Chương 4: Động phòng sớm (cao H)
Dịch: Nilis
Đỗ tướng quân biết Lưu Tương Vân sợ hắn, cho nên hắn mới nghĩ ra cách này, để nàng ở lại phủ tướng quân vài ngày, hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm, cũng tạo được hiệu ứng Lưu Tương Vân không gả cho hắn là không được.
Người mà Đỗ Đằng Phi hắn coi trọng, người trong lòng hắn thì sao có thể để nàng chạy thoát khỏi lòng bàn tay chứ? Mấy tiểu mỹ nhân chỉ cần đến tuổi cập kê như này, sợ là bà mối sẽ đạp, phá cửa nhà nàng mà xông vào mất.
Ngay cả cơ hội cho nàng từ chối cũng không có, hắn chính là ăn chắc nàng. Bây giờ chỉ cần hai người ôm một cái, hôn một cái để trong lòng nàng có hắn là hắn đã rất hài lòng rồi. Kể từ sau lần gặp gỡ nàng, trong đầu hắn vẫn luôn hiển hiện bóng dáng xinh đẹp của nàng.
“Không… đừng… cầu xin ngươi thả ta đi…”
“Tương Vân đừng sợ ta. Ta sẽ không tổn thương nàng đâu, đừng kháng cự ta, chấp nhận ta đi.” Dựa vào điều kiện của hắn, muốn cưới công chúa cũng đều dễ như trở bàn tay. Coi trọng nàng chính là phúc khí mà nàng tu luyện từ kiếp trước, nàng lại dám từ chối trước mặt hắn.
Lưu Tương Vân nghĩ thầm, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể dùng lời thật lòng để từ chối: “Trong lòng ta đã có người mình thích… Cầu xin tướng quân bỏ qua cho ta…”
Người nàng thích là một quan văn hào hoa phong nhã, cũng không phải võ tướng hai tay thô ráp dính đầy máu tươi, cho dù hôm nay hắn là đại thần được Hoàng thượng nể trọng.
“Đáng chết, nàng nói gì?” Đỗ tướng quân trợn mắt nói, tay bóp lấy cái cằm nhỏ: “Trong lòng nàng có tên đàn ông khác?”
“Vâng…” Lưu Tương Vân bị dọa đến cả người run lên, lại chỉ có thể dũng cảm đối mặt với tướng quân đang nổi giận, hi vọng tướng quân có thể giơ cao đánh khẽ. Tướng quân kiềm chế lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn ta, nói!”
Lưu Tương Vân run rẩy đối đầu với ánh mắt đáng sợ kia: “Tướng quân… xin lỗi… cầu xin ngươi, hu hu hu…” Lưu Tương Vân không ngờ bản thân lại nghênh đón sức mạnh kiêu ngạo cướp đoạt đáng sợ của hắn, ngọn lửa kia thừa cơ xâm nhập vào trong răng môi đang run rẩy, triền miên dây dưa, tay điên cuồng đưa lên xuống, áo lụa trong nháy mắt bị hắn xé toạc, lộ ra bả vai trắng như tuyết. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho cô gái sợ hãi, theo bản năng giãy dụa mãnh liệt. Nhưng lực phản kháng này đối với tướng quân mà nói chỉ như muỗi bay ngang, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính chinh phụ của hắn.
“Ta muốn tiêu diệt hoàn toàn tên đàn ông trong lòng nàng kia, để nàng phải từ bỏ gã…” Hơi thở nóng bỏng của Đỗ tướng quân lướt qua da thịt mềm mịn của thiếu nữ, cả người bị hắn đè xuống phát đau: “Buông tay ra! Đau…”
“A…”
“Không thả… Nàng là của ta…” Đỗ tướng quân đè lại cơ thể yếu ớt mà vẫn giãy dụa không ngừng của cô gái, thô lỗ cởi sạch lớp áo trong màu trắng, lộ ra thân hình cường tráng, cũng thuận tay giật xuống chiếc yếm đỏ.
