Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âm thanh của Giang Vân Biên rất dễ nghe, nhưng Chu Điệt chưa từng nghe qua cậu hát.

Người này khi nói chuyện âm cuối nâng lên có chút ngả ngớn, nhưng không phải cái giọng điệu ngả ngớn tùy tiện kia, mà là sự kiêu ngạo độc nhất vô nhị của người thiếu niên.

Thời điểm cậu hát sẽ là như thế nào đây?

Khi Chu Điệt lấy lại tinh thần, đầu ngón tay đã tắt âm nhạc trên màn hình, hắn hạ mắt cười một cái, nhìn về phía sân khấu.

Nhưng Giang Vân Biên còn chưa có lên sân khấu, điện thoại hắn đã vang lên một tiếng.

Là Chu phu nhân gửi tin nhắn tới.

[Tiểu Điệt, con ở trường học sao?]

Chu Điệt hơi nhăn mày, trả lời bà: [Có chuyện gì vậy?]

[Vừa rồi mẹ của Chiêu Nhược gọi điện cho cô, nói đã mất liên lạc với con gái rồi.]

Chu Điệt nhanh chóng đứng lên, từ trong miệng Chu phu nhân cũng biết đại khái được chuyện xảy ra.

Từ Chiêu Nhược đã nói với người nhà là 7 giờ sẽ về, nhưng bây giờ đã qua hơn 8 giờ mà còn chưa thấy người, điện thoại thì không gọi được, mà hệ thống giám sát của trường cũng đã thấy cô rời đi lúc 5 giờ.

Giang Vân Biên còn ở phía sau sân khấu thay quần áo, nghe được hát chính kêu tên của cậu ở bên ngoài.

"Vân Biên, đi động của cậu vẫn luôn kêu kìa."

Giang Vân Biên còn chưa sửa sang lại cổ áo, ra nhìn thì thấy là cuộc gọi của Chu Điệt.

Cậu bắt máy: "Làm sao vậy?"

"Từ Chiêu Nhược mất liên lạc, tôi trở về một chuyến."

Giang Vân Biên nghe thấy giọng hắn xen lẫn vài tiếng thở gấp, lập tức hiểu được tình huống khẩn cấp: "Được, có cần hỗ trợ gì không?"

"Không cần đâu, tìm được rồi tôi nói với cậu sau."

"Được rồi." Điện thoại tắt, không hiểu sao Giang Vân Biên cảm thấy lòng bàn tay có chút tê dại, một tia dự cảm bất an xuất hiện.

Hát chính nhìn cậu, có chút lo lắng: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Vân Biên nhăn mày nhìn điện thoại, không nói gì.

Tay guitar và dương cầm đã đổi xong quần áo, đang ngồi nói chuyện phiếm: "Đậu má, thiệt hay giả vậy?"

"Tôi lừa cậu làm cái gì? Mới ngày hôm qua thôi, Ninh Hạ bên kia có một Beta biếи ŧɦái, mang theo chất xúc tác bị cấm đi xuống tay với các nữ sinh."

"Chính là mở chất xúc tác ở giữa một đám học sinh? Xong rồi sau đó gặp được Omega thì liền hướng dẫn tiến vào kỳ đặc thù?"

"Đúng rồi, nghe nói Ninh Hạ bên kia có một nữ sinh bị ngộ sát, gia đình đối phương đều nháo đến bên giám sát của trường luôn rồi."

Hát chính cau mày, cũng tiến đến: "Vậy có bắt được tên biếи ŧɦái kia không?"

"Vẫn chưa, cảnh sát còn đang điều tra, cậu nói xem nếu người này là Alpha hay Omega thì dễ bắt rồi, dù sao cũng có xác minh danh tính, nhưng cmn cố tình lại là Beta..."

Việc xảy ra đột ngột, giống như là một lời cảnh báo nguy hiểm, Giang Vân Biên không chút do dự lập tức gửi những thông tin mình biết được cho Chu Điệt.

Chu Điệt trả lời đã biết, bảo cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ chuyên tâm làm thêm đi.

Sau khi Giang Vân Biên lên sân khấu, không thể không chế suy nghĩ về chuyện này, hậu quả đáng sợ lan tràn ra cùng với sự việc năm đó đan chéo lên nhau, cậu dường như không có lộ ra sắc mặt tốt được.

