Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 76

Đôi mắt đen như mực của búp bê nhìn cô.

Kha Mẫn Mẫn: “……” Nếu không phải không còn nước mắt để chảy, cô lại muốn khóc nữa rồi.

Bên kia tình huống của bọn Nguyên Lộ cùng Tống Vĩ, Điền Lãng cũng không khác Lục Giang Phi, Kha Mẫn Mẫn là mấy. Bọn họ còn chỉ có thể dùng một bàn tay đi nhặt lá cây, thêm nữa do mất rất nhiều máu, thân thể lại quá mức suy yếu, làm việc khiến bọn họ đặc biệt lao lực. Huống chi trong tay còn ôm thứ đồ như vậy, giống như cho dù bọn họ làm cái gì, đều sẽ bị nhìn chằm chằm……

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện hai người kia có thể nhanh chóng lại đây, càng hy vọng bọn họ là đại sư chuyên bắt ma, là cao nhân trong lĩnh vực huyền học, có thể lập tức bắt lấy cô bé ma kia! Như vậy bọn họ mới là thật sự được cứu!

Trong lúc bọn họ làm việc, cô bé ma liền ôm búp bê ở bên cạnh xem, nhìn nhìn, nàng đột nhiên mếu máo, nói: “Búp bê của các ngươi thật là bẩn, không ai muốn chơi cùng các ngươi hết.”

Lục Giang Phi cả kinh, đám người Kha Mẫn Mẫn cùng Nguyên Lộ cũng nghi hoặc nhìn về phía cô bé, ai ngờ trong nháy mắt sau đó, búp bê trong ngực bọn họ lại đột nhiên phát ra tiếng khóc thét chói tai, miệng chúng rõ ràng không động đậy, nhưng lại có thể phát ra âm thanh, dáng vẻ lộn xộn rối loạn kia, theo tiếng khóc càng ngày càng bén nhọn, ánh mắt vốn đen như mực của bọn chúng lại đột nhiên lộ ra màu máu đỏ tươi, chảy dài trên khuôn mặt……

Lục Giang Phi sợ tới mức suýt chút nữa đem búp bê quăng ra ngoài, nhưng là không thể! Bởi vì búp bê này ở trong mắt cô bé kia chính là con gái của bọn họ, nếu hắn ném nó đi, giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện!

Nguyên Lộ cùng Tống Vĩ cũng cố nén hoảng hốt không dám ném. Điền Lãng vốn đã rất sợ hãi. Hắn từ nhỏ đã sợ loại búp bê hình người này, ôm vào trong ngực với hắn mà nói đã là một loại thử thách, lại không nghĩ tới búp bê này vô duyên vô cớ khóc lên, còn phát ra âm thanh chẳng khác nào trẻ con, hắn lập tức kinh hãi không thôi, tay run lên, trực tiếp ném nó bay ra ngoài!

Búp bê rơi trên mặt đất, nghiêng tròng mắt nhìn hắn.

Cô bé giơ tay đập hắn, nói: “Anh lại dám ném em ấy, ha ha ha anh thế mà lại ném em ấy đi! Anh quả nhiên là người anh trai xấu tính, anh là anh trai hư, nơi này của tôi không cần anh trai hư, anh đi tưới hoa cho tôi ngay đi!”

Điền Lãng: “……”

Hắn nuốt nuốt cổ họng khô khốc, tinh thần còn chưa bình phục lại từ trong khủng hoảng. Còn đám búp bê được Lục Giang Phi, Nguyên Lộ cùng Tống Vĩ ôm trong ngực đã không khóc nữa, ngược lại phát ra tiếng cười hì hì hì!

Toàn bộ khu rừng, đều phảng phất phiêu đãng tiếng cười quỷ dị kia.

Lục Giang Phi không nghĩ tới nhanh như vậy lượt trò chơi này đã kết thúc, hắn còn muốn kéo dài thêm trong chốc lát, ít nhất phải chờ tới khi hai người kia tìm tới, như vậy bọn họ liền không cần lại mất thêm máu nữa, lại có khả năng chống đỡ lâu hơn một chút. Bởi vì máy chảy càng nhiều, cũng có nghĩa bọn họ càng nguy hiểm, cuối cùng cho dù chờ được cứu viện, bởi vì mất máu quá nhiều mà dẫn tới bị sốc, vậy cũng là mất nhiều hơn được.

