Cố Phi Âm vừa ăn cơm hộp cũng không còn bụng ăn gì khác, liền để quỷ nước bắt chút sò biển hàu gì đó, chờ buổi tối đói bụng thì nướng ăn. Vừa vặn ngày hôm nay cô trở về còn cố ý mua lưới sắt, giá sắt, còn mua một chút tỏi, ngày hôm qua ăn đồ nướng cay, ngày hôm nay liền ăn với tỏi, chính xác không sai.
Nhưng vào lúc này trời còn không tối hẳn, gió lạnh gào thét, cô liền vào trong quan tài lướt điện thoại di động chơi game xếp hình, thuận tiện nhìn xem cô đăng tin tức có gì mới hay không.
Quan tài lúc này vẫn còn đặt trong hầm, cũng lười dời ra ngoài, hơn nữa giấu trong hầm, người bên ngoài không dễ nhìn thấy, an toàn hơn.
...
Đào Lập Chí khoác cặp sách nhỏ đến tòa nhà cũ nát mới phát hiện nơi này bị giới nghiêm rồi ! Không chỉ giới nghiêm, còn vẩy bùa vàng máu chó đen các thứ trừ tà gì đó đầy đất.
Không chỉ như vậy, lầu dưới này còn đứng năm, sáu bảy, tám tên đạo sĩ đang thi pháp, niệm một đống "cấp cấp như luật lệnh", bên ngoài còn không ít người vây xem trò vui, cậu lập tức liền kinh ngạc, lẽ nào ba con quỷ ở nơi này bị phát hiện, cho nên tới tóm bọn họ sao?
"Bạn học, sao lại đến đây? Cậu đừng học theo người bên ngoài đến trải nghiệm nhà ma gì đó, tòa nhà cũ nát này rất tà môn! Nghe nói đốc công kia phát hiện một bộ quan tài ở trong, sau đó mời Liễu Đạo sĩ đến thi pháp trừ tà, không nghĩ tới những kia quỷ căn bản không sợ, còn cõng quan tài bay trên trời, đặc biệt lợi hại, đả thương cả đạo sĩ, nghe nói bây giờ còn đang nằm trong nhà đấy! Nói là xông vào nhà những cô hồn dã quỷ này, bị trả thù!"
"Không phải chứ, có thể đả thương đạo sĩ, không phải là rất lợi hại sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói rồi, tối hôm qua ầm ĩ rất lớn, chó mèo nhà tôi kêu gào suốt một buổi tối không yên tĩnh, tôi mở cửa sổ nhìn bên ngoài lại không có người, nhưng chúng nó không dừng... Mọi người cũng biết, mắt chó mèo vốn có thể nhìn thấy một số vật bẩn thỉu, ôi, dọa tôi sợ chết!"
"Tôi nói cho mọi người nghe, tôi tận mắt thấy, có ba đạo sĩ và mấy người áo đen, bọn họ một đường vừa chạy vừa kêu, sợ đến mặt mũi trắng bệch, dọa tôi sợ chết đi được!"
"Không phải chứ, tà môn như vậy? Nơi này thật sự có quỷ? Điều này cũng quá đáng sợ đấy, mau để đạo sĩ đánh cho những con quỷ kia hồn bay phách tán, miễn cho chúng đi hại người!"
"Cái gì quỷ hay không quỷ, trên đời này làm sao có quỷ?" Ông già Vương không nghe nổi nữa, "Lại nói quỷ người ta coi như ở đây, cũng không thấy chúng ra gây sự, nếu chúng nó thực sự là ác quỷ, bây giờ mọi người còn có thể sống sót? Các anh chỉ biết ăn nói bậy bạ, nghe sởn cả tóc gáy!"
Người kia không nghe được: "Ông Vương, trước mời đạo sĩ đuổi quỷ, chuyện này cũng không phải ông chưa làm, hiện tại sao còn nói lên chúng tôi tới?"
"Đúng vậy đấy ông Vương, trước kia mỗi ngày ông còn cầm kiếm gỗ đào nói muốn trừ tà bắt quỷ, không phải ông là người tin nhất sao?"
Ông Vương nghĩ đến chuyện từng làm trước kia liền đỏ mặt, ông tức giận đến thổi râu mép, nói: "Vậy không phải các anh cũng nói tôi phong kiến mê tín sao? Hiện tại các anh cũng làm hả ?" Ông lôi kéo Đào Lập Chí nói, "Bạn học, cậu cũng là người đọc sách, cậu nói chuyện cùng bọn họ, cõi đời này đến cùng có quỷ không? !"