Trong lúc giải lao, hát chính ngăn cậu lại.

"Cậu làm sao thế này?" Hát chính đẩy tóc mái của cậu ra nhìn đôi mắt cậu, "Mấy cô gái dưới sân khấu đều hỏi có phải cậu bị bệnh rồi hay không, sắc mặt khó coi như vậy."

Giang Vân Biên nhíu mi né tránh tay hát chính, đầu tiên là lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Điệt.

[Đã tìm được người chưa?]

Năm phút qua đi còn chưa có hồi âm, cậu càng nhìn điện thoại càng lo lắng.

Giang Vân Biên ho khan một tiếng, theo bản năng gọi điện thoại cho em gái.

Cuộc gọi chưa kết nối được 30 giây, cậu đã cảm nhận được nhịp tim mình tăng tốc, ngoài ra còn có sự hoảng loạn và bất lực đang bao trùm lấy cậu.

"Alo..."

Thẳng đến khi giọng nói hàm hồ của Giang Vân Dĩ truyền đến, hết thảy những cảm xúc đó mới dần dần biến mất.

"Làm sao vậy anh hai? Mới nãy em đang ngủ." Giang Vân Dĩ ngáp một cái, hiển nhiên là mộng đẹp bị quấy nhiễu.

"Không có việc gì đâu em." Âm thanh Giang Vân Biên dịu dàng, vừa xin lỗi vừa dỗ dành: "Gọi nhầm thôi, em ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ ngon nhé."

Sau khi cúp máy, tin nhắn trả lời của Chu Điệt cũng tới.

[Tìm được rồi, bây giờ đang ở Cục cảnh sát. Người không có chuyện gì.]

Người không có chuyện gì.

Giang Vân Biên an lòng hơn phân nửa, sau khi kết thúc việc làm thêm mới gọi điện hỏi xem chuyện này là như thế nào.

Chu Điệt hình như đang ngồi trong xe, có chút tạp âm truyền ra: "Có kẻ biếи ŧɦái."

Bản thân Omega rất thưa thớt, huống chi kẻ phạm tội còn cố ý theo dõi Từ Chiêu Nhược.

Nghe nói là theo đuôi tới trung tâm thương mại, Từ Chiêu Nhược bị hướng dẫn tiến vào kỳ đặc thù, điện thoại trong lúc né tránh bị rớt mất, người chỉ có thể một mình trốn ở nơi hẻo lánh nhất trong toilet không dám đi ra ngoài.

Chu Điệt trong camera theo dõi nhìn cô tiến vào thang máy thì phỏng đoán ra được lộ trình tiếp theo, kịp thời tìm được người đưa đến bệnh viện, không có gì trở ngại.

Giang Vân Biên cau mày: "Có bắt được tên đó không?"

"Bắt được rồi, gã không ngờ được cảnh sát lại nhanh như vậy, ở tầng hầm ngầm bị bắt."

Chu Điệt dường như là đến nơi, Giang Vân Biên mơ hồ nghe tài xế nói cái địa danh gì đó.

Hình như nghe có chút quen thuộc, cậu hỏi: "Cậu đang ở đâu đấy?"

"Ở cửa." Chu Điệt nhìn lối đi cho nhân viên, nhẹ nhàng kéo áo khoác lại, "Chẳng qua hình như là không kịp rồi."

Giang Vân Biên sửng sốt một lát, từ lối đi nhân viên đi ra ngoài, nhìn thấy người đang đứng ở cửa: "Chu Điệt, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? 3 giờ sáng đó!"

Âm thanh thiếu niên từ điện thoại và trước mặt cùng nhau truyền đến.

Gió đêm thổi bay tóc Chu Điệt, áo khoác hắn bị gió thổi lệch sang một bên, cổ áo đồng phục học sinh lót ở bên trong, lộ ra vẻ đẹp trai kỳ lạ dưới ánh sáng đèn đường.

Mấy chị gái tan tầm đi ngang nhìn hắn che miệng cười, thấp giọng: "Chắc là tới đón bạn gái rồi, tuổi trẻ thật tốt quá đi."