Điền Lãng cũng biết điều này, nhưng giây phút đó hắn thật sự không nhịn được, bởi vì hắn thấy con búp bê đang khóc kia trừng lớn tròng mắt nhìn hắn, hắn thậm chí cảm thấy chính mình thấy nó mở miệng ra, giống như là còn sống vậy……

Điền Lãng nhìn về phía đám người Lục Giang Phi cùng Nguyên Lộ cười khổ một chút, hắn lau mặt, lòng tràn đầy sợ hãi cùng ý muốn xin lỗi. Bởi vì mất máu quá nhiều cùng dinh dưỡng không bảo đảm khiến hắn thấy buồn nôn cùng cảm giác choáng váng.

Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn thật sự sợ, thật sự rất sợ……

Cô bé hì hì hì cười, trên cây đám búp bê cũng phát ra tiếng cười hì hì hì, “Đi tưới hoa, đi tưới hoa, đi tưới hoa!”

Điền Lãng bò dậy, Lục Giang Phi nhìn hắn thất tha thất thểu từ trên mặt đất đứng lên, đám người Nguyên Lộ cũng đứng lên, Kha Mẫn Mẫn trừng lớn đôi mắt ngồi xổm ở phía sau, Lục Giang Phi nói: “Chúng ta vẫn được ở cạnh nhau.”

Cô bé ma: “Sai rồi, búp bê của anh cũng bẩn ơi là bẩn, anh cũng không thơm con gái của mình, anh không phải người cha tốt, anh cũng thua, anh cũng đi tưới hoa cho tôi! Còn có anh, anh, tất cả mọi người đều không qua được trò chơi, các ngươi đều đi tưới hoa cho tôi!”

Lục Giang Phi cùng đám người Nguyên Lộ hai mặt nhìn nhau, hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, đây là có ý gì?

Lúc trước rõ ràng nói một ván trò chơi chỉ cần một người đi tưới hoa, vì sao hiện tại yêu cầu tất cả bọn họ cùng đi?

…… Đây là có ý gì?!

Cô bé ma cười nói: “Các người cứ coi như chúng ta chơi một lần hết luôn mấy ván trò chơi luôn đi nha, các người đều không thắng, đi tưới hoa cho tôi đi! Vừa đúng lúc vườn hoa của tôi cần trồng thêm mấy gốc hoa mới, hoa cũ tôi nhìn chán cả rồi.”

Lục Giang Phi trầm mặc, nếu bọn họ hiện tại tất cả đều thua, nói cách khác bọn họ lúc này một người phải lấy năm lần máu để trả cho năm vòng, như vậy bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Kha Mẫn Mẫn thân thể suy yếu, sắc mặt cô tái nhợt, xoạt một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, nó cố ý muốn tất cả bọn họ đi chết!

Rõ ràng thật vất vả mới có thể sống đến hiện tại, mắt thấy sắp có người tới cứu bọn họ, bọn họ lập tức được cứu rồi, vì sao lại phải như vậy?

Những con búp bê trong l*иg ngực ba người Lục Giang Phi, Nguyên Lộ, Tống Vĩ bay lơ lửng trong không trung, lúc này chúng nó không khóc, nở một nụ cười lạnh, hình như rất cao hứng khi nhìn thấy một trò chơi thú vị như vậy, mà bọn họ chính là những thằng hề thực sự.

Bé gái nhìn thấy vẻ mặt những người trước mặt vừa sụp đổ lại vừa tuyệt vọng liền cảm thấy cao hứng, cô bé ôm búp bê rất cao hứng xoay một vòng trong không trung, âm trầm hỏi: “Các người sững sờ ở chỗ này là không muốn giúp tôi tưới hoa sao, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy vinh hạnh khi trở thành bông hoa của tôi sao? Chẳng lẽ muốn tôi đích thân đưa các người tới đó sao?”

Điền Lãng lảo đảo ngã trên đất, đám người Nguyên Lộ vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, Lục Giang Phi trầm giọng nói: “Không phải lúc trước cô nói, chơi trò chơi này sẽ bắt năm anh em chúng tôi đi tưới hoa sao.”

Bé gái cười hì hì: “Không phải năm người, là bốn người, ngươi và cô ấy chỉ cần một người đi tưới hoa. Nếu các người không ai muốn đi, vậy thì đi cầu xin bạn tốt của các người tới giúp đỡ nha!”

Kha Mẫn Mẫn chẳng biết gì, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía bé gái!

Bé gái cười hì hì, hướng về phía cô làm một cái mặt quỷ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Kha Mẫn Mẫn.

