫn cảm thấy đang nằm mơ.

Cho đến khi anh ấy chủ động tới hôn tôi, chúng tôi ôm ấp răng môi quấn quýt rất lâu trong cái góc không người ở nhà ăn, tôi mới thoát ra khỏi sự đờ đẫn.

Tôi nghĩ tôi không nằm mơ, nhiệt độ này là chân thật, nó đến từ cơ thể của người đàn ông này.

Tôi vui tới mức nổi điên.

Trở bề bắt lấy bạn cùng phòng chạy tứ tán khắp nơi của tôi và lần lượt ôm.



Lần đầu tiên tôi làʍ t̠ìиɦ với anh ấy, là vào ngày hôm sau.

Tôi thực sự không đợi được nữa, cho dù không có tí kinh nghiệm nào, ngây ngô lại lỗ mãng muốn chiếm hữu anh ấy, in dấu ấn ở trên người anh ấy, để những đàn em thèm anh ấy nhỏ dãi đều biết.

Đây là người của Tạ Thần Mân, không ai được đυ.ng vào.

Nếu không phải anh ấy cảnh cáo tôi dám để lại dấu ấn sẽ đánh tôi, tôi thực sự sẽ áp dụng suy nghĩ điên cuồng và ngây thơ này.

Lần đầu tiên anh ấy chịu đựng không nói gì cả, tôi hỏi anh có đau không, anh chỉ cau mày nói em tiếp tục đi.

Cho đến khi anh ấy cuối cùng không chịu được khóe mắt đỏ lên ẩm ướt, tôi mới biết được lần đầu tiên tôi làm hỏng bét.

Anh ấy luôn chiều theo tôi.

Trước giờ luôn là vậy.

Đến mức khiến tôi sinh ra một cảm giác, nếu như không có người này, tôi nên dựa vào gì được.



Trước khi tôi mở mắt ra, trong đầu tôi đã xem ký ức của tôi và anh ấy như đèn kéo quân.

Mỗi một cái chớp mắt đều là thoáng qua rồi mất.

Chỉ có khoảng thời gian chúng tôi vừa mới bắt đầu là vô cùng dài, dài đến mức tôi thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của tôi khi đó.

Nhớ lại những chuyện tốt đẹp dù sao vẫn tốt hơn, có thể khiến tôi tạm thời thoát khỏi sự thật tôi đã mất đi anh ấy một khoảng thời gian.

Nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước, người nằm mơ một ngày nào đó cũng sẽ tỉnh.

Tôi nghĩ tôi vẫn phải tiếp tục sống.

Ngày xuất viện ánh nắng rất đẹp, Chiêu Tài tới đón tôi, phe phẩy cái đuôi lông màu trắng của nó, đi tới ủi vào chân tôi.

Tôi nói, đi, mua lòng nướng ăn.

Nó gâu một tiếng.

Mẹ tôi vẫn đang lo lắng, tôi nói xin lỗi bà, cam đoan sẽ không còn mấy suy nghĩ tồi tệ coi thường mạng sống của mình nữa.

Ngày đó tôi dắt Chiêu Tài, nó đến thăm mèo con, mẹ đến thăm bố, em đến thăm anh.

Gia đình chúng tôi, đúng là số phận nhiều thăng trầm.





Lâm Sơ, Sơ ơi.

Em đã đọc xong nhật ký của anh rồi.

Em nghe lời anh, mỗi ngày đọc một ngày, đọc năm năm.

Chuyện này không thể trách em, mà trách anh. Có rất nhiều ngày anh chỉ viết một câu là qua, em không kìm lòng được, nên… đã xem thêm mấy ngày.

Bây giờ em sống cũng rất tốt, em nghỉ việc rồi, trở thành một người làm việc tự do, mỗi ngày viết lách, nhận vài công việc lập kế hoạch gì đó.

Ba người bạn cùng phòng của em dự định cùng nhau lập nghiệp, cũng kéo em tới góp đủ số.

Bây giờ công ty của bọn em làm ăn cũng thịnh vượng, nhưng mà mấy tên ở phòng chương trình thỉnh thoảng lại làm trò ngu ngốc.

Bọn họ nói đùa, nếu anh là người đứng đầu trong phòng, bọn em đã mạnh hơn bây giờ gấp ba bốn lần.

Bây giờ em đã kiếm được tiền có thể nuôi mình và mẹ, và mấy con vật nhỏ trong nhà.

Em lại nhặt được một con mèo nhỏ ở trên đường, nhưng con này thực sự khác một trời một vực với tính tình của Tiến Bảo, em tưởng là em nuôi hai con Husky.

Hai đứa này ngoại trừ lúc em không có mặt, lúc cùng nhau phá nhà rất đồng tâm hiệp lực, hầu như gặp mặt là giành ăn, làm ầm ĩ.

Làm cho trong nhà rất náo nhiệt.

Ngoài ra, em làm “bố” rồi.

Không ngờ đúng không.

Em nhận con gái của nữ tài xế kia làm con nuôi, hai mẹ con họ, em nghĩ em có thể dốc hết khả năng cho phép để giúp họ một chút.

Sơ à, em sống thật sự rất tốt.

Em đang cố gắng thích nghi với cuộc sống không có anh, đừng lo lắng cho em.

Sơ ơi, em nhớ anh.

Nhưng em vẫn không quên được dáng vẻ của anh, giọng nói của anh. Em không có cách nào đi tìm nửa kia có thể bầu bạn với em.

Thôi, em còn có mẹ chúng ta, một đứa con gái và một chó một mèo, không hề cô đơn, không vội vã đi tìm bạn đời khác.

Sơ à, em năn nỉ ỉ ôi năm năm, cha mẹ anh cuối cùng chịu để em vào nhà uống chén trà.

Em nghĩ em tiếp tục dây dưa một hai năm, có lẽ có thể hoàn toàn sửa cách xưng hô rồi.

Ha ha.



Sơ ơi, người lương thiện trên thế giới này càng ngày càng nhiều.

Em đã biên soạn câu chuyện của chúng mình thành một cuốn tiểu thuyết và đăng lên mạng, không ngờ rất được chào đón.

Lâm Sơ bên trong sống lâu trăm tuổi.

Tạ Thần Mân bên trong vẫn vô cùng vô cùng thích Lâm Sơ.

Sơ ơi…