Giang Vân Biên khịt mũi, thầm nói thật ngại quá, tôi cũng không phải là bạn gái cậu ấy.

Cậu đi qua: "Cậu không về nhà đi, còn lại đây làm gì vậy?"

Để phối hợp với màn biểu diễn, Giang Vân Biên đã thay đổi quần áo và xịt một ít keo lên tóc, khác với giáo bá thường xuyên bày ra sắc mặt xấu trong trường học, ánh sáng đèn đường tối tăm chiếu lên cậu thoạt nhìn chỉ còn cảm giác lạnh lùng, nhưng lộ ra cái trán và lông mày lại có vẻ dịu ngoan hơn ngày thường.

Chu Điệt nhìn áo khoác phi công màu xanh dương trên người cậu, đoán được là ai cho cậu mượn, không có cảm xúc gì: "Tôi cho rằng có thể đến kịp."

"Kịp cái gì?" Giang Vân Biên không cho là đúng, "Ở đây cũng không có mỹ thực hay là ca sĩ chuyện nghiệp gì đâu."

"Là đến kịp để đón cậu." Chu Điệt bình tĩnh cắt ngang những suy đoán lộn xộn của cậu, ung dung mở miệng: "Mẹ tôi nói, bữa sáng ngày mai là bánh pudding, hỏi cậu có hứng thú hay không."

• Bánh pudding: 布丁蛋糕Giang Vân Biên thật sự không nghĩ tới cái lý do này, không nhịn được cười: "Nghe là thấy ngọt, cái này không phải là cố ý chuẩn bị cho cậu sao?"

"Ừm." Chu Điệt nhìn cậu, mặt lộ ra ý cười cực nhỏ: "Cho nên nếu cậu từ chối, thì tôi định ăn hết."

"Vậy tất nhiên là không được." Giang Vân Biên thành công bị hắn khơi mào lòng hiếu thắng của Alpha, "Tôi vẫn phải ăn thôi."

Chu Điệt cười, nhìn áo khoác của cậu: "Vậy thì làm phiền vị bạn học này trước khi đến nhà tôi, hãy đổi quần áo đi đã."

Cậu ở nhà ăn hát cả đêm, ít gì cũng nhiễm đủ loại hương vị tin tức tố, Giang Vân Biên cũng biết, nên ngay trước mặt hắn cởϊ áσ khoác ra.

"Có thể đi chưa? Đại thiếu gia."

Chu Điệt chỉ cười cười, không nói gì.

Dù sao đêm đã khuya, Giang Vân Biên không muốn rạng sáng ở đây chịu gió lạnh cùng với người khác, bèn quay đầu đi thay quần áo.

Lúc đi ra đã đổi thành đồng phục học sinh, tóc cũng đơn giản gội sạch, trở lại vẻ mềm mại vốn có, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Chu Điệt.

"Cậu cũng thật là rảnh rỗi, hơn nửa đêm không ở nhà ngủ lại chạy đến đây chờ tôi tan làm."

Người này quen được một tấc sẽ tiến thêm một thước, Chu Điệt lại tùy ý cậu: "Vốn đã nói xong cậu mời tôi ăn cái gì đó."

Giang Vân Biên cười: "Đáng tiếc, cậu đã bỏ lỡ."

Chu Điệt lười biếng nhìn ven đường, hỏi ra thắc mắc của mình: "Cậu sẽ hát à?"

"Không phải tôi nói đùa, tôi đối với phương diện ca hát ít nhiều gì cũng có một chút," Giang Vân Biên duỗi tay diễn tả một mức độ: "Một chút thiên phú như này."

Chu Điệt hiểu rõ, cười nói theo ý cậu: "Một chút như vậy hả?"

Giang Vân Biên không sợ hãi, gật đầu: "Một chút như vậy đấy."

Chu Điệt gọi xe, Giang Vân Biên ngồi bên cạnh ấn cửa sổ xe xuống, quay đầu hỏi hắn: "Mùi hương rất nồng sao?"

Nhận ra Giang Vân Biên hỏi trên người có lây dính tin tức tố khác hay không, Chu Điệt cụp mắt, tay chống lên ghế xe nhích lại gần Giang Vân Biên.

