Ngày hôm sau ở phía đông trời mới tờ mờ sáng người của Nguỵ gia đã chờ ngoài hẻm trước nhà của Lâm Ngư chuẩn bị đón cậu đến Ngụy gia đại viện, hôm qua thao thức nên Lâm Ngư ngủ trễ. Lúc xe ngựa đến cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng động, có thể thấy Nguỵ Khiếu Xuyên dặn dò xa phu* chờ ở bên ngoài cũng không gõ cửa đánh thức cậu.
*Người điều khiển xe ngựa ía…………… tạm thời chưa nghĩ ra từ nào thuần Việt hơn
Thực tế cậu ngủ cũng không yên giấc trong lòng suy nghĩ chuyện này, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Vẫn không hiểu được Ngụy lão phu nhân tỏ vẻ như vậy trước mặt nhiều người trên trấn là có ý gì. Lời đã nói ra không thể thu lại cũng có nhiều ngừoi vây quanh xem làm chứng, cậu muốn huỷ hôn cũng không được, ngoài ra Nguỵ gia còn giúp cậu chôn cất ông nội Lâm. Không cần biết có mục đích từ đâu đến Lâm Ngư chắc chắn phải gả đi
Nhưng việc làm Lâm Ngư xấu hổ không muốn nói là bản thân lập tức phải sống chung với Ngụy Khiếu Xuyên là người đàn ông cậu chưa từng quen biết, hơn nữa lúc trước cậu với Ngụy Khiếu Xuyên chưa từng gặp mặt riêng trò chuyện, hai người hoàn toàn không có một chút tình cảm với nhau sao có thể sống chung tốt chứ? Đang suy nghĩ lo lắng, cậu lên xe ngựa chạy về hướng Nguỵ gia đại viện
Nguỵ Khiếu Xuyên hôm nay cũng theo thói quen thức dậy trước khi trời sáng, thời gian ngủ bỗng nhiên ít lại đã quen dần với giấc ngủ như này.Mặt trời vẫn chưa nhô cao, mùa đông gió lạnh thổi từ cửa sổ lùa vào phòng, anh đứng bên cửa sổ nhìn về phía cổng lớn, hoa sơn trà trồng ở hành lang đã nở có mùi hoa thoang thoảng, Nguỵ Khiếu Xuyên dùng tay di chuyển xe lăn đi ra ngoài phòng
Toà nhà của Nguỵ gia ở phía tây trấn Kinh Tây năm đó ông nội của Nguỵ Khiếu Xuyên vẫn là một thanh niên trai tráng vào nam ra bắc, ở trấn Kinh Tây quen biết với cha vợ Ngụy mở võ đường* vì vậy ở rể Nguỵ gia sở hữu miếng đất màu mỡ này. Xung quanh nơi đây mấy chục dặm đều là đất của Nguỵ gia, làm ăn chủ yếu là trồng trọt cùng buôn bán thuốc đông y, Nguỵ gia ở trấn Kinh Tây xem như là gia đình giàu có
*Dạy võ ạ
Bởi vì chân không đi được nên ngày thường ngoài việc quản lý việc buôn bán Ngụy Khiếu Xuyên it ra ngoài, dì Trương sợ anh ở nhà nhàm chán ở nhà trồng rất nhiều hoa cỏ để anh chăm sóc. Anh di chuyển xe lăn đến hành lang càng đến gần mùi hoa nồng nàn vương khắp nơi,buổi sáng dì Trương tưới nước cho hoa, trên cánh hoa còn đọng lại nước nhỏ giọt xuống ngón tay, Nguỵ Khiếu Xuyên lấy khăn tay trong túi áo ra lau khô
” Thiếu gia bữa sáng, cậu muốn ăn món gì?” Dì Trương ở trong phòng bếp hỏi anh nhưng Nguỵ Khiếu Xuyên không trả lời, anh nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ. Dì Trương từ nhỏ đã chăm sóc anh, cũng có đoán được anh đang nghĩ gì trong lòng
” Sáng sớm , A Sanh đã đánh xe ngựa đi đón người, đúng ra giờ này sắp trở về rồi, Hương Thảo con ra cửa xem sao ” Dì Trương kêu cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, ngồi bên cạnh mình ra ngoài cửa xem tình hình bên ngoài
Cô bé được gọi là Hương Thảo, lấy khăn lau tay chỉnh lại quần áo chạy ra ngoài cửa.