Đào Lập Chí: "... Không có quỷ đâu, cô dì chú bác, các vị phải tin tưởng khoa học, cõi đời này không có quỷ."
Ông Vương: "Xem đi, ngược lại nơi này không có quỷ, đạo sĩ này vừa nhìn đã biết hồ đồ, còn thi pháp gì, nhanh đi hết đi, đi hết!"
Đương nhiên ông Vương người nhỏ, lời nhẹ, không ai nghe ông nói.
Đào Lập Thí tuổi còn nhỏ, cũng không ai coi lời của cậu là thật, ai xem náo nhiệt cứ xem.
Đào Lập Chí kỳ thực rất sốt ruột, tuy rằng cậu sợ quỷ, cõi đời này cũng có ác quỷ làm loạn, như người cũng có người xấu, ác quỷ gϊếŧ người, người xấu cũng gϊếŧ người, cậu cũng không muốn ba con thật quỷ này bị bắt đi.
Cậu đứng dưới lầu hơn một giờ, mãi đến tận trời khi trời sắp tối, mới không thể không trở về khi bị người nhà gọi điện thoại giục, hơn nữa cậu đã cẩn thận tìm, cũng không thấy xung quanh tòa nhà cũ nát có cô gái tóc dài, chị Bính Bính và bà cụ, hẳn là bọn họ đều chạy rồi chứ? Chỉ là không biết chạy đi nơi nào, cũng không biết có bị thương không? Cậu còn có cơ hội nhìn thấy bọn họ sao? Cậu còn mua một ba lô nến thơm tiền giấy đây, cũng không biết có cơ hội lấy ra không.
Cậu thở dài, đeo cặp sách đi về.
"Đào Lập Chí, mày đứng lại!"
Phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc, cậu quay đầu lại, là đại ca đám lưu manh Nhị Trung, tên Đan Phong, phía sau hắn còn năm, sáu người đi theo, ăn mặc đồng phục học sinh, cà lơ cà phất, trong tay còn cầm điếu thuốc, vừa nhìn chính là "người đến không tốt".
Lại nói lúc trước cậu và Đan Phong không có quan hệ gì, chỉ là một người Nhất Trung một người Nhị Trung, luôn muốn phân ra thắng bại, muốn làm đại ca vùng này. Hơn nữa Đào Lập Chí không thích Đan Phong ở một điểm là, Đan Phong thích thu phí bảo kê, thường vơ vét tiền của bạn học đi ăn uống lên mạng chơi game, cậu thật sự không ưa điệu bộ này, vì vậy cậu không hay qua lại với Đan Phong.
Đan Phong chủ động hẹn trước, nếu như là lúc trước Đào Lập Chí thật sự đáp lại, lập tức đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra, nhưng bây giờ bất đồng, cậu là người đàn ông đã bước một chân vào "Vi trí thần bí", nào có tinh thần làm những việc này với họ? Huống hồ bây giờ cậu còn lo lắng cô gái tóc dài, Bính Bính và cụ bà bọn họ đi đâu.
Đào Lập Chí nhìn bọn họ một chút, miễn cưỡng nói: "Làm gì?"
Đan Phong hừ một tiếng, giơ tay lên nói: "Tao muốn ước chiến với mày, ngày mai tan học, gầm cầu bờ sông, không gặp không về. Ai không đến là cháu trai, từ nay về sau gặp anh, phải cúc cung chắp tay kêu lên một tiếng đại ca! Làm sao, không phải mày sợ chứ?"
Đào Lập Chí lườm một cái: "Vô vị, chúng mày tự chơi đi, tao lười lăn lộn với chúng mày."
Đan Phong: "Là đàn ông không nói không được, vậy thì mày sợ thật?"
Phía sau Đan Phong, tiểu đệ ồn ào nói: "Tao thấy mày chẳng qua là nhát gan, kinh sợ! Nghe nói trước mày còn đi nhà ma, kết quả bị doạ gần chết, ở viện hơn nửa tháng, mày cũng không ngại khi làm đại ca Nhất Trung à?"
"Đúng vậy, tao cười gần chết, lại bị con quỷ không tồn tại làm cho sợ đến nằm viện, bây giờ không phải mày cũng sợ đại ca bọn tao rồi đấy à ?"
"Nếu như mày sợ, nói một tiếng là được, nhận đại ca bọn tao làm đại ca, thế nào?"
Đào Lập Chí thật không thích miệng mấy người này, ha ha cười lạnh một tiếng: "Tới thì tới, tao sợ mày sao? Đến lúc đó đừng khóc lóc xin tao tha cho mày."
"Một lời đã định, không đến là cháu trai!"
"Một lời đã định!"