Khi mặt Chu Điệt dán đến bên gáy, Giang Vân Biên sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì nghe người nọ nói.

"Không biết nữa, để tôi ngửi xem."

Hô hấp đảo qua cổ và vành tai, Giang Vân Biên còn chưa cảm thấy ngứa thì mình đã lùi lại theo bản năng.

Vị tuyết tùng hơi lạnh của Enigma vòng qua chóp mũi, quét tan những mùi vị khác quanh quẩn cả đêm.

Giang Vân Biên quay sang nhìn hắn, Chu Điệt dựa trở về bên cửa sổ, giọng nói tự nhiên: "Cũng tạm."

Không có nhiễm mùi hương của Alpha khác.

Trong chớp mắt vừa nãy Giang Vân Biên nảy sinh một cái ý nghĩ kỳ diệu nào đó, động tác vừa rồi của Chu Điệt hiển nhiên làm cậu cảm thấy mỗi tấc đất trên lãnh địa của mình đều bị xâm lấn, nhưng kỳ lạ là cậu lại không cảm thấy khó chịu chỗ nào.

Là ảo giác sao?

Bên trong xe an tĩnh lại, gần nửa tiếng sao, Chu Điệt còn tưởng là Giang Vân Biên đã ngủ rồi.

Hắn vừa định thay cậu đóng cửa sổ lại, thì nghe cậu hỏi: "Tình huống của Từ Chiêu Nhược thế nào rồi?"

"Thời kỳ đặc thù đã qua, có khả năng phải làm kiểm tra một lần, nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn."

"Để cô ấy kiểm tra nồng độ tin tức tố RBC trung bình và mấy thứ tương tự khác, để không lưu lại di chứng nào."

Chu Điệt ngừng một lát, hơi quay đầu: "Hình như cậu rất hiểu biết chuyện này?"

Giang Vân Biên nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn đường sáng tối luân phiên phản chiếu để lại màu sắc trong con ngươi, làm cho đường nét cậu bây giờ nhìn có chút lạnh lùng.

"Em gái tôi trước kia cũng từng bị hướng dẫn qua."

Âm thanh của cậu so với gió đêm còn mỏng hơn, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan vỡ, chỉ từ giọng nói đã có thể phát hiện ra tâm tình của người này đang suy sút.

Đối với Giang Vân Biên mà nói, đây là một quá khứ không thể nào quên được.

Chu Điệt không ngờ cậu sẽ mở bí mật của mình ra như vậy, nhìn cậu chốc lát: "Cậu đã rất khó chịu."

Người trong lớp đều biết Giang Vân Biên cực kỳ cưng chiều em gái cậu.

Cậu hạ mắt xuống: "Là trách nhiệm của tôi."

Giang Vân Biên tới tận bây giờ vẫn chưa có cách nào tha thứ cho bản thân, nếu không phải người làm anh là cậu tắc trách, Giang Vân Dĩ cũng sẽ không bao giờ có khả năng bị cách ly như bây giờ.

"Giang Vân Biên." Chu Điệt gọi tên của cậu, "Tới rồi."

Đến nơi.

Giang Vân Biên ừ một tiếng, chậm rãi đứng lên, nhìn về khu chung cư đang yên tĩnh.

"Cha mẹ tôi đều không chấp nhận được chuyện kia, bọn họ lựa chọn ly hôn, mẹ tôi đã từng không cho phép tôi đến gần em gái."

Giang Vân Biên sai rồi, nhưng không có người nào nguyện ý cho cậu cơ hội sửa đổi.

Phải nói là, cho dù cậu có muốn sửa đổi, thì tổn thương đối với Giang Vân Dĩ cũng không có cách nào xóa bỏ được.

"Tôi không đủ tư cách làm một người anh. Tôi làm sai rất nhiều chuyện..."

"Giang Vân Biên."

Âm thanh Chu Điệt theo bàn tay rơi xuống trên đỉnh đầu cậu, dường như là không khống chế được lực độ, đầu ngón tay hoàn toàn len vào sợi tóc Giang Vân Biên, nhẹ nhàng xoa xoa: "Cậu không có không thể chịu được giống như trong tưởng tượng của cậu."