Ngày hôm qua đã cho ngừoi nói với Lâm Ngư xe ngựa trong nhà sẽ đến đón cậu, tính theo thời gian xe ngựa đã rời nhà từ sớm đáng lẽ lúc này sẽ về đến nhà. Nguỵ Khiếu Xuyên không khỏi nghĩ có khi nào Lâm Ngư hối hận, nên đổi ý không muốn đến Nguỵ gia
Anh rất thích nghe Lâm Ngư xướng hát tấu khúc, trên trấn tất cả mọi ngừoi ai ai mà không biết việc này nhưng anh chỉ thích nghe cậu hát không hề có ý nghĩ kia. Nhưng bà nội của anh không nghĩ như thế, hơn nữa bí mật khó giữ kín nếu như nhiều người biết đến, nói qua nói lại đồn thành anh để ý Lâm Ngư, bà nội vì không muốn anh cô đơn cả đời cho nên mới đi tìm cậu trai nhỏ để Ngụy Khiếu Xuyên có người bậu bạn, giấu anh đi tìm Lâm Ngư
Hôm đó bà quay về cực kỳ vui vẻ mà nói với anh :” Đã chuẩn bị xong, Khiếu Xuyên của bà, sau này không cần bà lo lắng nữa”
Vốn dĩ Nguỵ Khiếu Xuyên rất tức giận, nhưng nhìn thấy bà nội vui vẻ khóe mắt ửng đỏ nước mắt chực trào ra. Nguỵ Khiếu Xuyên không nỡ lòng nói nữa, chỉ có thể đồng ý hôn sự này nhưng anh lại sợ Lâm Ngư oan ức cho nên sáng sớm anh đã cho người qua an ủi, nếu bây giờ Lâm Ngư không muốn đến Ngụy gia anh cũng tôn trọng ý muốn của cậu. Anh còn tính đợi đến lúc bà nội mất rồi Lâm Ngư không muốn ở lại Nguỵ gia có thể tuỳ ý rời đi
Nguỵ Khiếu Xuyên không thích cưỡng ép người khác hơn nữa anh còn lớn hơn Lâm Ngư mười tuổi, thật sự cảm thấy bản thân làm đứa nhỏ này chịu thiệt thòi
Xe ngựa đi trên đường lớn rất vừng vàng, đêm trước tuyết rơi lớn xung quanh càng trở nên yên tĩnh, hơn nữa mùa đông thì nông dân không có việc gì để làm đều ở trong nhà. Trừ bà cụ xem tướng số với cháu trai Đại Phúc ở ngoài thì không có ai biết Lâm Ngư trời chưa sáng đã đi đến Nguỵ gia
” Đứa trẻ đáng thương aiz, cả đời phải chăm sóc cho người tàn tật” Đại Phúc nhìn theo hướng chiếc xe ngựa từ từ rời khỏi nơi đây, cảm thấy xót thương cho số phận của cậu
Bà nội Đại Phúc lại không nghĩ như thế : Cá phải sống ở hồ nước như vậy mới có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn, nghĩ như vậy bà chống gậy đi vào trong nhà
*Tên thụ Lâm Ngư:林渔 – công Ngụy Khiếu Xuyên 魏啸川: chữ 川 nghĩa là dòng nước, sông – chữ 渔: là cá, cá nên ở trong nước nah quý dị :v
Lâm Ngư ôm hai bao quần áo, cậu nghe bên ngoài âm thanh sột soạt sột soạt phát ra từ tiếng bánh xe lăn trong tuyết trong lòng rất hồi hộp, sau hôm nay cậu chính thức là “phu nhân” của Ngụy Khiếu Xuyên hỏi cưới đàng hoàng. Không biết nên ở chung Ngụy Khiếu Xuyên ra sao, Lâm Ngư rất buồn phiền suy nghĩ.
Cậu biết Nguỵ Khiếu Xuyên là thiếu gia nhà giàu có, nhưng chỉ biết có một chút thông tin ít ỏi từ đối phương, tuy cách một thời gian Nguỵ Khiếu Xuyên sẽ đến Viên Tiên nghe cậu hát tấu khúc nhưng mới mấy hôm trước cậu mới biết tuổi của Nguỵ Khiếu Xuyên và ngày tháng năm sinh. Đến bây giờ cậu còn không biết Ngụy Khiếu Xuyên dáng vẻ ra sao, Nguỵ Khiếu Xuyên đến nghe cậu xướng tấu khúc luôn ngồi ở phòng riêng trên tầng hai, Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi trên cao có thể nhìn thấy cậu nhưng cậu lại chưa từng nhìn thấy anh, ấn tượng của Cậu về Nguỵ Khiếu Xuyên như lời mọi ngừoi đồn
” Nguỵ đại thiếu gia không thể đi đường là tên què, mặt mũi chắn chắc cũng hung ác tàn bạo nếu không sao lại trốn tránh không dám nhìn ngừoi?”