...
Tối hôm đó, ông Vương lén lút khiếng chổi, cầm bật lửa ra cửa,ông muốn đi quét hết những lá bùa kia, những người này cũng thiệt là, không phân tốt xấu liền la hét muốn gϊếŧ quỷ, thực sự là quá đáng. Lại nói ông nghe những lời đồn kia, bọn họ rõ ràng là gánh quan tài đi rồi, không có chút ý hại người.
Tiểu Vương tỉnh lại đã nhìn thấy cha anh cầm chổi ra cửa, rất khϊếp sợ nói: "Ba, giữa buổi tối cha đi đâu vậy?"
Ông Vương thấy con tỉnh rồi, vừa vặn, cùng ông đi quét bùa đi.
Tiểu Vương: "..."
Làm sao bây giờ, cha già nhà anh hình như bị bệnh nặng hơn, nhưng anh có thể làm sao? Chỉ có thể theo đi thôi.
Một già một trẻ lén lén lút lút đi, hơn nữa lá bùa được vẩy rất nhiều, bị gió thổi, cả con đường đều có, hai người hự hự quét hơn nửa buổi tối, mới hợp lại thành một đống, liền ngay cả trên tường cũng kéo xuống, góp lại đồng thời chuẩn bị cầm đốt.
Tiểu Vương thật sự không rõ tại sao hơn nửa đêm phải làm cái này, "Ba, cõi đời này thật không có quỷ, ba đừng mê tín."
Ông Vương nhanh chóng che miệng anh, "Nói linh tinh cái gì?" Ông lại lạy xung quanh, "Thật không tiện, con nhỏ vô tri, các vị đừng để ý."
Gió lạnh thổi qua, lá bùa tung bay, xem như là có người đang đáp lại ông Vương.
Tiểu Vương: "..."
Ông Vương chọc trán tiểu Vương, "Làm theo cha là được, không nên nói linh tinh!"
Tiểu Vương hiện tại không biết nên nói gì, bởi vì anh cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, khϊếp sợ hoảng hốt.
Anh vùi đầu làm việc, nhen lửa đốt toàn bộ bùa, mãi đến tận khi chỉ còn dư lại tro tàn bị gió lạnh thổi bay tán loạn đầy trời, anh mới đỡ cha già đi về.
Cha già lại ghé vào lỗ tai anh nhắc lần nữa: "Chúng ta có thể sống sót, làm phiền bọn họ, làm phiền bọn họ... Con phải nhớ kỹ..."
Một già một trẻ đi xa, chỉ còn tòa nhà cũ nát yên tĩnh đứng trong bóng tối.
...
Ngày tan học tiếp theo, Đào Lập Chí liền mang theo bảy anh em đi nơi ước hẹn ở gầm cầu, bên kia Đan Phong cũng mang tới không ít người, cũng gần mười ba mười bốn người, trong tay còn đều cầm vũ khí, tụ thành một đoàn, mà Đan Phong đi đầu, trong tay có điếu thuốc, rất có khí thế dáng dấp.
Đào Lập Chí mang người qua, hai tay ôm ngực, nhìn cậu.
Đan Phong rít một hơi thuốc lá, nói: "Ô, phú nhị đại, không nghĩ tới tiểu tử mày thật sự dám đến, được, vì mày tuân thủ hứa hẹn, đợi lát nữa tao sẽ xuống tay nhẹ một chút, giữ mặt mũi cho mày."
Đào Lập Chí: "Cái này khó nói, không biết là ai kêu cha gọi mẹ đây."
Đan Phong cười lạnh một tiếng, ném thuốc lên đất giẫm, cầm gậy xông lên, trong miệng kêu to nói: "Ông không đánh cho mày kêu cha gọi mẹ ông không mang họ Đan!"
Đào Lập Chí cũng nhổ một ngụm, giơ nắm đấm liền lên!
Cậu luyện qua Taekwondo, mỗi khi nghỉ hè còn được cha mẹ đưa đi quân huấn, tố chất thân thể không yếu, bên kia Đan Phong cũng vậy, gia đình hắn mở võ quán, từ nhỏ đã lăn lộn ở đạo trường, nếu không không thể để cho nhiều người nhận làm đại ca như vậy, từ nhỏ đến lớn đều dựa vào nắm đấm nói chuyện, vào lúc này hai người cùng tiến lên, tự nhiên đánh túi bụi, không phân cao thấp, trong lúc nhất thời cũng phân thắng thua.
Nhất Trung và Nhị Trung liền bắt đầu hô cố lên trợ uy, đều tê tâm liệt phế hô "Đánh nó! Đánh nó!" .