Giang Vân Biên chưa từng được người khác an ủi qua, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dịu dàng sửa lại suy nghĩ cực đoan tự mình phủ định mình của cậu, còn nhét kẹo bạc hà vào tay cậu nữa.

"Chu Điệt." Đầu ngón tay Giang Vân Biên nhẹ nhàng khảy răng cưa của gói viên kẹo, giọng nói mang theo chút ý cười: "Cậu giống như không phải kiểu sẽ dỗ người khác."

Chu Điệt như là ngay lập tức phát hiện Giang Vân Biên thật sự sẽ trốn tránh sự quan tâm của người khác.

Cún con đau khổ đều giấu đi tự mình liếʍ láp vết thương, không để người khác lo lắng.

Chu Điệt không có phủ nhận: "Vậy thì đi thôi."

Ôn Nguyệt lúc này đã ngủ rồi, lúc hai người đến phòng ngủ có loại cảm giác giống như đặc công đang làm nhiệm vụ bí mật.

"Đi tắm rửa đi, tôi thu dọn một chút." Chu Điệt đưa cho Giang Vân Biên bộ quần áo lần trước cậu mặc.

Giang Vân Biên nhẹ giọng nói câu cảm ơn, khi đi vào phòng tắm mới nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Chu Điệt ở đây còn đè người ở dưới vòi hoa sen.

Có hơi quá đáng.

Có lẽ nếu không có hiểu lầm lần đầu gặp mặt, cậu có thể rất thuận lợi quen biết Chu Điệt và biết hắn là loại người như thế nào?

Các loại hương vị bị dính vào người khi đi làm thêm bị rửa sạch sẽ, khi Giang Vân Biên cúi đầu tắm gội, không biết là do nước quá ấm hay mình làm việc quá sức mà bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cậu vốc nước rửa mặt, sau khi tắm xong đi ra, Chu Điệt đã trải sẵn chăn đệm dưới sàn.

Mùi bạc hà ẩm ướt giống như mùi hương của đêm mưa, sau khi thấm đẫm sương nước, nó bao phủ từng tấc da thịt với chủ đích ngầm xâm nhập.

Chu Điệt dường như là lập tức nhận ra sự biến hóa tin tức tố.

Hắn quay đầu lại nhìn Giang Vân Biên đang dùng khăn lông lau tóc, híp mắt: "Cậu không sao chứ?"

Tóc Giang Vân Biên ẩm ướt, lộn xộn, tóc mái rủ xuống có hơi dài, che khuất mắt: "Cái gì?"

Tin tức tố lại thu về.

Chu Điệt hơi nhíu mày, lấy thuốc ngăn mùi và máy sấy tóc trong ngăn kéo ra.

"Cậu muốn đi tắm à?" Giang Vân Biên ngáp một cái, hiển nhiên là muốn đi ngủ.

"Ừm, cậu sấy khô tóc rồi ngủ đi." Chu Điệt cầm quần áo từ bên cạnh Giang Vân Biên đi qua.

Khi đi ngang qua, tin tức tố quay cuồng như kéo theo cơn gió lốc, Giang Vân Biên bị vị tuyết tùng cọ qua mí mắt, cảm giác tê dại theo đốt sống cổ lên đến tận sau gáy, vị trí tuyến thể từng bị đánh dấu qua lập tức ngứa ran lạ thường.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng lách cách, Giang Vân Biên bước lên một bước, giẫm lên tấm đệm mà Chu Điệt vừa trải xong.

Sức lực bỗng nhiên bị rút sạch, khi Giang Vân Biên hoàn hồn lại thì đã nửa quỳ trên mặt đất, vị tuyết tùng nhẹ như lông hồng đảo quanh người như là gợi ra cơn nghiện nào đó của cậu, hơi nóng từ trong mỗi tế bào truyền ra nhanh chóng thiêu đốt tay chân cậu.

Giang Vân Biên gian nan đứng lên, lý trí điều khiển cậu đi lấy lọ thuốc ngăn mùi trên bàn, nhưng từng tấc da thịt theo đuổi mùi hương của Enigma đều kêu gào tìm được thứ thay thế tốt hơn.

Giường của Chu Điệt.