Lâm Ngư xoa đôi mắt hơi sưng, chôn mặt giữa hai gói hành lý cậu có phần nhớ ông nội nhưng cậu tự nhắc nhở bản thân không thể khóc
Lúc xe ngựa tới Ngụy gia đai viện mặt trời cũng lên cao, Hương Thảo đợi thật lâu nhanh chạy đến bên cạnh. Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi trong viện cũng nghe thấy âm A Sanh ghìm cương ngựa, anh nhắc nhở Hương Thảo cẩn thận đừng chạy nhanh kẻo té ngã.
” Sao lại trễ như vậy mới về đến nhà, thiếu gia sốt ruột chờ ” Hương Thảo là cô bé hơn mười sáu tuổi nhưng thân hình không nhìn ra mười sáu tuổi, giọng cô bé rất lớn, nói với A Sanh :” Anh A Sanh anh đi chậm quá, mọi người đều chờ mấy ngừoi về ăn sáng đó”
A Sanh là ngừoi ít nói chỉ gật đầu, xuống xe ngựa xóc rèm cửa xe lên không khí lạnh tràn vào Lâm Ngư nhịn không nổi rùng mình một cái, lúc này cậu mới nhớ ra trong xe rất ấm áp
Hôm qua Nguỵ Khiếu Xuyên đã dặn đo A Sanh nhớ đặt thêm lò sưởi trong xe, bốn mặt của xe ngựa đều chen chắn cẩn thận để không bị gió thổi lạnh. Anh sợ trên đường đi xóc nảy còn nhắc A Sạn nhớ bỏ thêm đệm mềm vào xe.
” Ngại quá, là tôi ngủ dậy trễ “
Nghe được mọi người đều chờ cậu, Lâm Ngư xuống xe còn xuống xe đã nói xin lỗi
” Không sao đâu, không sao đâu. Cậu mau đi vào viện Thiếu gia đang chờ đó ” Hương Thảo cừoi cầm lấy túi nhỏ trên tay cậu nói :” Thật ra không cần mang đồ dùng đến, thiếu gia đã cho người chuẩn bị đầy đủ cậu vào ở là được”
Cô bé nhỏ tuổi ngây thơ nói chuyện cũng thẳng thắn nghĩ gì thì nói đó, nàng nói cho Lâm Ngư biết Thiếu gia chờ đã lâu còn kêu cô bé ra đón cậu.
Lâm Ngư cúi đầu đi vào Nguỵ gia đại viện trong viện cực kỳ rộng lớn , ba gian nhà ngói đen đây là xây theo kiến trúc đặc biệt kiểu phương bắc khắp nơi đều treo l*иg đèn đỏ. Luc mới bước vào cửa lớn Lâm Ngư cũng thấy cửa dán giấy đỏ cậu nghĩ đây là chữ hỷ, kế bên chính phòng là sương phòng tạo kiểu dáng hõm vào như chữ 凹* .Nhà lớn ở chính giữa là nơi bà cháu Ngụy gia ở, bên trái là sương phòng còn lại là phòng của ngưoi hầu, phía bên phải trong sương phòng là phòng chứa đồ ăn dự trữ một năm cho cả nhà. Đại viện lót tảng đá lớn phủ kín sân, ánh nắng còn chưa làm tản chảy hết tuyết đọng trên bên mặt đá, Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi ở cửa đại sảnh nhìn Lâm Ngư đứng ở giữa sân.
Lâm Ngư không dám ngước nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi trước mặt cậu, cậu như bị giam cầm mà không dám nhúc nhích đứng cúi đầu nhìn giày của bản thân
Cậu hơi hối hận vì sao hôm qua không đi chợ mua đôi giày vải mới, cậu lo lắng vẻ bên ngoài này của bản thân bị người hầu nhìn thấy là làm Nguỵ Khiếu Xuyên mất mặt, cậu chính là người danh chính ngôn thuận* của Ngụy gia.