“A… Không…” Bầu ngực đầy đặn, trắng mịn như ngọc kia lắc lư nảy lên trước mắt hắn, vẽ ra độ cong đẹp đẽ. Hai mắt long lanh, tràn đầy hoảng sợ, dưới ánh nhìn chăm chú của nam nhân mà run lên, làm cho hơi thở nam nhân trở nên hỗn loạn, hạt châu nho nhỏ yêu kiều khiến người ta nhìn mà yêu.
“Thật đẹp…” Ánh nhìn của nam nhân như muốn nuốt chủng, cúi đầu ngập lấy hạt châu mềm mại đỏ ửng.
“A…” Tay kia nhào nặn một bên ngực đầy đặn còn lại, chà đạp mãnh liệt đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Lưu Tương Vân chịu không nổi.
“Không… đừng…”
Mắt hoa lên, hạt châu mẫn cảm bị nam nhân dùng lực mà hút, bên kia bị nam nhân xoa nắn làm dậy lên du͙© vọиɠ xa lạ. Cả người Lưu Tương Vân chịu không nổi mà run lên, không chống đỡ được sức mạnh cuồng vọng của nam nhân, từng đợt ập tới làm nàng yếu đi, tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn mang theo vẻ cầu xin tha thứ: “Cầu xin ngươi dừng tay… Tướng quân… cầu xin ngươi… Đừng mà…” Nhưng chỉ làm tăng thêm du͙© vọиɠ điên cuồng chiếm hữu của nam nhân kia mà thôi.
“Đây tất cả đều do nàng ép ta… Đây là cao trợ hứng, vốn là để đêm tân hôn dùng, bây giờ dùng trước thời hạn vậy. Cái này có thể giảm bớt đau đớn lần đầu của nàng, đạt được kɧoáı ©ảʍ như tiên… Thể xác và tinh thần của nàng đều sẽ thuộc về ta.”
“Không… đừng mà…” Lưu Tường Vân yếu ớt giãy dụa, lại không địch nổi sức mạnh của nam nhân. Hai chân bị kéo ra, tiểu huyết nhỏ xinh hồng hào hiện ra trước mắt. Ngón tay dính thuốc nhân lúc vườn không nhà trống mà vào, công thành đoạt đất. Vươn tay trêu đùa nơi xử nữ đang run rẩy kia, vân vê hai cánh hoa, ấn vào hoa hạch mẫn cảm, hạt châu trên ngực bị nam nhân ngậm lấy vừa hút vừa kéo, trên dưới đều nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí mạng, cao trào xa lạ vừa vội vừa nhanh.
“A a a… Không…” Du͙© vọиɠ của Lưu Tương Vân bị khơi dậy, trầm luân vào cơn sóng tình không cách nào kiềm chế nổi. Cả người không tự chủ được cong lên, nam nhân thừa thắng truy kích, ngón tay trượt vào nơi chặt chẽ chưa từng có người xâm phậm kia, vào ra liên tục. Mật dịch bên trong chảy ra, cả người nàng xụi lơ trong lòng nam nhân, cuối cùng nam nhân còn thêm thành ba ngón tay để nới rộng tiểu huyệt.
“A a a! Đừng… đừng mà…” Cao trào như sóng ập tới, đánh thẳng vào cả người nàng, tay nàng chịu không nổi kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, bắt lấy ngón tay đang thọc vào của nam nhân, cuối cùng tiết ra trong lòng hắn.