Giang Vân Biên đi hai bước về phía cái bàn, đuôi mắt đã nhiễm một màu hồng, dường như chỉ cần đi thêm một bước nữa là sẽ mất đi lý trí.

Bản năng lại một lần nữa nói cho cậu biết, thứ cậu muốn là tin tức tố, chứ không phải là thuốc ngăn mùi.

Bất kể hương vị gì khác ngoài tin tức tố đều không được.

Mùi bạc hà bên ngoài như là tuyết rơi giữa trời, Chu Điệt lau khô nước trên mặt, gõ gõ lớp kính mờ trên cửa vài cái.

Hành vi trái lẽ thường này, là muốn cho vị Alpha lòng tự trọng cực mạnh ở bên ngoài một chút ám chỉ.

Chu Điệt đợi vài giây mới đẩy cửa bước ra, sau đó giống như rơi vào vùng đất kẹo bông gòn vị bạc hà.

Mà nguồn gốc của tin tức tố kia, lại ở trong chăn của hắn.

Lúc trước Chu Điệt từng nghe nói qua, có một số bộ phận Alpha sẽ giống như Omega xuất hiện hành vi xây tổ trong kỳ mẫn cảm, khẩn cấp yêu cầu tin tức tố của bạn đời.

Từ trước tới nay hắn cảm thấy hành vi này trái ngược với địa vị xã hội của Alpha, là cực kỳ mềm yếu và buồn cười.

Nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy Giang Vân Biên ánh mắt mê mang ôm gối đầu, cả người chìm đắm trong chăn của hắn, còn giống như tự an ủi mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo sơ mi cọ cọ, tất cả thành kiến trước nay đều bị rung động từ sâu trong tâm mạnh mẽ đánh một cái.

Vết nứt nhanh chóng bao phủ từng chút cảm giác khinh bỉ cùng trơ trẽn lúc trước, khi mảnh vỡ bong ra, Chu Điệt chỉ còn lại một ý nghĩ—— tình huống có vẻ không xong rồi.

Năng lực tự khống chế của Enigma đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ cực lớn.

Hơi nóng đã sớm thiêu đốt lý trí, đại não Giang Vân Biên chưa từng có cảm giác hỗn loạn giống như bây giờ, cậu chỉ muốn làm cho mùi hương tuyết tùng kia dính lên toàn thân, xâm nhập vào cơ thể để giảm bớt sự mất kiểm soát của bản thân.

Chu Điệt dời tầm mắt, giọng nói lại khàn hơn vài phần: "Tôi giúp cậu đi tìm thuốc ức chế."

"Ưʍ..."

Nhưng Alpha trong ổ chăn lại phát ra âm thanh cực thấp, chỉ là một hơi thở trong chốc lát, lại làm Chu Điệt cảm nhận được hắn đang bị Giang Vân Biên khiển trách.

Đánh dấu tạm thời giống như là điểm mù trong trò chơi của hai người họ, trong thời gian tiếp xúc này, điểm mù đó đã bị bọn họ mặc nhiên bỏ qua.

Chu Điệt thu lại ánh mắt, đi đến bên mép giường, đầu ngón tay đẩy sợi tóc ướt ra rồi chạm vào đuôi mắt của Giang Vân Biên, gọi tên cậu: "Vân Biên."

Giang Vân Biên rùng mình nhanh chóng né tránh, sau khi nếm được ngon ngọt của tin tức tố lại dán trở về, giọng mũi đáp: "Ừm."

Enigma giọng điệu vững vàng, vừa nghe giống như là không có dấu hiệu động tâm nào: "Cậu hẳn là biết, loại thời điểm này yếu thế là tương đương với dụ dỗ."

Hắn có ý đồ giảng đạo lý cho người này, nhưng Giang Vân Biên chỉ tham lam luyến tiếc cảm giác lạnh lẽo kia, đuổi theo từ đầu ngón tay cọ tới lòng bàn tay, sau khi đôi môi mỏng kề sát cổ tay Chu Điệt thì nhẹ nhàng thở ra một hơi khí nóng.

Nếu đổi thành OA bình thường, như vậy đã sớm vượt quá giới hạn.