Ánh mắt Kha Mẫn Mẫn ngơ ngác, lúc này, cô đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người! Cô nhớ tới bạn gái của Từ Hồng, cô gái cô không biết họ tên chết một cách tuyệt vọng lại đáng thương như vậy, bị bạn trai mình đẩy vào chỗ chết; cô nhớ tới Yến Đan, nhớ tới đôi mắt mở to của Yến Đan lúc chết, nhớ tới máu cô ấy chảy ra vừa đỏ lại vừa đặc sệt; cô nhớ tới mỗi lần mình bị chảy máu, lúc hít thở đều là mùi máu tanh khiến người khác cảm thấy buồn nôn; cô nhớ tới mấy ngày nay mình ăn rễ cây uống những giọt sương, vừa cẩn thận từng li từng tí lại vừa tuyệt vọng chờ người tới cứu bọn họ……

Giọng nói cô nghẹn ngào giọng nói, cắn môi: “…… Chúng ta còn tưởng rằng mình có cơ hội, thực ra chúng ta đang bị đùa giỡn mà thôi, cô ta cố ý, cô ta căn bản là cố ý! Cô ta muốn chúng ta tự gϊếŧ hại lẫn nhau!”

Bé gái cười khanh khách: “Cố ý cái gì? Làm sao tôi lại không biết?”

Kha Mẫn Mẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta: “Cô còn nhỏ đã ác độc như vậy, khẳng định lúc cô còn sống cũng làm đủ chuyện xấu, là một đứa trẻ hư không ai thích! Cũng không ai muốn chơi với cô, không ai muốn làm bạn với cô, cho nên sau khi cô chết liền biến thành quỷ, ép buộc chúng ta chơi cùng với cô, cô chính là một kẻ biếи ŧɦái! Ông trời sẽ thu phục cô!”

Khuôn mặt bé gái đang cười bỗng biến đổi, khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kha Mẫn Mẫn, đột nhiên bé gái biến mất, lúc xuất hiện đã tới trước mắt Kha Mẫn Mẫn rồi, một tay bé gái bóp chặt cổ Kha Mẫn Mẫn: “Cô câm miệng cho tôi, tôi không thích cô, cô đi tưới hoa cho tôi!”

Kha Mẫn Mẫn sợ đến mức cả người đều run rẩy, nhưng đáy mắt cô lại đầy sự điên cuồng, cô chịu đủ rồi, cô thật sự chịu đủ rồi, cô biết cô nhất định sẽ chết, nhưng cô không muốn chết uất ức như vậy, “Bị tôi nói trúng rồi sao? Không ai chơi cùng với cô, cũng không ai thích cô, cho nên cô làm nhiều búp bê như vậy để chơi với cô…… Coi như tôi chơi cùng với cô, nhưng tôi vẫn ghét cô như vậy, một chút cũng không muốn chơi cùng với cô!”

Lục Giang Phi kinh hãi tiến lên, muốn ngăn cản Kha Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, không nên nói chuyện lung tung!”

Kha Mẫn Mẫn chọc giận bé gái như vậy căn bản không phải là hành động sáng suốt, đây là đang tự chịu diệt vong, hoặc là nếu như cô thật sự chịu đủ rồi, nhưng lập tức có người tới cứu bọn họ, bọn họ vẫn còn hi vọng, chỉ cần có một tia hy vọng, cũng không thể từ bỏ.

Nguyên Lộ và Tống Vĩ cũng tiến lên hai bước muốn giúp đỡ, sắc mặt bé gái không tốt, chỉ vung tay lên, đám người Lục Giang Phi, Nguyên Lộ, Tống Vĩ, và Điền Lãng đồng thời bay lên, đập vào thân cây cao lớn, rồi ngã xuống ——

“Khụ khụ!”

Lần này bị thương quá tàn nhẫn, bị đập vào mạnh như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, trong lúc nhất thời căn bản không ngồi dậy được, chỉ có thể nhìn bé gái bóp cổ Kha Mẫn Mẫn, nhìn sắc mặt Kha Mẫn Mẫn càng ngày càng đỏ……

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ……

Lục Giang Phi nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy cổ họng tanh tanh, khí huyết cuồn cuộn, hắn ọe một tiếng phun ra một ngụm máu tươi!

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, vốn dĩ muốn kiềm chế lại sự tức giận của bé gái, làm sao biết hắn vừa nhìn thấy cảnh này, cả người đều ngây dại, hắn giật mình nằm im, hắn còn dụi dụi mắt mình, cho rằng chính mình đã nhìn nhầm rồi……

—— chỉ thấy phía sau bé gái một búp bê vải to lớn đang từ từ đi tới, không, phải nói là một cô gái tóc dài trên người treo đầy búp bê vải, trên người cô treo đầy búp bê, trên đầu cô còn có hơn hai mươi búp bê vải đang bay lơ lửng, còn có mấy con hắn đã gặp qua, ví dụ như con búp bê không đầu và con búp bê mặc đồ mặc đồ vest kia…… Chính là mấy con mà cô bé đã phái đi ra ngoài kia!