“A…”
“Bảo bối, nàng thật nhiệt tình, nước ra nhiều như vậy…” Rút ba ngón tay ra, rồi đặt vào trong miệng để nếm thử hương vị của nàng: “Mùi vị không tệ, tự nàng cũng nếm thử đi…” Nói xong liền nghiêng người đè lên, môi lưỡi mang theo lửa du͙© vọиɠ lại xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dây dưa hôn mυ'ŧ, vị mặn kia tràn ngập trong miệng, tản ra mùi vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm. Nam nhân không nhịn nổi nữa, côn ŧᏂịŧ phía dưới cương cứng, gân xanh dữ tợn nổi lên, đỉnh đầu ma sát bên ngoài tiểu huyệt đang run rẩy. Mỹ nhân rơi vào biển tình, cả người lâng lâng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Nam nhân mở rộng hai chân, đặt côn ŧᏂịŧ lớn của mình rồi nhấn vào.
“A…”
Lúc này Lưu Tương Vân mới giận mình tỉnh lại trong cơn đê mê, nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, muốn lùi lại nhưng đã muộn, cự long hung hăng xông vào nụ hoa non mềm, phá tan biểu tượng thuần khiết, mở đường hành lang đến mức lớn nhất.
“A… không!”
Du͙© vọиɠ của nam nhân nóng như lửa, vọt tới ngọn nguồn, ôm lấy cô gái đã đau đến cứng người vào lòng, vùi sâu vào tiểu huyệt nhỏ thít chặt mà ấm áp, cố nén du͙© vọиɠ muốn tăng tốc, bất động chờ cô gái bên dưới thích ứng đã.
“Hu hu hu…” Miệng hoa bị phong bế đau đến nỗi nàng thét lên từng tiếng thống khổ, tùy theo ngọn lửa du͙© vọиɠ bên trong đang co rút mà đưa đẩy.
“Hừ…” Cảm giác được cả người nàng thả lỏng, nam nhân mới bắt đầu từ từ vận động, mang ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ xen lẫn máu xử nữ nhỏ xuống ga giường. Vết máu bắt đầu loang lổ.
“A! Tiểu huyệt cắn chặt quá… Hừ hừ, thật thoải mái…” Đỗ tướng quân cúi đầu, hạ thân càng lúc càng mạnh mẽ, tiếng va chạm cũng càng ngày càng lớn. Tiếng cầu xin tha thứ của Lưu Tương Vân vang lên ngắt quãng: “A… sâu quá… Chậm một chút… nóng quá, trướng quá… Ưm hu hu… người ta chịu không nổi!”
Tướng quân như hãn tướng lao vụt trên sa trường, càng ngày càng mạnh, thế như chẻ tre, mạnh mẽ đâm tới, đâm đến hoa xuân cũng mở, xuân thủy chảy ròng.
Cô gái xịu lơ như cá mặc người ta đâm chém, bị du͙© vọиɠ khống chế cơ thể mà phối hợp theo động tác của nam nhân, cong người lên để bên dưới càng thâm nhập vào sâu hơn. Cảm giác sướиɠ như tiên làm nàng quên cả giãy dụa, trầm luân vào từng tiếng va chạm. Tiểu huyệt bị thoa cao trợ hứng nên càng thêm mẫn cảm, cao trào làm cho nàng nhanh chóng ngất đi, theo động tác của nam nhân mà dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.
Đâm vào rút ra, âm thanh “bạch bạch” vang bên tai không dứt, hai chân bị nam nhân gác lên vai, bắt đầu tăng tốc, động tác càng mạnh, đâm vào càng sâu. Hô hấp của tướng quân càng lúc càng nặng nề, côn ŧᏂịŧ lại lớn thêm một vòng, lực va chạm càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng chôn sâu đến tận cùng, phun đầy tinh nguyên vào chỗ sâu nhất trong người cô gái.
“A…”
Cô gái không chống đỡ nổi, té xỉu trong ngực nam nhân.
Toàn bộ cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu Lưu Tương Vân, làm cho con người không có kinh nghiệm như cô phải mặt đỏ, tim run.
Lưu Tương Vân không ngờ tướng quân này lại mạnh đến vậy, như muốn nuốt sống khuê nữ nhà người ta vào bụng, chẳng trách nữ chủ trước đây xấu hổ, giận dữ muốn chết.