Chu Điệt thuận theo mong muốn đặt bàn tay lên mặt cậu, theo đường cằm chạm xuống chiếc cổ trắng nõn, ngón tay lướt qua hầu kết xinh đẹp dừng ở xương quai xanh.

Xuống chút nữa, là một khu vực khác.

Chu Điệt muốn rút tay về, lại bị Giang Vân Biên nắm nhẹ cổ tay, đầu ngón tay Giang Vân Biên nóng đến dọa người.

Mùi hương mình vô thức tìm kiếm đang ở ngay trước mắt, dường như Giang Vân Biên đã hạ quyết tâm, ném gối đầu ra nhào vào lòng ngực Chu Điệt.

Mùi bạc hà nháy mắt ngập tràn trong lòng Chu Điệt.

Đôi mắt sương mù mênh mông khẽ nâng lên, khi nhìn gần Chu Điệt mới nhận thấy đuôi mắt Giang Vân Biên hơi rũ xuống, thật đúng là mắt cún con mà.

Cậu cắn răng phun ra hai chữ, mang theo chút uy hϊếp: "Cho, tôi..."

Rõ ràng là đang ở trạng thái mặc người thao túng, nhưng lời nói ra của cún con lại không hề ngoan ngoãn một xíu nào.

Chu Điệt cong ngón trỏ hơi nâng cằm cậu lên, ngón cái để ở khóe môi cậu, nơi đó có một chút ánh nước.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, giọng nói mang theo chút ý cười không rõ: "Cho cậu cái gì?"

"... Đánh dấu tạm thời." Giang Vân Biên không rõ nguy hiểm đang đến gần, khi nói chuyện, môi mỏng phủ lên đầu ngón tay hắn một chút.

Có lẽ là bởi vì bản tính Alpha cho phép, cậu cũng không thật sự cẩn thận, sợ hãi bị thương giống như Omega.

Nhưng càng thẳng thắn biểu đạt yêu cầu như thế, lại càng dụ người hơn.

Đúng lúc Chu Điệt cũng không thích kiểu làm bộ làm tịch* kia.

(chỗ này nguyên văn của tác giả là "dục nghênh hoàn cự".)

Giang Vân Biên dùng răng nanh chạm vào lòng bàn tay Chu Điệt, giống như là muốn nói "Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ cắn chết cậu".

Cậu thật hung dữ, nhưng đáng tiếc là Chu Điệt chỉ thấy ngứa, ngay cả một chút đau cũng không có.

Hắn cúi đầu, rút ngắn khoảng cách đến mức hô hấp hai người l*иg vào nhau dây dưa.

"Cậu biết cậu đang nói cái gì chứ?"

"Tôi biết." Ngược lại là Giang Vân Biên chê hắn chậm chạp, bất mãn nói: "Nhanh cho tôi, cậu sao còn không biết tốt xấu hơn so với Alpha..."

Nếu bây giờ Chu Điệt không còn lý trí, thì ý nghĩa của việc này sẽ khác ngay.

Sau đó, cổ Giang Vân Biên bị hắn đè xuống gối đầu cậu vừa nằm lên để giảm bớt khó chịu, mái tóc ướt sũng bị đẩy sang một bên, sức nặng đè lên trên vai cậu.

Tiếp theo là đau đớn dày đặc hạ xuống sau gáy.

Tin tức tố rót vào, hết thảy cảm giác đau đớn đều được giảm bớt.

Sau khi thu về tin tức tố, Chu Điệt liếʍ liếʍ răng nanh, du͙© vọиɠ thuần phục ác liệt từ trong góc tối chui ra, hắn vừa vuốt ve sau cổ người này vừa định dạy dỗ hai câu, thì phát hiện Giang Vân Biên đã nhắm mắt ngủ rồi.

Hô hấp vững vàng, đôi mắt khép nhẹ, một chút cũng không có tự giác bản thân đang vây trong nguy hiểm.

Trong đêm tối, Enigma duy trì động tác này hồi lâu, phát ra một tiếng "A" không rõ ý nghĩa.

"Tốt nhất là ngày mai cái gì cậu cũng không nhớ rõ."

...

Ngày hôm sau Giang Vân Biên tỉnh lại, bị vây trong mùi hương tuyết tùng.

Ý thức chưa tỉnh táo, cậu chỉ cảm giác được cánh tay phải của mình giống như đang ôm thứ gì đó, khi ngón tay tùy ý chạm chạm một chút, bỗng nhiên bị người nắm lấy, sau đó không khách khí ném trở về.

Lúc tay đặt đến trên bụng mình, Giang Vân Biên ngu người luôn rồi.

Wtf, dám không khách khí với cậu như vậy sao?

Cậu bò dậy, nhìn thấy đầu tiên là Chu Điệt đang ngủ bên cạnh.

Khi Chu Điệt hơi hơi nâng mi, lộ ra chút quầng thâm, thể hiện rõ sự mệt mỏi.

Hai người nhìn nhau một lát, Giang Vân Biên cúi đầu nhìn chăn còn quấn trên người mình, phản ứng đầu tiên là: "Đậu má, tại sao tôi lại ở trên giường?"

Chu Điệt đè đè huyệt Thái Dương, dường như không muốn để ý đến cậu nên xoay người.

"Này, trước hết cậu phải nói cho tôi chứ!" Giang Vân Biên không vui, xoay người nửa quỳ trên giường đối diện với lưng Chu Điệt: "Tôi nhớ rõ ràng là tôi nằm ở bên dưới..."

Đang nói, Giang Vân Biên hình như nghĩ đến cái gì đó, giơ tay sờ soạng sau cổ.

Có miệng vết thương rất nhỏ, còn có dấu răng, sờ một chút Giang Vân Biên liền xù lông: "Chu Điệt! Cậu lại cắn tôi!"

Đêm qua vẫn là cún con lẩm bẩm muốn chui vào trong lòng hắn, hôm nay tỉnh dậy lại muốn phạm tội nữa rồi.

Chu Điệt chậm rãi ngồi dậy, cong một chân lại: "Ừm, có lẽ là cắn không đủ mạnh, nếu không tại sao sáng sớm cậu còn có sức mà nhảy nhót lung tung như vậy."

"Tôi——" Giang Vân Biên vừa nâng giọng thì nhớ đây là nhà hắn, lại hạ thấp âm thanh: "Có phải gần đây tôi quá dung túng đối với cậu rồi không?"

Chu Điệt không nhẹ không nặng cười một tiếng.

Cậu lại còn dám nói dung túng.

"Giang Vân Biên, tôi đề nghị cậu nên cẩn thận ngẫm nghĩ lại, đêm qua là ai ôm gối đầu của tôi, đắp chăn tôi, ăn vạ trên giường tôi không chịu xuống."

Đầu óc Giang Vân Biên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng Chu Điệt miêu tả như vậy, trong trí nhớ lại rất hoang đường hiện lên hình ảnh đối ứng.

Thấy cậu không nói được gì nữa, Chu Điệt từng bước ép sát: "Trước khi đi tắm tôi đã đưa cho cậu thuốc ngăn mùi, vì sao cậu lại không dùng? Tôi muốn đi tìm thuốc ức chế giúp cậu, vì sao cậu lại để cho tôi đánh dấu cậu? Hại tôi cả đêm không ngủ, vì sao một chút tự trách cậu cũng không có?"

"Tôi..."

Giang Vân Biên lại bị hắn hỏi đến ngây người, ký ức giống như đến muộn, từng chút từng chút chậm rãi hiện lên.

Cậu nắm cổ tay Chu Điệt, nhào vào trong lòng Chu Điệt, hình như còn gặm hắn...

Ký ức dừng ở câu "Cho tôi", lý trí Giang Vân Biên muộn màng cảm thấy xẩu hổ cùng phẫn nộ, cậu vừa lăn vừa nhảy xuống giường, tức tốc chạy vào phòng tắm, hơn nữa còn khóa trái cửa.

Chu Điệt thở dài, mới vừa thay đổi tư thế chuẩn bị một lần nữa đi vào giấc ngủ, cửa phòng tắm lại bị mở ra.

Lúc này, Alpha nói một cách đúng lý hợp tình: "Không đúng, đánh dấu tạm thời có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề của tôi, cậu cũng không cần phải rút máu, đây là chuyện tốt, tôi trốn làm cái gì chứ!"

Chu Điệt: "..."